Thiên Tài Cuồng Phi
Chương 249
Edit: susublue
“Tướng quân, không biết vị này là……” Hoàng Thượng liếc nhìn Vân Li, mỉm cười nhìn về phía Huyền Sát, mắt hắn chỉ chợt lóe lên chút kinh diễm rồi sau đó lại là vẻ suy nghĩ sâu xa.
Giống, quá giống, nếu không phải đã qua gần hai mươi năm thì hắn cũng sẽ cho rằng nàng là nữ tử đang đứng trước mặt……
“Bệ hạ, ta và tướng quân đang muốn bẩm báo với bệ hạ.” Lúc nói lời này trên mặt dì Hồng còn có chút kiêu ngạo: “Đây là con gái nuôi gần đây ta mới nhận, Vân Li, bệ hạ cảm thấy con gái nuôi này của ta thế nào?”
Ai ngờ khi nghe thấy lời này thì Vân phu nhân chợt biến sắc, Vân Li thành tiểu thư Hộ Quốc tướng quân phủ, vậy Nguyệt Thanh gả qua đó chẳng phải trở thành tẩu tử của nàng ta? Như vậy thì chắc chắn cuộc sống của Nguyệt Thanh ở tướng quân phủ sẽ càng khó khăn.
So với Vân phu nhân, Vân Nguyệt Thanh lại không có phản ứng gì, đôi mắt của nàng ta vẫn bình thản, không biết đang suy nghĩ cái gì……
“Bệ hạ, việc này ta là mẹ ruột còn chưa đồng ý, sao nàng có thể trở thành con gái nuôi của người khác, thật sự coi phủ Thừa tướng chúng ta là vật trang trí phải không?” Vân phu nhân hung tợn trừng mắt nhìn Vân Li, cắn răng lên tiếng.
Tiện nhân này, không biết dùng mị thuật gì mà có thể khiến tướng quân phu nhân thu nhận làm con gái nuôi, cho rằng như vậy thì có thể đè đầu Nguyệt Thanh sao? Quả thực là nằm mơ! Sao nàng ta có thể so được với nữ nhi của mình?
“Sao?” Dì Hồng nhướng mày, hai tròng mắt đầy ý cười nhìn chăm chú Vân phu nhân, “Ta lại nhớ rõ mẹ ruột Vân Li là Thanh Vân muội muội, ngươi chỉ là vợ kế mà cũng có tư cách xưng mình là mẹ ruột của nàng sao? Đây đúng là chuyện buồn cười nhất mà ta từng nghe qua!”
Giống như cảm nhận được ánh mắt chế giễu của người khác, Vân phu nhân đỏ hết cả tai, ngón tay dùng sức siết khan ta, ánh mắt nhìn về phía dì hồng dì như sắp phun lửa.
Tốt nhất những người này đừng rơi vào tay bà ta, nếu không bà ta sẽ khiến bọn họ chết không được tử tế!
“Đủ rồi.” Vân tướng quân quát lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén liếc nhìn khuôn mặt dữ tợn của Vân phu nhân: “Ngươi nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi giống cái gì? Vân Li được tướng quân phu nhân thu làm con gái nuôi, đó là phúc khí của nàng, cũng là phúc khí của Vân gia ta, về sau Nguyệt Thanh gả vào tướng quân phủ, hai tỷ muội giúp đỡ lẫn nhau, một chút nữ tắc cũng không hiểu thì đừng mở miệng nói bậy, còn sợ chưa đủ mất mặt sao?”
Nghe Vân tướng quân nói như đúng rồi, dì Hồng lộ vẻ chế giễu, trong lòng cảm thấy rất khinh thường.
“Dạ, lão gia.” Vân phu nhân uất ức cúi đầu, nhưng ánh mắt vẫn hung hang liếc nhìn dì Hồng.
Đây chỉ là khúc nhạc đệm mở màn yến hội thôi, mặc dù Vân Li không nói gì nhưng nghiễm nhiên nàng đã trở thành nhân vật chính trong yến hội, tất cả mọi người đều len lén nhìn về phía nàng, cũng bắt chuyện với dì Hồng vài câu.
Đến nỗi ba người phủ Thừa tướng như bị mọi người quên mất……
Bỗng nhiên Lạc Dận có việc rời đi, mà hắn vừa đi ra ngoài thì Vân Nguyệt Thanh cũng liền theo sau rời đi, một màn này trùng hợp rơi vào mắt Vân Li, khóe miệng nàng chậm rãi nhếch lên, đôi mắt đen lúc sáng lúc tối ……
Vân Nguyệt Thanh vụng trộm đi theo Lạc Dận, nhìn thân hình nam tử thon dài, nhớ lại cảnh tượng đêm đó, trong lòng nàng bỗng dâng lên một ngọn lửa, nàng nắm thật chặt túi giấy màu vàng trong tay, cắn môi, tâm trạng đột nhiên trở nên ngang ngược, lỗ mãng đụng vào Lạc Dận.
“Ai da!”
Nàng lập tức đập vào lưng Lạc Dận, thuốc bột trong tay cũng rơi ra, bất tri bất giác dính vào người Lạc Dận.
“Vân Nguyệt Thanh? Ngươi làm cái gì?” Lúc Lạc Dận xoay người lại, nhìn thấy phía sau mình là một dung nhan yêu kiều ướt át thì khẽ cau mày, đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng còn chưa nghĩ ra thì liền cảm thấy đầu quay cuồng.
Lạc Dận xoa ót, hung hăng lắc lắc đầu, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy choáng váng, thân thể ngac thẳng xuống đất.
“Tứ hoàng tử!” Vân Nguyệt Thanh vội vàng tiến lên đỡ lấy Lạc Dận, trong lòng nàng ta vui vẻ, cẩn thận nhìn dung nhan tuấn mỹ như thần của nam tử trước mặt, ánh mắt mộc mạc mê ly: “Tứ hoàng tử, từ nay về sau Nguyệt Thanh là người của chàng……”
Dứt lời, nàng liếc nhìn xung quanh, trùng hợp nhìn thất bên kia có một căn phòng nhỏ, vì thế liền kéo Lạc Dận vào căn phòng nhỏ đó.
Trong yến hội, Tuyết Nguyệt từ ngoài cửa đi vào, nói nhỏ vào tai Vân Li vài câu, nghe vậy mắt Vân Li hơi lóe sáng, bỗng nhiên nói: “Dì, kỳ lạ, sao Vân Nguyệt Thanh lại còn chưa trở về? Ta có chút lời muốn nói cùng nàng ta.”
Giọng nói này rơi vào tai mọi người, khiến mọi người bắt đầu xôn xao.
“Đúng vậy, vừa rồi hình như ta cũng nhìn thấy Vân Nguyệt Thanh đi ra ngoài.”
“Không sai, ta cũng thấy, hình như còn đi cùng Tứ hoàng tử, bây giờ cũng đã lâu rồi, đáng lẽ nên trở lại rồi chứ.”
“Nghe nói hai người này có tư tình, không phải là……”
Vị phu nhân này không nói hết câu, nhưng mà bất cứ kẻ nào cũng đều có thể biết ý tứ bà ta.
“Sẽ không!” Vân phu nhân lập tức nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Vân Li, chợt nhìn về phía mọi người rồi nói: “Nữ nhi ta ta biết rõ, trước khi lập gia đình sẽ không làm ra chuyện người đời không dung như vậy, nàng sẽ không giống người nào đó cho nên nhất định là có người vu hãm nàng!”
“Có phải hay không chúng ta đi xem không phải sẽ rõ sao? Hà tất ở chỗ này suy đoán? Nếu thật sẹ để bọn họ ở bên nhau một lúc lâu như vậy thì khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện gì?” Một vị phu nhân mặc hồng y che môi cười khẽ, đáy mắt rõ ràng đầy vẻ chế giễu.
Bà ta là phu nhân phủ thượng thư, từ trước đến giờ đều ghét Vân phu nhân nên khi có cơ hội như vậy thì sao có thể bỏ qua.
“Hừ, đi thì đi, Nguyệt Thanh của ta chẳng những là người đơn thuần mà lại còn thanh cao, so với kẻ nào đó âm mưu quỷ kế đầy bụng không biết còn tốt hơn bao nhiêu!” Lúc nói lời này thì Vân phu nhân lơ đãng liếc qua Vân Li, hừ lạnh một tiếng.
Với cái liếc mắt này dù là kẻ nào cũng đều biết bà ta đang ám chỉ ai.
Ở trong mắt Vân phu nhân đã sớm nhận định đó mới là bộ mặt thật của Vân Li, nàng ta vẫn luôn ngụy trang lừa gạt người đời, rồi vào lúc này cởi bỏ lớp ngụy trang khiến người ta khiếp sợ, loại người bụng đầy âm mưu quỷ kế như vậy sao có thể so sánh với nữ nhi của bà ta? Cho nàng ta xách giày cũng không xứng!
Ánh mắt dì Hồng trầm xuống, đang muốn hung hăng giáo huấn Vân phu nhân thì lại bị Vân Li chặn lại. Nàng lắc đầu với dì Hồng rồi nhếch môi cười, trò hay sẽ nhanh chóng xuất hiện, lúc này không đi xem diễn thì quá đáng tiếc……
Nhưng mà dù sao cũng là sinh thần của Thái Hậu cho nên lúc này tất cả mọi người đều nhìn ba vị bên trên.
“Các vị khanh gia có ý thì cùng đi thôi, mẫu hậu, không biết người có muốn đi không?” Khi nói chuyện, Hoàng Thượng liền nhìn Thái Hậu bên cạnh rồi tôn kính hỏi.
“Ha ha, theo ý các ngươi đi, ai gia cũng muốn đi xem thử.”
Thái Hậu ưu nhã vươn tay, thái giám bên cạnh lập tức tiến lên đỡ bà, ánh mắt bà liếc nhìn phía dưới rồi nói: “Đi thôi, chúng ta cùng đi xem thử.”
Vân thừa tướng nhíu mày, liếc mắt nhìn Vân Li đang cười nhạt, không biết vì sao đáy lòng ông ta lại có dự cảm xấu……
Được hai người cho phép, đoàn người kéo nhau xuất phát, dọc theo đường đi Vân phu nhân đều luôn tự tin mỉm cười, bà ta không tin nữ nhi của mình sẽ làm ra loại chuyện này, đặc biệt là còn ở trong hoàng cung, nhất định là có người cố ý vu hãm nàng.
Người có thể làm ra chuyện này cũng chỉ có Vân Li đáng chết kia!
Nhưng mà lúc mọi người đi được nửa đường thì một tiếng kêu sợ hãi vang lên giữa không trung, ngay cả chim Hỉ Thước trên cây cũng kinh sợ vỗ cánh bay khỏi nơi này.
“Xảy ra chuyện gì?”
Mọi người nhìn nhau rồi vội vàng bước về phía tiếng kêu sợ hãi vang lên, không ai phát giác ra lúc này Vũ Nguyệt để lặng lẽ trở lại bên cạnh Vân Li, thật giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy……
Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, Vân Nguyệt Thanh còn đang nằm trên ngừoi Lạc Dận vận động kịch liệt. Thật ra nàng vốn chỉ muốn nằm bên cạnh hắn thôi, nhưng mà đối mặt với một nam nhân tuấn mỹ như thần nàng không thể không rat ay.
Hơn nữa nàng cũng thừa dịp hôm nay nguyệt sự tới để tính kế Lạc Dận, chỉ có như vậy việc nàng thất trinh mới có thể trở thành bí mật……
Nhưng mà nàng còn chưa kết thúc thì ngoài cửa đã vang lên một tiếng kêu sợ hãi, thanh âm này khiến Vân Nguyệt Thanh sợ tới mức trực tiếp lăn xuống khỏi người Lạc Dận, dung nhan yêu kiều thoáng chốc tái nhợt.
Ngay từ đầu nàng chỉ muốn khiến Tứ hoàng tử biết hai người đã xảy ra quan hệ, rồi khẩn cầu bệ hạ cưới nàng là đủ rồi, không để cho người khác nhìn ra âm mưu của nàng, vì nàng biết tính tình Tứ hoàng tử, nếu hắn điều tra ra nàng tính kế hắn, lại làm hại hắn mất mặt trước mặt mọi người thì nhất định hắn sẽ không tha thứ cho nàng.
Rốt cuộc tiếng hét bên ngoài là của tiện nhân nào? Lần này nàng xong đời rồi……
Lúc này Lạc Dận nhẹ nhàng nhíu mày, chậm rãi mở hai tròng mắt ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Vân Nguyệt Thanh ở bên cạnh hắn lộ vẻ sợ hãi, rồi nhìn lại thấy hai người đều trần truồng thì sao lại không hiểu chuyện gì đã xảy ra được chưa?
Hắn còn chưa kịp hỏi rõ Vân Nguyệt Thanh thì cửa phòng bỗng nhiên bị người ta đẩy ra, dẫn đầu là hoàng đế mặc long bào……
“A!”
“A a a!”
Đám phu nhân theo sát phía sau nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì đều nhất trí hét lên, càng có người vui sướng khi người gặp họa lên tiếng cười nhạo, vừa rồi Vân phu nhân còn nói Vân Nguyệt Thanh đơn thuần và thanh cao thế nào, khinh thường giở trò, nhưng hôm nay không phải tự vả vào miệng mình thì là cái gì?
Bắt gian tại giường, lại còn bị bệ hạ bắt gian lúc ở cùng Tứ hoàng tử, lần này có trò hay để xem rồi……
“Dận Nhi, con đang làm cái gì?” Hoàng Hậu biến sắc, cẩn thận quan sát biểu cảm của hoàng đế, rồi lén liếc nhìn Lạc Dận một cái: “Mau nói đi, có phải yêu nữ này mê hoặc con không? Con luôn ổn trọng, sao có thể làm ra chuyện này trong yến hội của Thái Hậu?”
Lạc Dận gõ trán, lắc đầu, nói thật hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sao hắn lại cùng…… Trong giây lát, Lạc Dận nhớ lại lúc Vân Nguyệt Thanh đụng vào mình thì mình liền có cảm giác kỳ lạ, lúc này khuôn mặt tuấn tú xanh mét, chẳng lẽ là nàng ta tính kế mình?
Vân Nguyệt Thanh luôn quan sát Lạc Dận nên rõ ràng thấy được hắn biến sắc, tâm trạng nàng ta lo lắng, lại trông thấy khuôn mặt Hoàng Hậu nôn nóng nên âm thầm cắn chặt răng, giống như đã hạ quyết tâm, nàng đột nhiên quỳ rạp xuống đất, khóc lóc như mưa nói: “Hoàng Thượng, xin người đừng trách cứ Tứ hoàng tử, tất cả đều là thần nữ sai, thần nữ và Tứ hoàng tử là bên tình bên nguyện, Tứ hoàng tử muốn cưới tỷ tỷ làm trắc phi đã là cố hết sức giữ đạo hiếu, không muốn cãi lời Hoàng Thượng, mà thần nữ lại không làm nổi chính phi nên bất đắc dĩ mới dụ hoặc Tứ hoàng tử, cho dù trở thành tiểu thiếp của Tứ hoàng tử, thần nữ cũng không oán hận một câu.”
Vân Li chậm rãi nhếch môi, Vân Nguyệt Thanh này cũng không phải ngu ngốc không biết gì.
Nàng ta ôm hết những việc này vào người, đúng là làm sự bất mãn của Hoàng Hậu đối với nàng ta giảm bớt, lại có thể khiến việc chính mình ra tay đổ lên người khác, giống như chính bản thân bà ta mới là kẻ chia rẽ uyên ương, hại hai người không thể đến được với nhau……
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
62 chương
29 chương
50 chương
91 chương
11 chương
53 chương