Thiên Tài Cuồng Phi
Chương 250
Edit: susublue
Quả nhiên nghe thấy Vân Nguyệt Thanh nói lời này sắc mặt Hoàng Hậu hơi đổi, mắt đẹp liếc ngang liếc dọc nhớ ra điều cần nói nên liền quay đầu nhìn về phía hoàng đế, trên mặt đầy ý cười nói: “Hoàng Thượng, nếu chuyện đã điều tra xong thì thần thiếp thỉnh ý chỉ để hoàng nhi nạp Vân gia nhị tiểu thư làm trắc phi, bệ hạ cảm thấy chủ ý này của thần thiếp thế nào?”
Lạc Dận hơi sửng sốt một chút, nhìn về phía Vân Li, tâm đột nhiên căng thẳng, hắn vừa định há mồm nói cái gì đó nhưng lại bị ánh mắt của Hoàng Hậu ngăn lại.
“Hoàng Hậu, điều này có vẻ không ổn?” Hoàng đế chau mày, ánh mắt uy nghiêm sắc bén liếc nhìn Vân Nguyệt Thanh, trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng, hậu cung của hắn nhiều nữ tử như vậy, sao hắn có thể không nhìn ra nữ nhân này đang dở trò gì chứ? Nhưng hai người này làm ra loại chuyện này trước mặt mọi người, hắn cũng không thể coi như không thấy gì.
Bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng nức nở.
Vân Li nâng hai mắt đẫm lệ lên, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt, đôi mắt đen mát lạnh chớp chớp, ép mình nhỏ vài giọt nước mắt: “Hoàng Thượng, ta nguyện ý chắp tay dâng vị trí trắc phi đi, người thành toàn cho mảnh tình ý này của muội muội và Tứ hoàng tử đi, Vân Li cũng không muốn trở thành kẻ tội đồ chen chân vào tình cảm của người khác nên thỉnh bệ hạ thành toàn!”
Dì Hồng đứng bên cạnh cũng hiểu ra gì đó, ánh mắt sáng lên, vội vàng lấy khan ra lau nước mắt trên mặt Vân Li, biểu cảm thì vô cùng đau đớn nhưng đáy long lại cười như mở cờ trong bụng.
“Hoàng Thượng, Vân Li chúng ta sẽ không thờ chung một chồng với muội muội mình, huống chi lại là một muội muội không biết tuân thủ trinh tiết như thế, nếu truyền ra ngoài thì thể diện của tướng quân phủ chúng ta phải vứt đi đâu? Ở đây nhiều phu nhân như thế, mọi người đều thấy rõ ràng nàng ta không tuân thủ trinh tiết thế nào, vì vậy cho nên Vân Li tuyệt đối không gả cho hắn! Ai da, Li nhi đáng thương của ta, con yên tâm, có mẹ nuôi ở chỗ này, quyết sẽ không để con chịu uất ức.”
Dì Hồng vỗ vỗ bả vai Vân Li, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, bỗng nhiên nhớ ra ở đây còn có người nên lại vội vàng giấu nụ cười đi, giả bộ bi thương.
“Mẹ nuôi!”
Vân Li cũng rất phối hợp bổ nhào vào lồng ngực dì Hồng, lớn tiếng khóc.
Một câu không tuân thủ trinh tiết của dì Hồng làm Vân phu nhân biến sắc, ánh mắt như sắp phun lửa, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Nguyệt Thanh, đều tại nha đầu này làm hại bà mất mặt trước nhiều người như vậy!
Nếu không phải bà còn chưa thể khống chế được dị năng, vẫn chưa thể sử dụng thuật dịch chuyển tức thời bất cứ lúc nào được thì bà ta cũng không cần phải đứng đây xem vở kịch này rồi. Nhưng ít ra cũng nhờ Vân Nguyệt Thanh phối hợp mà bà mới có cớ để cự tuyệt hôn sự này.
“Ai~!” Hoàng Thượng thở dài thật mạnh, ánh mắt hơi trầm xuống, nói: “Ý chỉ của trẫm không thể thu hồi, nhưng Vân gia tiểu thư không chỉ có đại tiểu thư, còn có nhị tiểu thư, Dận Nhi, ngươi tìm thời gian thích hợp rồi mang kiệu đưa nàng ta về đi.”
Ánh mắt Vân Nguyệt Thanh vốn đang tràn ngập mong đợi, nhưng khi nghe thấy hoàng đế nói vậy thì liền ảm đạm, nàng nắm chặt tay, không cam lòng cắn môi, tìm một thời gian thích hợp mang kiệu đưa nàng về phủ, vậy chẳng phải chứng minh ý bệ hạ là kêu Tứ hoàng tử nạp nàng làm thiếp?
Như vậy sao được? Với thân phận cao quý như nàng sao chỉ có thể làm tiểu thiếp được?
Nàng biết hành vi của mình nên cũng không hy vọng xa vời đến vị trí chính phi, nhưng nàng cho rằng ít nhất mình cũng có thể trở thành trắc phi, ai ngờ lại chỉ có thể làm tiểu thiếp! Cũng may Tứ hoàng tử không có trắc phi, dù chỉ là tiểu thiếp thì nàng cũng có thể bò lên!
“Vân Li, ngươi ở tướng quân phủ cũng đủ lâu rồi, hôm nay liền về Thừa tướng phủ đi, đừng quên phủ Thừa tướng mới là nhà của ngươi.” Hoàng đế chắp tay sau lưng, ánh mắt lãnh lệ xẹt qua dung nhan tuyệt mỹ của Vân Nguyệt Thanh, trong lòng hơi cảm thán, hai người này thật đúng là giống nhau như đúc, rồi chợt nhìn về phía mọi người, lạnh giọng quát: “Chúng ta đi!”
Dứt lời, hoàng đế liền xoay người đi ra ngoài phòng, người còn lại cũng đi theo sau.
Nhìn Vân Li rời đi, Lạc Dận nắm chặt tay, nữ nhân này, thật sự cứ thế mà không muốn gả cho hắn sao? Không phải trước kia nàng thường xuyên đứng phía sau rình coi mình sao? Vì sao sau khi tỉnh lại tính cách liền thay đổi nhiều như thế?
Vừa rồi rõ ràng Lạc Dận nhìn thấy vẻ vui sướng trong ánh mắt nàng khi phụ hoàng hạ lại thánh chỉ……
Ngoài hoàng cung uy vũ vững chắc, Vân Li mới đi được vài bước thì phía sau đã vang lên một giọng nói dễ nghe: “Vân Li!”
Vân Li dừng bước lại, chậm rãi xoay người, nhướng mày nhìn mỹ nam như hoa trước mặt, tuy khóe miệng đầy ý cười nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt đẩy người ta cách xa ngàn dặm: “Ngũ hoàng tử, không biết ngươi gọi ta lại có chuyện gì?”
Lạc Phong Nguyệt hơi nhíu mày liễu lại, nghi hoặc đánh giá Vân Li, hắn vẫn cảm thấy nàng mang đến một cảm giác giống như đã từng quen biết.
“Này, có phải chúng ta từng gặp nhau ở nơi nào hay không?”
“Ngũ hoàng tử nói đùa, trước đó không lâu ở tiệc bách hoa chúng ta vừa mới gặp mặt.”
“Không, không phải ta nói lần đó.” Hắn lại nhíu chặt mày lần nữa, đôi mắt hoa đào của Lạc Phong Nguyệt lóe sáng khác thường, giống như là muốn nhìn thấu Vân Li: “Nhất định không biết biết ngươi dưới tình huống ngươi là Vân Li.”
“Vân Li trước nay đều không ra khỏi cửa, không biết rốt cuộc Ngũ hoàng tử gặp ta ở đâu? Chắc là ngươi nhận sai người rồi.”
“Không! Không có khả năng, chúng ta nhất định đã từng gặp mặt!” Lạc Phong Nguyệt không tin tưởng Vân Li, đột nhiên, trong đầu hắn hiện ra bóng người màu trắng kia nên bất giác không tự chủ được, bóng dáng này giống y như nữ tử trước mặt.
Là nàng sao? Sao có thể? Sao Vân Li lại có được y thuật cao siêu như vậy? Điều này nhất định là trùng hợp……
“Có lẽ thật sự là bổn hoàng tử nhận sai người, ngươi không thể là nàng được, nàng phong hoa tuyệt đại như vậy, y thuật cao cường, dù dung mạo ngươi trở nên xinh đẹp thì cũng sẽ không kiệt xuất như nàng……”
Đôi mắt đào hoa của Lạc Phong Nguyệt hơi híp lại, trong mắt hắn có một sự tưởng niệm mãnh liệt.
Dù cho chỉ gặp mặt một lần nhưng không biết sao hắn lại không thể quên được bóng hình đó.
Vân Li chậm rãi rũ mắt, hàng mi dài che đậy ý cười trong mắt, nàng nhẹ giọng nói: “Ngũ hoàng tử còn chuyện gì nữa không, nếu không có việc gì thì Vân Li đi trước.”
Tuy rằng là hỏi Lạc Phong Nguyệt nhưng không chờ hắn trả lời Vân Li đã xoay người bỏ đi.
Vân gia, Vân tướng quân đập tay thật mạnh lên bàn khiến nữ tử đang quỳ gối phía dưới run run hoảng sợ, nàng ngẩng đầu uất ức nhìn Vân tướng quân, nói: “Cha……”
“Hừ,” Vân tướng quân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lãnh lệ: “Ngươi còn có mặt mũi kêu ta là cha sao? Sao ta lại có một nữ nhi mất mặt như ngươi? Ngươi nhìn xem ngươi đã làm ra chuyện gì! Ngươi cho rằng như vậy là có thể thành công vào phủ Tứ hoàng tử sao? Bệ hạ không phải người ngu, âm mưu quỷ kế của ngươi tưởng hắn không biết sao? Một tiểu thiếp trong phủ Tứ hoàng tử sao có thể so với chính thê ở phủ tướng quân? Hơn nữa qua chuyện ngày hôm nay, Tứ hoàng tử sẽ lâm vào tình cảnh khó khăn, hắn sẽ không quan tâm ngươi yêu hắn cỡ nào mà chỉ trách ngươi hại hắn thôi!”
“Nhưng mà cha, người cũng nên suy nghĩ cho nữ nhi, nếu Tứ hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế thì nữ nhi chính là phi tần hậu cung, chẳng lẽ người còn trông cậy vào tiện nhân Vân Li kia trở thành trắc phi sau đó kéo phủ Thừa tướng lên sao? Chuyện này không có khả năng, Vân Li sẽ không trợ giúp gia tộc đâu, cho nên cha, người phải tin tưởng nữ nhi, nữ nhi sẽ mau chóng bò lên vị trí cao.”
“Ngươi……” Sắc mặt Vân thừa tướng hơi đổi, hắn biết nữ nhi của mình đã quyết định, nhưn nàng lại không nghĩ tới sau khi Tứ hoàng tử bị nàng tính kế, với tính cách cao ngạo của hắn sẽ còn sủng ái nàng sao?
Trừ phi nàng có thể mang hài tử chỉ trong một lần này, đáng tiếc tỷ lệ này quá khó……
“Lão gia, nữ nhi nói cũng không sai, nếu Tứ hoàng tử kế thừa đại cục, vậy con bé chính là phi tử, người cũng có thể trở thành quốc trượng.” Vân phu nhân giữ chặt tay Vân Nguyệt Thanh liếc nhìn nàng rồi mới nhìn về phía Vân thừa tướng: “Đúng rồi, ta có một chuyện quên nói với lão gia, qua một thời gian nữa biểu muội của ta và nữ nhi của nàng sẽ đến Vân gia làm khách.”
“Biểu muội ngươi?” Vân thừa tướng sửng sốt một chút, nhíu mày hỏi.
“Không sai, chính là biểu muội đã gả ra biên giới của ta, ai da, không ngờ chỉ trong nháy mắt đã qua mười tám năm, cũng đã mười tám năm ta không gặp nàng.” Vân phu nhân lau chùi nước mắt ở khóe mắt, biểu cảm cũng rất sinh động: “Lão gia, đây là lần đầu tiên ta gặp cháu họ gái ở phương xa, nghe nói năm nay nàng đã mười sáu tuổi, trổ mã trở nên duyên dáng yêu kiều, tuy rằng sinh ở biên giới nhưng cử chỉ hào phóng có thể so với tiểu thư khuê các, cũng không kém danh môn quý nữ của chúng ta ở nơi này, hơn nữa ta còn có một ý tưởng……”
Ánh mắt Vân phu nhân lóe sáng, đáy mắt đầy sự tính kế.
“Cái gì? Chẳng lẽ ngươi……” Vân thừa tướng kinh ngạc há miệng thở dốc, hiển nhiên hắn đã tính ra ý tưởng của Vân phu nhân.
“Nếu Vân Li được tướng quân phủ nhận làm nghĩa nữ vậy thì cũng không thể gả cho Thiếu tướng quân, huống chi tiện nhân kia cũng chỉ xứng với ăn mày thôi, còn cháu họ gái của ta không phải người mà tiện nhân nào đó có thể so sánh, Thiếu tướng quân nhìn thấy nàng nhất định sẽ thích, lúc đó nếu tướng quân phủ liên hợp với Tứ hoàng tử, vậy chẳng phải ngôi vị hoàng đế sẽ……”
Nói đến đây bà ta lập tức bị ánh mắt của Vân tướng quân chặn lại.
Vân phu nhân hơi mỉm cười, đáy mắt đầy âm mưu: “Tướng quân, khi đó Nguyệt Thanh muốn trở thành Hoàng Hậu cũng rất dễ dàng……”
“Ý tưởng này của ngươi quả thật không tồi, nhưng tướng quân phu nhân có vẻ rất thiên vị Vân Li, lỡ như Vân Li không muốn để Thiếu tướng quân cưới chất nữ của ngươi, tướng quân phu nhân cũng không đồng ý vậy thì làm thế nào?”
Vân phu nhân bĩu môi, trên mặt tỏ vẻ khinh thường: “Đó là vì tướng quân phu nhân chưa gặp qua chất nữ của ta, bất cứ ai gặp qua nàng đều không ai không thích, ta tin tưởng đến lúc đó tướng quân phu nhân nhất định sẽ thích nàng, đây đã là điều chắc chắn.”
Nhìn thấy Vân phu nhân tự tin như vậy, Vân tướng quân cũng không nói nhiều nữa. Nhưng mà Vân Nguyệt Thanh nghe thấy mẫu thân mình khen nữ tử khác như vậy thì không khỏi nắm chặt tay, sự ghen ghét liền phủ đầy trong mắt.
“Phu nhân.”
Bên trong Tướng quân phủ, một nữ tử mặc trang phục đỏ đi đến trước mặt dì Hồng, nhỏ giọng nói vài câu, lúc nghe nữ tử nói xong thì dì Hồng tức đến mức mày liễu dựng ngược, tức giận đập bàn.
“Cháu họ gái sao? Hừ, ta thật muốn nhìn xem cháu họ gái của bà ta khiến người khác yêu thương thế nào, những người này thật đúng là dai như đỉa, ngay cả tướng quân phủ của ta cũng dám tính kế, giỏi, rất giỏi, ta sẽ khiến cho bọn họ hối hận! Đúng rồi, Li nhi trở lại tướng quân phủ có bị ai ức hiếp không?”
“Tuyết Vũ và Vũ Nguyệt không rời tiểu thư dù chỉ một tấc nên sẽ không có bất cứ nguy hiểm.”
“Tốt, người kia cũng sắp tới rồi, Hồng Nguyệt, ngươi lui xuống trước đi, tiếp tục thăm dò tướng quân phủ.” Dì Hồng phất tay, hừ lạnh một tiếng, nói.
Hồng Nguyệt ôm quyền, cung kính đáp: “Dạ, phu nhân!”
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
62 chương
29 chương
50 chương
91 chương
11 chương
53 chương