Thiên tài triệu hồi sư
Chương 289
Khi Chung Vũ Linh và Tiêu Tường rời khỏi hiện trường thì cục diện lại bắt đầu có chút khó xử, nhóm quần chúng đang xem trận chiến cũng có cảm giác đang bị đùa giỡn, đang làm cái gì vậy? Không chiến mà bại! Tự động nhận thua! Chỉ một người nhận thua thì còn được, sao cả hai người còn nối đuôi nhau chứ, chẳng lẽ đám người của đại gia tộc này đều nhát gan đến vậy sao?
Nhóm quần chúng thổn thức không thôi, Chung Vũ linh trên võ đài cũng có chút kinh ngạc mà nhìn Tiêu Tường: "Tiêu Tường! Ngươi theo ta làm gì?"
Tiêu Tường cười ha ha: "Tất nhiên ta cũng có đạo lý của ta, lôi đài này vẫn nên để lại cho hai người bọn họ đi." Tiêu Tường nói xong liền xoay người đi xuống đài. Chung Vũ Linh nhíu mày nhìn Tiêu Tương, thật sự không hiểu cuối cùng hắn muốn làm gì, cũng chỉ hừ một tiếng rồi xoay người xuống đài theo.
Trong nháy mắt quyết đấu bốn người hai đôi lại trở thành song chiến, cục diện thay đổi quá nhanh khiến người ta không thể tiếp nhận nổi. Sau khi Chung Vũ Linh và Tiêu Tường xuống đài, người trọng tài vừa chuẩn bị hô bắt đầu lại cảm thấy có chút lúng túng, cuối cùng chỉ ho khan vài tiếng: "Nếu hai vị đã tự động bỏ cuộc, vậy thì trực tiếp tiến vào trận quyết chiến cuối cùng! Vân Phong của Diêm gia và Âu Dương Hồng Vũ của Âu Dương gia! Trong hai vị có ai muốn bỏ quyền không?" Lần này, người tuyên bố cũng học khôn, trước khi thông báo phải hỏi một tiếng. Nhóm quần chúng hừ lạnh, nếu còn có ai trong hai người kia tự động bỏ quyền thì trận chiến này đúng là trò cười rồi.
"Bỏ quyền sao? Tất nhiên là không!" Âu Dương Hồng Vũ cao giọng nói một câu. Dĩ nhiên Vân Phong cũng sẽ không bỏ quyền: "Không bỏ."
Cuối cùng trọng tài thở phào một hơi, tâm tình lại trở nên phấn chấn mà cao giọng hô lớn: "Lần tranh tài cuối cùng, bắt đầu!"
Một tiếng hô này đã khiến cảm xúc của nhóm quần chúng sôi trào, mấy gia tộc hạng hai cũng hét lớn: "Vân Phong, cố lên!", "Gia tộc hạng hai không hề thua kém đại gia tộc đâu!"
Mỗi người một tiếng mà truyền khắp toàn trường, hình thành từng đợt sóng âm khác nhau. Vân Phong và Âu Dương mặt đối mặt, cả hai không hề vội ra tay.
Tiêu Tường và Chung Vũ Linh xuống đài rồi cũng không đi xa, hai người đều không hẹn mà cùng đứng ở gần đó nhìn tình huống trên lôi đài.
"Tiêu Tường, thật sự không ngờ ngươi cũng sẽ bỏ quyền! Ta bỏ quyền là vì đối thủ của ta là Vân Phong, ngươi bỏ quyền, không phải là ngươi sợ Âu Dương Hồng Vũ đó chứ?" Trong lời nói của Chung Vũ Linh tràn ngập ý vị khinh thường, Tiêu Tường nghe xong thì lại giận quá hoá cười.
"Có một câu nói, không biết ngươi đã nghe qua chưa? Chó cùng đường rứt giậu. Hiện tại Âu Dương gia chính là loại chó bị buộc này, cái chết của Âu Dương San San đã gây ra một đả kích không hề nhỏ với Âu Dương gia, nếu người chết là một ma pháp sư hay chiến sĩ, có lẽ Âu Dương gia đã không tức giận như vậy, nhưng Âu Dương San San hoàn toàn là một nhân vật khác! Mất đi một triệu hồi sư chẳng khác nào mất đi một tiềm năng vô hạn, Âu Dương gia có thể không gấp sao? Lòng dạ bọn họ đã không hề tốt, lần này cho dù nói thế nào thì nhất định bọn họ cũng sẽ nhảy vào vòng cuối cùng cho bằng được, phải gặp Vân Phong! Chắn trước mặt một con chó điên như vậy, ta sợ bị cắn đấy!"
Chung Vũ Linh nghe được thì có chút kinh ngạc: "Ý của ngươi là, lúc này nhất định Âu Dương gia sẽ dùng kỳ chiêu nào đó sao?"
"Ta không biết đó sẽ là kỳ chiêu gì, chẳng qua gần đây Âu Dương gia đã lục đục khắp nơi, người của bọn họ thường âm thầm xuất hiện ở các phòng đấu giá, không biết đã dùng giá cao mua thứ gì về."
"Ngươi còn nhớ rõ lời nam nhân kia đã nói không?" Bỗng chốc hình như Chung Vũ Linh đã nghĩ tới điều gì, liếc mắt về phía lôi đài. Tiêu Tường cười ha ha: "Đương nhiên là nhớ, sao ta quên được? Không đến cấp bậc tôn giả thì không có cách nào thắng Vân Phong."
"Cấp bậc tôn giả? Chẳng lẽ Âu Dương Hồng Vũ đã đạt tới mức độ đó rồi sao?" Mắt Chung Vũ Linh tối sầm lại, ánh mắt của Tiêu Tường cũng trầm xuống hơn rất nhiều: "Âu Dương Hồng Vũ không có khả năng để đạt đến cấp bậc tôn giả, có điều..."
Lòng hai người đều có suy nghĩ riêng, mà gia chủ của Âu Dương gia vẫn đang ngồi trên ghế xem cuộc chiến lại bình tĩnh như Thái sơn, mặt không có biểu cảm gì, nhưng da mặt lại đang ngầm run lên, ai cũng có thể nhìn ra là ông ta đang cố gắng sự kích động đang muốn tuôn trào trong người.
"Âu Dương gia đã chờ cuộc chiến này rất lâu rồi." Âu Dương Hồng Vũ trầm giọng, trong mắt là cảm xúc điên cuồng đang bị đè nén: "Nhưng có điều vẫn không được như ý nguyện, bọn ta không thể làm gì ngươi, nếu không ngươi cũng không thể đứng trên lôi đài để quyết chiến! Ha ha ha, chẳng qua, có thế nào thì cũng như nhau, cho dù là quyết chiến thì sao? Kết quả cũng không khác nhau là mấy!"
Vân Phong hơi nhíu mày: "Kết quả gì?"
Tiếng cười trầm thấp của Âu Dương Hồng Vũ dần có chút điên cuồng, tựa hồ là được phát ra từ một nơi nào đó từ sâu trong lòng: "Đúng! Kết quả giống nhau, lôi đài này chính là nơi cuối cùng mà ngươi có thể đặt chân!" Âu Dương Hồng Vũ cao giọng nói xong, trường kiếm sắc bén đã xuất hiện trong tay, mà khí thế của hắn cũng tăng lên trong nháy mắt, không chỉ là một tầng!
Vân Phong nhận thấy thực lực của Âu Dương Hồng Vũ không ngừng tăng tiến, trước mắt thực lực của nàng là quân chủ trung kì, Âu Dương Hồng Vũ cũng giống nàng, nhưng vừa rồi, thực lực của hắn lại tăng vọt! Hệt như đã mở ra được một cơ quan nào đó, không ngờ tăng tiến lên trên!
"Qủa nhiên chỉ có thực lực mạnh mẽ mới có thể khiến người ta cảm thấy hưng phấn!" Âu Dương Hồng Vũ có thể cảm nhận được sức mạnh và chiến khí cuồn cuộn không dứt trong cơ thể hắn, thậm chí còn phát tán ra bên ngoài. Sắc mặt Vân Phong trầm xuống, chẳng lẽ người này đã dùng bí pháp hay dược tề gì sao?
"Bất ngờ không Vân Phong? Thấy ta đoạt được sức mạnh một cách dễ dàng như thế, không cam lòng sao?" Âu Dương Hồng Vũ cười một tiếng, bỗng chốc lại vung kiếm, trường kiếm chém ra theo tay của Âu Dương Hồng Vũ, đập vào trên mặt đất tạo thành một hố sâu! Nhưng thứ chém ra không phải là thân kiếm mà chỉ là một đạo tàn ảnh!
"Ầm!" Mặt đất bị đợt công kích bất ngờ này xé toạc, một khe nứt thật sâu xuất hiện trên lôi đài. Hạo Nguyệt điện chủ ngồi trên cao, sắc mặt cũng không khỏi u ám hơn rất nhiều, khoé môi lại mang theo nụ cười đầy ý vị sâu xa, không hề có ý muốn ngăn cản.
Đột nhiên Vân Phong nhảy lên không trung, nhìn khe nứt dưới đất, vẻ mặt cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc. Vân Phong đảo mắt sang, một trường kiếm sắc bén lại phóng tới về phía nàng thêm lần nửa. Mắt trầm xuống, Vân Phong nhanh chóng tránh sang bên cạnh, Âu Dương Hồng Vũ đứng bên dưới thấy như vậy thì không ngừng vung kiếm, bóng kiếm dày đặc chi chít công kích về phía Vân Phong!
Cả người Vân Phong đã bị bóng kiếm cao trùm, hệt như một cái lưới không có một chỗ hở, giờ phút này Vân Phong như một cọc gỗ, thứ chờ đợi nàng chính là vận mệnh bị vạn kiếm xuyên thân!
Qủa thật mấy kẻ điên này đều rất khó chơi! Vân Phong nhếch lên, nắm vũ khí cấp bậc quân chủ của Liệt Đức Nhĩ trong tay, thêm phong nguyên tố vào người, đột nhiên tốc độ của Vân Phong tăng vọt, xuyên qua khỏi lưới kiếm kia nhanh như chớp.
Tiếng thân kiếm va chạm vang lên, Vân Phong kinh ngạc phát hiện, những thân kiếm mà nàng nghĩ là bóng ảnh này cũng là thật, chẳng qua bọn chúng không có thực thể, mà là do chiến khí ngưng tụ thành!
"Thực thể hoá chiến khí sao?" Tay Vân Phong cầm trường kiếm, dùng lực lượng thân thể để đối kháng thì chắc chắn sẽ không được, đối mặt với một chiến sĩ chân chính, sức mạnh của Vân Phong không thể chiếm được lợi!
"Thổ thuẫn!" Vân Phong đổi vũ khí trong tay thành ma trượng, đã là thực thể hoá chiến khí thì nàng phải đánh nát tất cả chúng,
Khẽ vung ma trượng trong tay, thổ thuẫn nhanh chóng ngưng tụ thành một tấm chắn vững chắc, Vân Phong cũng không tránh, mà lại dứt khoát nhảy vào bên trong trận kiếm. Âu Dương Hồng Vũ nhìn thấy thì cười ha ha, thân kiếm dày đặc kia cũng càng lúc càng điên cuồng hơn, sức mạnh và tốc độ cũng tăng đến cực hạn. Vân Phong có thể nghe được từng âm thanh trầm đục khi thân kiếm đánh vào trên thổ thuẫn, tuy lực phòng ngự của thổ nguyên tố rất mạnh, nhưng đối mặt với từng đợt tiến công dày đặc như thế, không có chừng mực, không kết cấu, cho dù lớp phòng ngự có mạnh đến đâu thì cũng chỉ có thể chống đỡ được một lát, chẳng qua chỉ cần một chút thời gian này thì cũng đủ rồi!
"Rắc rắc!" Sau khi thổ nguyên tố hoá thành bột rồi tiêu tan trong không khí, Vân Phong cũng đã chạy ra khỏi vùng kiếm ảnh chi chít kia, vung nhẹ ma trượng trong tay, chút ý lạnh lướt qua trong mắt nàng, vào lúc này, một luồng sức mạnh được đè nén đã lâu lại xuất hiện từ phía sau!
Vân Phong, đừng có xem ta là đồ ngốc!" Đột nhiên Âu Dương Hồng Vũ lại nhảy lên cao, trường kiếm trong tay đã đi tới phía sau Vân Phong, dường như vùng không gian này cũng đã bị trường kiếm cắt ngang, mang theo tiếng gió lớn cùng áp lực, trực tiếp đánh tới từ phía sau Vân Phong.
"Trời ơi!" Nhóm quần chúng đang xem trận đấu đều phải đứng dậy, ngay cả Hạo Nguyệt điện chủ đều không khỏi căng thẳng, sắc mặt Diêm Minh trở nên trắng bệch, mắt nhìn chằm chằm vào Vân Phong, dưới đòn công kích như thế, chắc chắn nàng sẽ chết!
"Chết tiệt!" Ở một nơi nào đó trên khán đài, bất chợt có một tiếng gầm truyền đến, một bóng người phá không mà lên. Sắc mặt Hạo Nguyệt điện chủ trở nên lạnh lùng, thân mình vẫn luôn bình ổn như núi lại phóng lên, đột nhiên vung tay về một phía nào đó trong không trung, chỉ nghe thấy một tiếng gầm đầy giận dữ: "Đừng có cản ta, cút ngay!"
Hạo Nguyệt điện chủ kinh ngạc, bản thân mình lại không thể chặn được người này! Ông ta xông thẳng về phía trước, vung mạnh tay, một đợt không gian chấn động đã khiến vùng không gian phía trên này bị vặn vẹo dữ dội!
"Đứng lại!" Hạo Nguyệt điện chủ gầm lên một tiếng, nam nhân với lửa giận ngút trời lại bị Hạo Nguyệt điện chủ ngăn lại. Trên khuôn mặt tuấn mỹ kia hoàn toàn là mây đen, cơ bắp cả người cũng siết chặt, khí thế do hắn phát ra cũng khiến Hạo Nguyệt điện chủ không khỏi căng thẳng.
"Cút ngay!" Giọng nói của hắn lạnh như đá, cặp mắt như hắc diệu thạch, không có bất kì cảm xúc nào, chỉ thuần một màu đen! Hạo Nguyệt điện chủ không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, cả người lại không tự chủ được mà muốn nghe theo mệnh lệnh của hắn, bỗng chốc lại cảm thấy ớn lạnh, cuối cùng, ông ta cũng có thể miễn cưỡng tìm lại được ý thức của mình.
"Xin các hạ tự trọng, đây là lần tranh cử của Hạo Nguyệt điện, các hạ đừng xen vào chuyện của người khác!"
"Ta nói, cút ngay!" Mặt nam nhân kia trầm xuống, đôi mắt hắn vẫn rất tĩnh lặng, trán Hạo Nguyệt điện chủ dần toát mồ hôi, cứ như vậy thì ông ta cũng không cần làm chức điện chủ điện Hạo Nguyệt này rồi!
"Cho dù các hạ có động thủ thì cũng chỉ có thể đánh ngang ta, huống hồ nơi này vẫn là Hạo Nguyệt điện, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì trên lôi đài, ai có vận mệnh thế nào đều chỉ có thể mặc cho số phận!"
Nam nhân kia cũng không nói thêm, khi Hạo Nguyệt điện chủ cho rằng hắn sẽ rút lui, không ngờ khí thế của nam nhân kia lại tăng vọt đến mức phải làm ông ta cảm thấy áp bức.
"Ngươi...!" Hạo Nguyệt điện chủ trợn trắng mắt nhìn nam nhân trước mắt, luồng nguyên tố chậm rãi phát ra từ trong tay nam nhân kia lại khiến hô hấp của Hạo Nguyệt điện chủ như ngừng lại, sao, sao có thể... Hắn là...!
"Ta nói, cút!" Nam nhân lại lặp lại thêm lần nữa, giọng nói đầy lạnh lẽo kia khiến lòng người trở nên hiu quạnh. Bỗng chốc Hạo Nguyệt điện chủ cảm thấy cổ họng của mình bắt đầu khô khốc, tay nắm chặt: "Nếu các hạ cố cản trợ, cho dù phải dùng cả cái mạng già này, ta cũng phải ngăn các hạ đến cùng!"
Nam nhân hơi nheo mắt lại, rõ ràng là đang cảm thấy phiền chán và mất kiên nhẫn. Ngay lúc cả hai vị cao thủ này không chút ý thì bất chợt, một tiếng kêu lại vang lên: "Xem kìa!" Tiếng la từ trong nhóm quần chúng đã khiến nam nhân kia hơi kinh ngạc, mắt nhìn về phía xa, điện quang hoả thạch lúc trước đã hoàn toàn được hoá giải, một kiếm của Âu Dương Hồng Vũ chém vào không trung, đâm vào người Vân Phong, nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện, đây chỉ là một tàn ảnh.
"Vân Phong! Ngươi dám lấy ta ra làm trò đùa sao?" Âu Dương Hồng Vũ tức giận gầm lên, tiếng gầm đó lại khiến nam nhân này cười. Hạo Nguyệt điện chủ không dám lơi lỏng chút nào, từ đầu đến cuối vẫn luôn buộc chặt thân mình, chiến khí phát ra bao bọc toàn thân, đột nhiên nam nhân kia cười khẽ, nguyên tố trong tay lại tiêu tán trong nháy mắt, Hạo Nguyệt điện chủ nhìn thấy thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Coi như các người gặp may mà nhặt được cái mạng này về." Sau khi nam nhân kia nói xong thì xoay người rời đi. Đột nhiên lòng Hạo Nguyệt điện chủ run lên, cho dù có muốn tìm bóng dáng của nam nhân kia thì cũng không thể nhìn thấy, đến cùng người nọ là ai? Hạo Nguyệt điện chủ cau chặt mày, khi nào thì một nhân vật như vậy đã đến Hạo Nguyệt điện của ông ta rồi! Chẳng lẽ, hắn ta xuất hiện là vì... Vân Phong sao?
Truyện khác cùng thể loại
2383 chương
24 chương
3 chương
136 chương
111 chương