Thiên tài triệu hồi sư

Chương 234 : nụ hôn

Vân Phong chỉ tốn nửa ngày đã đến được thành Phong Nguyệt, đi một đường về phía đông thôn Ẩn Nguyệt, Vân Phong không biết trên đoạn đường này nàng đã đi qua bao nhiêu con đường, bay qua bao nhiêu đỉnh núi, nàng chỉ biết lòng nàng vẫn không thể an tâm được. Khi đến được của thành Phong Nguyệt, lòng Vân Phong lại càng bất an hơn. Lam Dực ở cạnh vẫn không nói gì, hắn cũng có thể cảm nhận được tâm tình nôn nóng của Vân Phong. Lam Dực cảm thấy Khúc Lam Y là một tên rất thích gây chuyện, luôn khiến cho chủ nhân phải lo lắng mọi thứ cho hắn. Điều này đã khiến Lam Dực từ cảm thấy Khúc Lam Y không tốt cũng không tệ, giờ đã trở thành có chút phiền phức rồi. Chỗ cửa thành Phong Nguyệt có vài người mặc y phục giống nhau đang đứng, Vân Phong nhìn thấy dấu hiệu hình trăng trên y phục của bọn họ thì cũng biết người thủ thành này hẳn cũng lệ thuộc vào Hạo Nguyệt điện. Thế lực tông phái đã chiến đất đoạt thành xâm nhập vào đất đai của hoàng thất, tất nhiên cũng sẽ thay thế hoàng thất thực hiện nhiều chức vụ khác nhau. Mọi người cũng đã chấp nhận thế lực của các tông phái này, dù sao nếu muốn gia nhập một tông phái, chỉ cần thực lực của ngươi cao là có thể. Nhưng nếu muốn gia nhập vào hoàng thất, cho dù ngươi có thực lực cũng chưa chắc đã được. Ở Tây Đại lục này, có thể gia nhập vào tam điện là một chuyện vô cùng vinh dự, nếu lại có thể có được một chức vụ không tệ, đó chình là làm rạng dang tổ tiên rồi. Vì thế, người trong Hạo Nguyệt điện còn có cả thường dân, không có sự phân chia huyết thống tôn ti, nhưng cấp bậc vẫn rõ ràng. Để tiến lên một bậc thềm vẫn cần phải dẫm người khác xuống dưới chân, chỉ cần quyền lợi và ham muốn vẫn còn tồn tại, huyết tinh vẫn chưa bao giờ thiếu. Sắc mặt những người đứng ở cửa đều rất nghiêm túc, không nói không cười, dòng người ra vào cửa thành cũng khá lớn nhưng vẫn rất trật tự. Ánh mắt của mấy người thủ thành rất sắc bén, không bỏ sót bất cứ người ra vào nào. Vân Phong cũng lặng lẽ thăm dò, có chút giật mình, chỉ là một chỗ của phân điện mà thủ vệ đều là chiến sĩ cửu cấp, nếu vậy chẳng phải lực lượng tông phái còn mạnh hơn cả hoàng thất sao? Thủ vệ phân điện là cửu cấp, vậy điện chủ của phân điện ít nhất cũng là cấp bậc thống lĩnh, nếu không chính là quân chủ. Mà điện chủ Hạo Nguyệt điện, đoán chừng đã là cấp bậc tôn giả rồi. Vân Phong đánh giá sơ bộ qua tình hình, Tây Đại lục quả nhiên là ngoạ hổ tàng long, sợ rằng nhân tài trong mỗi một phân điện cũng không thiếu, đúng là ở Tây Đại lục này làm việc gì cũng nên cẩn thận. Trước mắt có thể nói Đông Đại lục không đủ để Vân Phong tung hoành, tứ đại đế quốc đều vô cùng kiêng kị nàng. Nhưng trên mảnh Tây Đại lục này, cấp bậc quân chủ của Vân Phong cũng chỉ có thể đối kháng với một cái phân điện, tất nhiên không thể làm điều gì quá mức tuỳ tiện. Nàng vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm trên mảnh đại lục này, nếu khiến một thế lực bất mãn với mình, chẳng khác nào là rước thêm một chuyện phiền phức. Chỉ hy vọng Khúc Lam Y không gây nên phiền phức gì cho nàng là tốt rồi.... Suy nghĩ này vừa lướt qua, Vân Phong nở một nụ cười có chút tự giễu. Lúc đi qua cửa thành với Lam Dực, vẻ bề ngoài của hắn đã dẫn đến sự chú ý của mấy người thủ thành, mấy ánh mắt đều đồng loạt quét tới như quét kẻ tình nghi mà lướt qua người Lam Dực, cũng không hơn. Hai người đi vào thành Phong Nguyệt, một trong những phân điện của Hạo Nguyệt điện. Toà thành này nhìn qua rất bình thường, không tính là rất phồn hoa, dòng người lui tới cũng chỉ xếp vào bậc trung, nhưng dù sao cũng là phân điện, cũng có chút điều đặc biệt. Từ khi Vân Phong tiến vào thành Phong Nguyệt đến giờ thì đã cảm nhận được một việc, những người đeo nhẫn trên tay ở Tây Đại lục không ít, có khả năng phần lớn là thuần thú sư, nhưng vẫn không ngoại trừ khả năng đó là triệu hồi sư. Dù sao ở Tây Đại lục triệu hồi sư vẫn không được tính là đã tuyệt chủng hoàn toàn, muốn gặp thì vẫn có thể, ví dụ như chỉ cần đến liên minh triệu hồi sư là được. Tây đại lục có ba tổ chức đặc biệt, công hội chiến sĩ, công hội ma pháp, còn một cái nữa chính là liên minh triệu hồi sư. Tên của ba tổ chức này cũng được tạo thành bởi chức nghiệp của các thành viên trong đó, những chức nghiệp khác cũng có công hội riêng của mình, nhưng khi so sánh với ba tổ chức này thì rõ ràng không thể bằng được. Vân Phong chưa đi được mấy bước vào thành Phong Nguyệt đã thấy được ba con đường được phân nhánh, mỗi con đường dẫn về một khu vực khác nhau. Trên mấy cái lối rẽ này còn có một bức hoạ sáng ngời được dán trên tường, theo thứ tự là chỗ của ba tổ chức lớn. Vân Phong nhìn khu vực bên trong còn có các loại cửa hàng muôn màu muôn vẻ, xem ra các tổ chức cũng phân chia chức năng rất tỉ mỉ chu đáo, nhưu vậy cũng thuận tiện cho việc lựa chọn. Là chiến sĩ thì cứ tiến vào khu vực của chiến sĩ, bên trong sẽ có toàn bộ những thứ chiến sĩ cần, những người khác cũng vậy. Ba khu vực lớn chiếm một phần ba diện tích bên trong thành Phong Nguyệt, dựa trên tấm bản đồ khổng lồ của thành Phong Nguyệt, Vân Phong cũng hiểu một chút về cách bố trí của toà thành này. Ba khu vực lớn chiếm một phần diện tích, khu dân cư và những khu vực bình thường khác chiếm một phần ba, tất nhiên một phần diện tích còn lại là do phân điện của Hạo Nguyệt điện chiếm giữ rồi. Khúc Lam Y ở thành Phong Nguyệt, cuối cùng hắn có thể ở đâu? Ở khu dân cư hay vẫn là ở khu vực của công hội ma pháp? Lần trò chuyện trước, giọng nói của Khúc Lam Y có phần mỏi mệt, còn nói mình phải đi cứu hắn, lấy tình trạng như vậy hắn sẽ không nên ở trong thành mới đúng. Vân Phong cau mày nghĩ một láy, chỉ có thể chờ Khúc Lam Y chủ động liên lạc lại với mình lần nữa, có lẽ hắn sẽ chủ động tới tìm mình không chừng. Vân Phong nhìn về phía liên minh triệu hồi sư, trong lòng có chút mong chờ. Ở Đông Đại lục vốn không có bao nhiêu triệu hồi sư, cũng sẽ không có cơ hội để đi tiếp xúc với nhiều triệu hồi sư như vậy. Gặp được những triệu hồi sư khác, đối với Vân Phong mà nói chính là một trải nghiệm khó có được. Vân Phong cũng phát hiện, so với hai tổ chức lớn khác, số người ra vào liên minh triệu hồi sư có phần ít hơn. Trong lúc nàng đứng ở chỗ này dường như cũng không có ai ra vào liên minh triệu hồi sư, mà hai tổ chức còn lại chính là nối liền không dứt, cùng với đó là không ít ánh mắt mang theo chút ghen tị và hâm mộ nhìn vào liên minh triệu hồi sư. Người có thể ra vào nơi này, không thể nghi ngờ chính là triệu hồi sư! "Chủ nhân, vào xem đi!" Lam Dực truyền tâm niệm đến. Vân Phong suy nghĩ một hồi, bây giờ nàng cũng chỉ còn cách đợi Khúc Lam Y chủ động liên hệ thôi... Gật đầu, Lam Dực cười dịu dàng, hai người vừa muốn đi, phía sau đã có một giọng nói truyền tới. "Tiểu thư, đến nơi rồi, liên minh triệu hồi sư ở phía trước." Vân Phong hơi quay đầu, liền nhìn thấy được một nữ tử mang dáng người cao gầy cân xứng đang đứng phía sau, khuôn mặt kiều diễm, mái tóc dài mượt được buông xuống phía sau, đôi mắt hạnh trong suốt mang theo chút lạnh lùng, dáng vẻ nhìn qua lại khiến người khó có thể tiếp cận được. "Ừ." Nữ tử nhàn nhạt lên tiếng, ngay cả tư thái đi đường cũng đã lộ ra một chút khí chất cao quý. Tầm mắt Vân Phong vừa lướt qua đã thấy được một chiếc nhẫn trên tay nữ tử, giới chỉ có màu lam đậm, phía trên còn có khắc chín giọt nước. Triệu hồi sư cửu cấp sao? Vân Phong hơi nhíu mày, nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, trải qua biến hoá chiếc nhẫn cấp bậc quân chủ đã dần trở nên đơn giản, Tiểu Hoả ở lại thôn Ẩn Nguyệt, tất nhiên Vân Phong cũng đã thu nhẫn khế ước hoả hệ lại, trên tay chỉ đeo mỗi nhẫn khế ước phong hệ của Lam Dực. Bên ngoài chiếc nhẫn khế ước màu lục sau khi trải qua biến hoá cũng chỉ còn lại một chiếc lá màu xanh lớn, được bao phủ bởi chút ánh lục nhẹ nhàng. Vân Phong nghĩ, có khi nào đến lúc đạt đến cấp bậc tôn giả, chiếc nhẫn này sẽ không còn lại chút hoa văn nào hay không? Nữ tử kia đi qua bên người Vân Phong, mắt nhìn lướt qua nàng. Vân Phong buông tay xuống mỉm cười với nữ tử, nử tử cũng thoáng nở một nụ cười tươi tắn, nhưng sự cao ngạo trong đó thì không cần nói cũng biết. Một vị triệu hồi sư lạnh nhạt cao ngạo, Vân Phong đánh giá trong lòng, hơi nhích ra một chút để nữ tử này đi vào trước. Sau khi nữ tử đi vào, người bên ngoài lại bắt đầu bàn tán: "Triệu hồi sư đấy! Dáng vẻ đó đúng là quá cao ngạo không ai đến gần được mà!" "Đúng vậy, không thấy người vừa rồi sao, đúng là lấy mũi nhìn người!" Vân Phong bất đắc dĩ cười cười, nữ tử vừa rồi không đến nỗi nào, cũng không đến mức khoa trương như những người này vẫn nói. Nàng có thể giải thích được tâm tình ghen ghét đó, Vân Phong không để ý tới những người ăn không thấy nho còn nói nho còn xanh này, mang theo Lam Dực đi vào. "Ồ? Lại thêm một người đi vào kìa!" "Là tiểu nha đầu mới đứng đây phải không?" "Nàng... Nàng cũng là triệu hồi sư sao?" Tuy ở Tây Đại lục vẫn có thể thấy triệu hồi sư, huống hồ ở đây vẫn là phân điện của Hạo Nguyệt điện, có thể thấy được triệu hồi sư cũng không phải là chuyện hiếm, nhưng còn nhỏ tuổi như vậy đã là triệu hồi sư thì vẫn là lần đầu thấy?... Nàng cũng chỉ mới mười mấy tuổi đi! Nhục Cầu trên vai Vân Phong tò mò đứng thẳng lên, một ma thú với vẻ ngoài đáng yêu như thế, tất cả mọi người đều sẽ xem nó là một sủng vật. Những ma thú đáng yêu vô hại được nuôi như sủng vật đã rất phổ biến, chẳng qua những triệu hồi sư từng tới nơi này, không có ai từng mang theo ma thú như vậy bên người, đây đều là thứ mà những người không có cách nào trở thành triệu hồi sư không thể có được. Đi qua con đường nhỏ này, Vân Phong cũng nhìn sơ qua khu vực của liên minh triệu hồi sư. Một toà kiến trúc có treo huy hiệu của liên minh triệu hồi sư ở bên trên, nơi này chắc hẳn là nơi triệu hồi sư hội họp rồi. Vân Phong nhìn xem xung quanh. Bên cạnh toà kiến trúc kia có hai căn nhà, một là phòng đấu giá, mà ngôi nhà kia lại không treo bất cứ biể hiệu nào. Nữ tử vừa rồi vẫn đang đứng trước cửa toà nhà hội ngị, Vân Phong đi qua lại nghe thấy giọng nói vô cùng cung kính của người nam nhân đứng trước cửa. "Triệu hồi sư cửu cấp, hoan nghênh đã đến, mời vào trong." Nữ tử không nói gì, dáng vẻ kia vẫn rất cao ngạo lạnh nhạt, chẳng qua cũng quay đầu nhìn Vân Phong, dường như đã nhìn thấy chút kinh ngạc trong mắt nàng, Vân Phong cũng cười với nàng ta. "Tiểu cô nương, nơi này là liên minh triệu hồi sư, có phải người đã đến nhầm chỗ rồi không?" Nam nhân đứng ở cửa cười ha ha nói một câu. Trong mắt của nữ tử kia thoáng qua chút hiểu rõ, đẩy cửa ra tiến vào. Lam Dực hơi nhíu mày, Vân Phong có chút muốn cười, bề ngoài của nàng trông không giống triệu hồi sư đến vậy sao? Huống hồ trên tay nàng còn mang theo nhẫn đấy, chẳng lẽ nam nhân này cảm thấy nàng chỉ mang làm đồ trang trí à? Vân Phong chưa nói gì chỉ muốn đi vào, bỗng nhiên nam nhân kia dang tay ra chắn ngang đường, tuy nụ cười mỉm kia vẫn còn trên mặt nhưng giọng nói đã có chút gay gắt: "Tiểu cô nương, người không thể vào." Vân Phong không nói gì, mắt nhìn vào nam nhân trước mặt, đang muốn hỏi có phải ngươi đã lấy mắt chó để nhìn người rồi không? Lúc này cửa lại bị đẩy nhẹ ra, một tiếng cười hào sảng truyền tới, vô cùng hùng hậu. "Ha ha, được được, lần này..." Nam nhân đang cao giọng nói chuyện vừa nhìn thấy tình hình trước cửa thì có chút sững ra: "Có chuyện gì vậy?" Nam nhân đứng ở cửa khom người: "Hách đại nhân! Có một tiểu cô nương đến nhầm chỗ." Nam nhân lớn giọng nói chuyện liếc mắt nhìn Vân Phong, đột nhiên vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc hơn, vẻ mặt nam nhân bên cạnh ông ta cũng như vậy. Hai người nhìn về phía chiếc nhẫn trên tay Vân Phong theo bản năng, tiếp theo đó là Lam Dực sau lưng nàng. "Tiểu hữu tên gọi là gì vậy?" Hách đại nhân cười ha ha với Vân Phong. Nam nhân đứng ở cửa sửng sốt, có chút bất ngờ nhìn hai vị đại nhân đang đứng trước mặt mình, đây, đây là có chuyện gì vậy? "Vân Phong." Vân Phong nhàn nhạt đáp lại một câu, hai nam nhân đều cười ha ha: "Vân Phong tiểu hữu đi đường xa mà tới, mời vào." Vân Phong gật đầu, cũng không nói thêm gì mà tiến vào. Hai nam nhân đứng ở cửa nhìn bóng lưng đi vào của Vân Phong, trầm mặc một lúc. "Hai vị đại nhân, nàng..." Nam nhân đứng ở cửa run rẩy nói một câu, hai nam nhân đều thờ ơ nhìn hắn, nam nhân kia cũng không dám nói thêm gì nữa. "Là người của ngươi sao?" Hách đại nhân nhìn người bên cạnh, nam nhân kia lắc đầu: "Cũng không phải người của ngươi sao?" Hách đại nhân lại lắc đầu, hai người nhìn nhau: "Có lẽ là người của hắn." Nam nhân kia cười ha ha, nhưng dáng vẻ của Hách đại nhân lại có phần đăm chiêu, cuối cùng lại có ý tứ sâu xa mà cười: "Cũng không hoàn toàn chính xác, cũng có thể là một vị khách không ngờ được đấy." Vân Phong đẩy cửa đi vào, cũng cảm giác được một khí thế khác hoàn toàn, đại sảnh rộng rãi đã xuất hiện trước mặt nàng. Mười mấy người đang làm việc trong đại dảnh, có người đang lật chút tư liệu, có người lại đang xem chút gì đó trên sàn trưng bày, cũng có người đang lén nói chuyện phiếm. Lúc nàng đi vào, tầm mắt mọi người đều quét tới, mang theo rất nhiều kinh ngạc. "Người mới sao?" Một người cao giọng nói, Vân Phong nhìn sang. Một nam tử tuấn mỹ đi tới, trên mũi còn mang theo một gọng kính, dáng vẻ vô cùng lịch sự, nhìn Nhục Cầu trên vai Vân Phong, trong mắt lại hiện lên ý cười: "Ma sủng sao?" Vân Phong không nói gì, Nhục Cầu bất mãn kêu một tiếng. Nam tử kia cười ha ha, tay vừa chuyển đã có một bản ghi chép hiện lên trong tay: "Tên." Vân Phong nhìn hắn, nam tử kia đẩy gọng kính kia lên mắt: "Qủa nhiên là người mới. Tiểu nha đầu, ngươi tiến vào đây là để đi tham quan hay là muốn gia nhập liên minh triệu hồi sư? Không có ai đến liên minh triệu hồi sư mà lại không muốn gia nhập vào nơi này cả, nơi này có rất nhiều những thứ tốt mà ngươi không thể tưởng tượng được đâu." Người nam tử kia có chút nghịch ngợm chớp mắt: "Ta là Linh, là người chịu trách nhiệm cho việc đăng ký ở nơi này." Vân Phong nhìn lướt qua chiếc nhẫn màu lục trên tay nam tử: "Vân Phong." "Hài tử ngoan." Nam nhân cười khen ngợi, nhanh chóng dùng bút ghi nhanh thứ gì đó. Huyệt thái dương của Vân Phong nhảy lên vài cái, nam tử này đang ỷ việc hắn lớn hơn nàng sao, muốn chiếm tiện nghi của mình à? Hài tử ngoan? Nàng đã không còn thuộc hàng hài tử nữa rồi! "Đến từ đâu nào?" Con ngươi đen của nam tử kia loé lên một chút, dường như đang vô cùng mong chờ đáp án này. Khoé môi Vân Phong mấp máy, phải nói mình đến từ Đông Đại lục sao? Không, không thể. "Vậy thì giữ bí mật đi." Nam tử kia cũng không tiếp tục hỏi, lại viết thêm gì đó: "Tuổi?" Vân Phong trả lời một tiếng: "Mười sáu." Lúc này nam tử kia lại nhếch mày: "Mười sáu tuổi sao? Ta nghĩ ngươi chỉ mới có mười một mười hai thôi!" Mặt Vân Phong lạnh đi, tuy nàng không cao, thân thể nàng phát dục cũng không phải vô cùng đầy đặn, tuy khuôn mặt này không có nhiều dáng vẻ thuỳ mị thướt tha trưởng thành, cho dù tuổi nàng có trẻ thế nào, cũng không thể nào chỉ mới mười một mười hai chứ! "Tiếp theo là vấn đề rất quan trọng, Vân tiểu thư, cấp bậc thực lực của ngươi là gì?" Người nam tử kia thay đổi cách xưng hô, cười hiền hoà với Vân Phong. Khoé môi Vân Phong nhếch lên, nâng ngón tay đưa nhẫn lên, đột nhiên mắt nam tử kia trầm xuống. "Vân tiểu thư, ta hi vọng đây không là vật dùng để làm trang sức hay để lấy lòng người khác." Nam tử kia mang vẻ mặt nghiêm túc nói một câu. Vân Phong cười ha ha: "Cần kiểm tra không?" Nam tử kia sửng sốt một chút, Nhục Cầu vui vẻ vặn mông vài cái, tựa hồ là đang cười nhạo nam tử này. Nam tử kia đẩy gọng kính của mình, bỗng chốc cười ha ha: "Đương nhiên là không có, tuy nhiên nếu có người có ý nghi ngờ tiểu thư, tiểu thư cũng phải tự mình giải quyết thôi." Người nam tử kia nói xong thì lại vạch thêm vài nét bút, tiếp theo đã giao thứ gì đó cho Vân Phong. Vân Phong nhận một cái huy hiệu trong tay, trên mặt huy chương là bốn ngôi sao. "Tất cả triệu hồi sư của liên minh triệu hồi sư đều được chia ra làm năm cấp, từ một đến năm sao, từ nhất cấp đến tứ cấp là một sao, ngũ cấp đến cửu cấp là hai sao, cấp bậc thống lĩnh bao sao, cấp bậc của tiểu thư là bốn sao, mà cao hơn nữa là năm sao." Vân Phong đã hiểu rõ, năm cấp bậc, cũng nói lên trên mảnh đại lục này, triệu hồi sư đến cấp bậc quân chủ không chỉ có một mình nàng, mà triệu hồi sư cấp bậc tôn giả cũng đã xuất hiện rồi! Tây Đại lục, quả nhiên không tầm thường! "Đãi ngộ với năm cấp bậc này cũng khác nhau, với cấp bậc bốn sao như Vân tiểu thư đã là khách quý của liên minh triệu hồi sư rồi, đồng thời cũng đã được xếp vào trong giới cường giả đấy." Nam tử kia cười ha ha: "Vân tiểu thư tới đây lần đầu, để ta giới thiệu cho người vài người. Liên minh triệu hồi sư là một tổ chức của ba điện, triệu hồi sư ở đây trao đổi điều mình cảm thấy tâm đắc và kết bạn. Đạt được sao ở liên minh triệu hồi sư, căn cứ vào sự khác nhau của bậc sao, đãi ngộ do ba điện đặt ra cũng khác nhau." Vân Phong gật đầu, nếu như đã có thể gia nhập liên minh triệu hồi sư ở Tây Đại lục thì coi như ăn mặc không lo, đến đâu cũng sẽ có người tôn mình làm khách quý. "Đương nhiên, chỗ tốt của liên minh triệu hồi sư cũng không chỉ có như vậy." Nam tử kia có thâm ý khác cười cười: "Thứ khiến cho triệu hồi sư điên cuồng chỉ có ma thú, liên minh triệu hồi sư cũng sẽ tổ chức hội đấu giá ma thú theo định kỳ." Vân Phong sửng sốt, đấu giá ma thú! "Phòng đấu giá bên cạnh cũng không phải là một phòng đấu giá thông thường, đó là phòng đấu giá chỉ mở ra vì triệu hồi sư, thường, những buổi đấu giá định kì cũng sẽ được tổ chức ở đó, đến lúc đó cũng sẽ không thiếu những chủng loại ma thú hiếm xuất hiện. Nếu tiểu thư có thể, nhất định phải kiếm được một con." Ma thú khế ước của triệu hồi sư có thể được thay đổi, căn cứ vào cách khế ước khác nhau, độ khó cũng có thể khác nhau. Nhưng triệu hồi sư luôn theo đuổi những ma thú mạnh mẽ hơn, cho dù có phải cưỡng chế để giải trừ khế ước chủ tớ, cho dù có phải chịu thương tổn lớn cũng không hề quan tâm. Vì tìm kiếm sức mạnh, không có gì là không thể! Hội đấu giá có thể nói là một thứ tiện lợi nhất với triệu hồi sư, những ma thú xuất hiện trong này cũng sẽ không thiếu những chủng loại hi hữu. Ngươi chỉ cần ra được giá sẽ không có ma thú nào là không có được. Điều này còn dễ hơn việc ra ngoài tự tu luyện rồi săn bắt hơn rất nhiều, cũng hạ thấp mức độ nguy hiểm đi không ít! "À, đúng rồi đúng rồi, mấy ngày nữa sẽ có một đại hội đấu giá ma thú được tiến hành, nhất định Vân tiểu thư phải đến đấy." Linh cười ha ha, hành lễ với Vân Phong: "Vân tiểu thư tự xem đi, ta có chuyện gấp phải đi rồi." Linh xoay người rời đi, Vân Phong nhìn quanh đại sảnh một chút, lại nhận thấy được một ánh mắt, vừa trông qua, thì ra là triệu hồi sư cửu cấp vừa rồi giờ phút này đang nhìn nàng. Vân Phong cười cười, dời tầm mắt đi.