Thiên tài triệu hồi sư
Chương 235 : Chương 5.2
Đi đến nơi dán một tờ thông lớn, đánh giá tin tức phía trên một chút. Tin tức trên tờ thông báo được chia làm hai phần, bên trái là một vài hoạt động sắp được tổ chức, ví dụ như hội đấu giá ma thú vài ngày nữa, mà bên phải là một chút nhiệm vụ và giải thưởng được treo, mắt Lam Dực đảo qua tin tức nhiệm vụ, bỗng nhiên dừng lại.
"Chủ nhân." Lam Dực nhỏ giọng gọi một tiếng, Vân Phong cũng ngẩng đầu, mắt đảo qua phần nhiệm vụ và giải thưởng. Lúc thấy được nhiệm vụ với giải thưởng cao nhất đang được treo, mặt nàng đã hoàn toàn trở nên âm u.
Nhiệm vụ đầu tiên với giải thưởng cao nhất chính là tróc nã một người, mà người kia tuy không có tên, nhưng vẫn được miêu tả tưởng tận, thậm chí còn có hình khuôn mặt bỉ ổi của hắn, Vân Phong nhìn người trên mặt hình, người kia nàng rất quen, đó là Khúc Lam Y!
"Đồ hay gây hoạ này!" Vân Phong khẽ nguyền rủa một tiếng, nàng nhìn người tuyên bố treo giải thưởng, lại là Hạo Nguyệt điện! Rốt cuộc hắn đã làm gì mà lại gặp phải Hạo Nguyệt điện!
"Vân tiểu thư có hứng thú với nhiệm vụ được treo giải sao?" Giọng của Linh lại truyền đến, người vừa mới đi đã quay lại, Vân Phong nhíu mày: "Không phải ngươi có việc cần làm sao?"
Linh cười, nâng tay lại thay đổi nhiệm vụ đầu tiên một chút, mỉm cười: "Ta tới đây để làm việc, giải thưởng của nhiệm vụ này lại tăng lên rồi, có thể nói là chỉ càng hậu hĩnh hơn. Không biết con quỷ xui xẻo này là ai mà lại gặp phải Hạo Nguyệt điện? Không biết hắn còn chịu được bao lâu?"
Khoé môi Vân Phong giật giật vài cái, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó: "Nhiệm vụ này chỉ có ở liên minh triệu hồi sư hay vẫn còn... Ở những nơi khác nữa?"
Linh đẩy gọng kính trên mũi: "Tất nhiên là còn ở những nơi khác. Giải thưởng cao như vậy chắc đã khiến công hội chiến sĩ, công hội ma pháp sôi trào lên rồi. Nghe nói là Hạo Nguyệt điện trực tiếp ra giải thưởng, hiện tại tất cả mọi khu vực do Hạo Nguyệt điện quản lý đều đã có tin tức này. Tuy nhiên giải thưởng này không có mấy sức hấp dẫn với triệu hồi sư, nếu có treo thưởng ma thú thì đã là chuyện khác rồi."
Vân Phong đứng ở nơi đó, sự bất an vừa mới biến mất trong lòng lại dâng lên lần nữa. Thứ mà Khúc Lam Y phải đối mặt chính là Hạo Nguyệt điện, là tất cả các cao thủ trong phạm vi của Hạo Nguyệt điện! Chiến sĩ, ma pháp sư, liên miên không dứt! Cũng may không có triệu hồi sư tham gia, nếu không...
"Sao vậy? Vân tiểu thư muốn tham gia sao?" Linh nhìn dáng vẻ chăm chú của Vân Phong, tò mò hỏi một câu. Vân Phong cười: "Chuyện thú vị như vậy sao ta có thể không tham gia được chứ?"
Linh có chút kinh ngạc, sau đó đã vươn tay lấy nhiệm vụ kia xuống: "Nếu tiểu thư đã có ý nhận, vậy thì có thể lấy nhiệm vụ này rồi."
Vân Phong thở phào, xem ra nếu có người nhận thì nhiệm vụ sẽ bị gỡ xuống. Cũng còn may, nàng chỉ phải đối phó với một nhóm người, chẳng qua chắc số lượng nhóm người này cũng không ít.
"Nếu Hạo Nguyệt điện biết có triệu hồi sư tham gia chắc sẽ vui đến chết mất." Linh cười một tiếng rồi lại lấy bút ra ghi chép chút gì rồi giao nhiệm vụ vào tay Vân Phong: "Ra khỏi cửa quẹo trái, đó là nơi xử lý nhiệm vụ, sẽ có người chỉ cho Vân tiểu thư nơi nhận nhiệm vụ."
Vân Phong vừa gật đầu muốn rời đi, bỗng nhiên Linh lại vươn tay bắt lấy cánh tay Vân Phong, đôi mắt đằng sau cặp kính kia lại mang theo chút ánh sáng tò mò: "Vân tiểu thư tích cực như vậy, chẳng lẽ là vì vị nam tử tuấn tú trên nhiệm vụ kia sao?"
Vân Phong cười ha ha: "Ta không ham mê sắc đẹp."
Linh mang một dáng vẻ vô cùng tiếc hận, sờ mặt mình: "Vậy sao, ta còn tưởng nếu Vân tiểu thư thích mỹ nam, ta còn có thể tự tiến cử một chút đấy."
Mặt Vân Phong cứng đờ, Linh cười ha ha: "Ta đùa thôi, ta có việc vội tiếp rồi." Hắn cười lên dịu dàng rồi xoay người rời đi, Vân Phong lại cảm thấy như có một cơn gió lạnh thổi qua người mình. Lam Dực ở bên cạnh phun ra một câu: "Chủ nhân, ta cảm thấy nam nhân này còn nguy hiểm hơn cả Khúc Lam Y."
Vân Phong bĩu môi, đẩy cửa đi ra ngoài, nàng không quan tâm cái gì nguy hiểm hay không nguy hiểm. Thứ duy nhất nàng để ý đến chính là rốt cuộc thì tại sao Khúc Lam Y lại thế này?
Đeo huy hiệu bốn sao vào trước ngực, Vân Phong đẩy cửa tiến vào gian phòng bên trái. Trong phòng không có bất cứ ai, xem ra nhiệm vụ ở liên minh triệu hồi sư chỉ để trưng mà thôi, nếu không có liên quan gì tới ma thú, triệu hồi sư sẽ không ra tay. Người ngồi ở quầy tiếp đón đang ngủ gật vừa nhìn thấy Vân Phong cũng không nhịn được mà hoảng sợ.
Sau khi quét mắt thấy huy hiệu bốn sao trước ngực Vân Phong, lập tức nhảy dựng lên: "Đại, đại nhân! Có, cò gì dặn dò ạ?"
Vân Phong giao nhiệm vụ cầm trong tay ra, sau khi người kia xem xong lập tức lấy ngọc bội truyền âm ra nói gì đó, tiếp đó lại lấy ra một cái lệnh bài giao cho Vân Phong: "Đại nhân phải đến phân điện để nhận nhiệm vụ, đây là lệnh bài thông hành."
Vân Phong không nói thêm gì, xoay người rời đi. Người đón tiếp kia còn chưa kịp phục hồi tinh thần, một lúc lâu sau mới thì thào: "Triệu hồi sư lại nhận nhiệm vụ này, nói ra cũng không có người tin..."
Một đường ra khỏi liên minh triệu hồi sư, tâm tình Vân Phong vẫn luôn là một màu u ám: "Lam Dực, ẩn thân đi, đừng để người khác phát hiện. Tìm xem có thấy bóng dáng Khúc Lam Y ở thành Phong Nguyệt không."
Lam Dực gật đầu, lập tức nghiêng người rời đi. Nhục Cầu trên vai nhẹ giọng kêu vài tiếng: "Ngươi muốn đi tìm không?" Vân Phong thăm dò hỏi một câu, Nhục Cầu gật đầu, "Vậy thì đa tạ rồi!"
Nhục Cầu kêu vài tiếng, không hiểu sao từ sau khi khế ước Nhục Cầu xong, tuy Vân Phong vẫn không thể hiểu được lời Nhục Cầu nói, nhưng vẫn có thể hiểu hơn một chút so với lúc trước, nếu cố đoán cũng có thể hiểu được tám chín phần. Thân thể của Nhục Cầu hoá thành một luồng sáng rồi cũng biến mất không còn thấy gì nữa, Vân Phong đứng trên đường, nhìn thành Phong Nguyệt nói nhỏ mà cũng không nhỏ này, trong lòng lại thầm mắng một câu: Khúc Lam Y, ngươi đúng là một kẻ gây hoạ!
Ngọc bội truyền âm không hề có động tĩnh, Vân Phong liên hệ với Khúc Lam Y cũng không nhận được hồi âm nào. Nếu hắn đã nói là ở thành Phong Nguyệt thì nhất định sẽ là ở đây, cho dù có phải lật thành Phong Nguyệt này lên thì nàng cũng cần phải tìm ra hắn!
Vân Phong xoay người đi vào trong khu dân cư bình thường của thành Phong Nguyệt, những người khác nhìn thấy huy hiệu trước ngực Vân Phong, hai mắt đều sáng lên, ánh mắt ngưỡng mộ liên tiếp quét tới, giờ phút này Vân Phong chính là một nguồn sáng, đi ở trên đường cũng hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của mọi người. Bốn sao, đó là triệu hồi sư cấp bậc nào chứ!
"Đại, đại nhân..." Có vài người làm liều muốn nói chuyện với Vân Phong, Vân Phong đang trầm tư suy nghĩ mới ý thức được tình huống hiện tại, lúc này mới biết dường như mình đã trở thành nhân vật tâm điểm rồi. Lập tức cả người loé lên, nhanh chóng biến mất. Người vừa nói chuyện với nàng cứ sững ra mà nhìn nàng biến mất như vậy.
Ẩn thân bên trong không gian, Vân Phong tháo huy hiệu trước ngực xuống, còn có nhẫn khế ước trên tay, ném hết vào trong vòng tay không gian. Cái huy hiệu kia khi nào cần thì đeo cũng được, nếu không đi đến đâu mình cũng không được bình yên. Xử lý xong toàn bộ, Vân Phong hiện thân từ trong không gian, xoay người đi vào một con đường hẻo lánh. Lúc này cũng không dẫn tới bất cứ chấn động nào.
"Chủ nhân." Lúc Vân Phong đang đi, bỗng nhiên giọng của Tiểu Hoả lại truyền đến trong đầu. Vân Phong ngoặt vào một chỗ trên đường nhỏ rồi dừng lại: "Sao vậy, Tiểu Hoả?"
"Qủa nhiên như chủ nhân đã đoán trước, Hạ gia đã ra tay với Hạ Thanh rồi." Nghe nói như thế, Vân Phong lại nhăn mày, nhưng cũng không hề lo lắng, dù sao cũng có Tiểu Hoả ở đây.
"Hạ gia sao rồi?" Vân Phong thấp giọng hỏi, lấy tính cách của Tiểu Hoả, nhất định là đã đại khai sát giới rồi.
"... Không sao." Ngoài dự liệu, câu trả lời của Tiểu Hoả lại khiến Vân Phong có chút giật mình: "Nha đầu ngốc kia... Nói không cần..." Lời nói của Tiểu Hoả dường như có chút không đúng. Vân Phong cũng hiểu tính cách của nha đầu Hạ Thanh kia, trong lòng cô bé vẫn rất lương thiện. Tuy Hạ gia đối xử với con bé như vậy, nàng vẫn chừa cho bọn họ một đường sống.
"Không làm gì --& d d l q d &-- cũng được, Thanh Thanh còn nhỏ." Vân Phong thở dài. Giọng của Tiểu Hoả lại truyền đến lần nữa: "Chủ nhân, chỗ của người vẫn thuận lợi chứ?"
Vân Phong cũng không nói gì nhiều, chỉ nói một câu không có việc gì, để Tiểu Hoả bảo vệ Thanh Thanh cho tốt, qua mấy ngày nữa nàng sẽ trở về. Nghĩ đến tình huống của Khúc Lam Y, cái nàng gọi là mấy ngày chính là một khoảng thời gian dài rồi.
Ngắt liên lạc với Tiểu Hoả, Vân Phong mới vừa thở ra thần kinh đã trở nên căng thẳng, cả người nhanh chóng lui về phía sau nửa bước, tay nắm chặt, bỗng chốc đánh về phía sau người!
"Vụt--!" Một tiếng gió lạnh thấu xương vang lên trong không khí, một bóng dáng né trách một cách chật vật, đột nhiên lại có một bàn tay nắm lấy cổ tay Vân Phong. Trong nháy mắt Vân Phong đã bị kéo vào trong một vòng ngực quen thuộc, hơi thở thân quen ấy cũng khiến Vân Phong an tĩnh lại.
"Nàng muốn mưu sát vi phu à, tiểu Phong Phong?" Giọng nói biếng nhác kia lại chậm rãi vang lên, mang theo vài phần khản đặc. Bộ ngực dán lên phía sau lưng Vân Phong vẫn đang thở dốc, cánh tay nam nhân giam chặt nàng trước ngực. Đột nhiên Vân Phong vung khuỷu tay ra sau, Khúc Lam Y đang ôm nàng từ phía sau kêu lên một tiếng đau đớn, buông lỏng cánh tay ra.
"A! Đúng là muốn mưu sát vi phu mà!" Khúc Lam Y chật vật khom người xuống, tay ôm nơi Vân Phong vừa đánh tới, mặt mày nhăn nhúm, có thể thấy vừa rồi Vân Phong đã dùng lực mạnh đến thế nào.
Vân Phong nhìn Khúc Lam Y trước mặt, vừa rồi hắn ở phía sau nàng cũng không thấy rõ ràng: "Ngươi..." Vân Phong nhìn Khúc Lam Y, phải nói rằng dáng vẻ của hắn đã thay đổi rồi sao? Mái tóc dài phiêu dật trước kia đã biến mất, thay vào đó là mái tóc ngắn, tuy nhiên lại càng phù hợp với hình tượng nam nhân lúc này của hắn hơn. Bắp thịt trên người dường như cũng lớn hơn trong khoảng thời gian ngắn. Đường cong mềm mại như nữ tử trên cơ thể như trước kia đã hoàn toàn biến mất, dáng vẻ của nam nhân lại càng lộ ra rõ ràng hơn. Mà ngũ quan quá mức trung tính trước kia, tuy không thay đổi bao nhiêu, nhưng khí chất đã hoàn toàn khác trước.
"Ta làm sao? Nữ nhân nhẫn tâm nhà nàng, ta chết thì nàng phải thủ tiết đấy." Khúc Lam Y nhe răng nhếch miệng nói một câu, cả người vô lực dựa về phía Vân Phong. Lúc này nàng mới chú ý tới vẻ mặt của Khúc Lam Y có chút trắng xanh, tay chân có chút luống cuống ôm lấy hắn, hiện tại đã đổi thành Vân Phong ôm Khúc Lam Y rồi.
"Tiểu Phong Phong, xa cách đã lâu, không có nụ hôn nhiệt tình nào thì thôi, nàng còn đối xử với vi phu như vậy, vi phu rất đau lòng..." Khúc Lam Y dựa vào trong lòng Vân Phong, cả thân người cao hơn Vân Phong nửa cái đầu đang cố gắng chui rút vào lòng nàng. Mặt Vân Phong co rút, vung tay lên, trong nháy mắt đã phong toả không gian bốn phía, hai người liền biến mất trong không gian.
"Ngay cả năng lực để phong toả không gian ngươi cũng không còn sao?" Vân Phong trầm mặt nói với Khúc Lam Y một câu, Khúc Lam Y cười ha ha, lại cọ đầu lên cổ Vân Phong vài cái.
"Ta cũng không phải kẻ ngốc, chẳng qua mỗi lần phong toả không gian đều sẽ bị phát hiện, ta không còn cách nào khác."
Mắt Vân Phong trầm xuống, ôm lấy Khúc Lam Y, thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc ngươi đã làm gì mà gặp phải Hạo Nguyệt điện vậy?"
Khúc Lam Y không nói gì, chỉ nhẹ giọng nói thầm: "Vi phu ta mệt chết rồi, chờ ta dậy rồi nói tiếp..." Đã không còn nói thêm lời nào. Vân Phong có chút lo lắng dùng tinh thần lực dò xét, lúc này mới phát hiện tinh thần lực trong cơ thể Khúc Lam Y đã sắp cạn kiệt. Nhất định mấy ngày nay hắn đã không ngừng ứng chiến, phong toả không gian nhưng liên tục bị phát hiện, chiến đấu chạy trốn liên tục. Nếu hắn còn không liên lạc với nàng, chắc chắn sẽ lớn chuyện rồi.
Nam nhân trong lòng đã ngất đi, Vân Phong cũng không còn cách nào khác. Thôi, mọi việc cứ chờ hắn tỉnh lại rồi nói sau.
Vân Phong đi đến một khách điếm lớn nhất trong thành Phong Nguyệt, lấy huy hiệu bốn sao của liên minh triệu hồi sư ra. Ông chủ của khách điếm không nói hai lời đã chuẩn bị cho nàng một gian phòng tốt nhất, cũng bảo đảm nàng sẽ không bị người khác quấy rầy, đây cũng là điều Vân Phong cần.
Sau khi Khúc Lam Y ngất đi đã hôn mê suốt một ngày một đêm. Mới đầu Vân Phong còn có chút lo lắng, nhưng sau khi nhận thấy tinh thần lực của hắn đang lấy tốc độ kinh người mà khôi phục thì cũng hoàn toàn yên tâm. Sau khi ngủ say một đên, cuối cùng vị mỹ nam này cũng đã thức dậy. Lúc Khúc Lam Y mở to mắt đã nhìn thấy Vân Phong nằm úp sấp ngủ bên cạnh giường, một ngày này Vân Phong vẫn chưa hề chợp mắt. Tuy biết Khúc Lam Y không có chuyện gì, nhưng nàng vẫn không yên lòng, đến cuối cùng vì quá mệt nên mới ngủ say.
Có lẽ là do tinh thần quá mệt mỏi, lại không hề tu luyện, Vân Phong cứ như vậy mà ngủ quên. Khi Khúc Lam Y mở mắt ra, vẻ mặt kia liền trở nên dịu dàng. Nhìn Vân Phong nằm sấp ngủ bên cạnh giường, trong mắt đều là nhu tình mật ý. Một gương mặt tuấn tú mang theo chút yêu thương chậm rãi cúi xuống, mục tiêu là đôi môi hồng nhuận kia.
"Ngươi dậy rồi sao?" Một tiếng nói sát phong cảnh vang lên. Cả người Khúc Lam Y cứng đờ, đột nhiên ném ánh mắt giết người về phía Lam Dực đang đẩy cửa tiến vào. Lam Dực không chút biến sắc, trên tay còn bưng một chút thức ăn, mà Vân Phong vốn vẫn còn ngủ sấp cũng đã thức dậy.
"Khôi phục rồi sao?" Vân Phong đứng thẳng lên, dụi dụi mắt. Dáng vẻ ngây thơ khi vừa mới ngủ dậy này khiến Khúc Lam Y suýt nữa không nhịn được mà nhào lên.
"Ừ, không sao rồi." Khúc Lam Y xoa má Vân Phong, Vân Phong đỏ mặt nắm tay hắn. Lam Dực đặt đồ trong tay xuống xoay người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người.
"Hơi đói rồi." Khúc Lam Y cười, mắt nhìn vào chỗ đồ ăn. Vân Phong cười, vòng tay ngồi ở kia, đôi mắt đen nhìn về phía Khúc Lam Y: "Giờ thì nói đi, cuối cùng thì ngươi đã làm gì chọc đến Hạo Nguyệt điện rồi."
Khúc Lam Y lười nhác dựa nửa người vào cạnh giường, mái tóc ngắn hỗn độn có chút nam tính. Vân Phong nhìn Khúc Lam Y lúc này, cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc: "Mái tóc dài kia của ngươi đâu? Sao lại thành dáng vẻ này rồi?"
Khúc Lam Y lấy tay sờ tóc mình: "Tiểu Phong Phong thích tóc dài sao? Ta bắt đầu để lại là được."
Mắt Vân Phong loé lên: "Trả lời vấn đề của ta đi."
Khúc Lam Y nhếch môi, cười ha ha: "Tất cả đều là vì ta rất có sức quyến rũ, có nữ nhân muốn ta, tất nhiên là ta không theo, tất nhiên là phải ra tay, tất nhiên phải cho nàng ta biết ta là của tiểu Phong Phong nàng rồi." Khúc Lam Y chậm rãi nhếch môi lên, tuy lời nói lúc này có phần bông đùa, nhưng Vân Phong nghe vào tai lại có cảm nhận khác.
Nguyên nhân gây ra chuyện rất đơn giản, sau khi Khúc Lam Y và Vân Phong bị tách ra, hắn đã lạc đến một chỗ nào đó. Mà trùng hợp gặp phải một nữ nhân, nữ nhân này nhất kiến chung tình với Khúc Lam Y, tất nhiên Khúc Lam Y không thèm để ý. Lại không ngờ rằng nữ nhân này lại mạnh bạo tới mức muốn trói hắn trở về, tiếp theo chính là một hồi đại chiến, Khúc Lam Y chạy trốn từ đó. Cũng không ngờ, một giải thưởng lại được treo lên, từ đó mà hắn bắt đầu sống trong cảnh đào tẩu bi thảm.
Vân Phong nghe xong, trầm giọng hỏi: "Nữ nhân truy đuổi ngươi tới cùng, hiện tại ngươi biết là ai rồi sao?"
Khúc Lam Y lười nhác "Ừ" một tiếng, trên mặt đều là sự khinh thường: "Không phải là nữ nhi của điện chủ Hạo Nguyệt điện sao. Đồ hoa si ngu xuẩn đó."
"Bị nữ nhi của điện chủ Hạo Nguyệt điện nhìn trúng, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng." Vân Phong cười lạnh. Khúc Lam Y nghe xong thì cười ha ha, hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt đen của hắn chiếu vào trong mắt nàng: "Tiểu Phong Phong, đây là lời nói thật lòng của nàng sao?"
Mắt Vân Phong loé lên, hơi xoay mặt đi, cũng không nói gì. Khúc Lam Y vươn tay sang, xoay cằm Vân Phong về đối diện mình. Giờ phút này trong mắt Khúc Lam Y đang loé lên những tia sáng không thể lí giải, Vân Phong nhìn thấy bỗng nhiên trong lòng lại căng thẳng.
"Ta nói rồi, ta không thích nữ nhân, chỉ thích mình nàng mà thôi." Thân thể Khúc Lam Y lại tiến gần hơn một chút. Hơi thở nóng bỏng phả đến: "Ta đã nói rồi, một ngày nào đó nàng sẽ là thê tử của ta."
Hô hấp của Vân Phong có hơi dồn dập, tim cũng đập nhanh hơn. Thân thể của Khúc Lam Y lại tiến sát hơn, hơi thở của hai người đã hoàn toàn hoà vào nhau: "Nàng cho rằng, nàng đã thoát được rồi sao?"
Bàn tay của nam nhân đặt sau lưng Vân Phong, vừa nâng cằm nàng lên, một đôi môi nóng bỏng đã áp lên, ngăn hết lời nói của Vân Phong.
Vân Phong chỉ cảm thấy có một dòng điện từ môi nàng truyền đi khắp cơ thể, nghĩ muốn cự tuyệt, lại để cho đầu lưỡi kia có cơ hội xâm lấn bừa bãi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong đã đỏ bừng lúc Khúc Lam Y xâm nhập, cả người cũng run lên nhè nhẹ. Mắt Khúc Lam Y trầm xuống, vừa định muốn làm nụ hôn này thêm sâu hơn, chỉ nghe thấy một tiếng quát to vang lên: "Na na----"
Tiếng gió vừa vang lên, một bóng đen đã nhanh chóng phóng tới, Khúc Lam Y kêu lên một tiếng đầy đau đớn, buông Vân Phong ra. Ôm cánh tay bị thương của mình, nhìn Nhục Cầu đang nhe răng với hắn.
Cửa đã bị đẩy ra, Lam Dực đứng lên chậm rãi mở miệng: "Chủ nhân, Hoả huynh đã đến đây rồi." Vân Phong sửng sốt, quét mắt về phía người, chỉ thấy giờ phút này Tiểu Hoả đang xấu hổ đứng ở kia, còn có Hạ Thanh với khuôn mặt đang đỏ bừng.
Nhất thời mặt Vân Phong hồng đến tận mang tai, đừng nói bọn họ đã... Thấy hết rồi chứ?!
Truyện khác cùng thể loại
2383 chương
24 chương
3 chương
136 chương
111 chương