Sau khi khóa cánh cửa phòng ngủ, Drea lấy máy tính xách tay và đăng nhập. Cô đã nghiên cứu việc này cẩn thận, không phải vì cô muốn cuỗm sạch tài khoản ngân hàng của Rafael và chạy trốn ngay từ đầu, mà chỉ để “phòng hờ” trường hợp xấu. Nếu Rafael chơi đẹp với cô, Drea sẽ bằng lòng với hiện trạng ấy, đến chừng nào hắn còn cần cô, sau đó cô sẽ lấy nữ trang và bỏ đi. Ngoài ra, nếu Rafael bị giết thì sao? Chuyện như thế thường xuyên xảy ra với những kẻ như hắn. Cô chả thấy có ích lợi gì nếu cứ để tất cả số tiền trong tài khoản, rồi bị phong tỏa, tới khi cảnh sát nhảy vào và nẫng hết. Vậy là cô phải lo cho tương lai - tương lai của cô. Cô thực sự không biết Rafael giữ những tài khoản khác của hắn như thế nào và ở đâu, để quản lý lượng tiền khổng lồ chưa được rửa. Cô không cố gắng tìm hiểu cái đó, vì nỗ lực ấy nằm ngoài những điều mạo hiểm cô sẵn sàng chấp nhận. Nhưng còn tài khoản Rafael dùng cho những chi tiêu cá nhân, và một cái để thực hiện các giao dịch đến tài khoản hắn tạo cho cô, ừm, thì lại khác. Căn hộ thượng tầng có bộ định tuyến dùng chung cho tất cả máy tính trong nhà; Orlando đã tư vấn cho Rafael sử dụng nó thay cho mạng không dây, vì đường truyền không dây dễ bị ăn cắp thông tin hơn. Số IP máy tính của Drea khác với máy của Rafael, nhưng từ bộ định tuyến ra ngoài chỉ xuất hiện một số IP ở đầu kia, nghĩa là, nếu cô truy cập vào tài khoản ngân hàng của Rafael, sự truy cập vẫn hợp lệ do đến từ cùng một số IP. Để biết được mật khẩu của Rafael, Drea đã phải mất nhiều tháng trời theo dõi, tận dụng bất cứ cơ hội nào có thể, theo dõi bàn tay hắn và phán đoán hắn bấm những nút gì. Nếu hắn thường xuyên thay đổi mật khẩu thì cô không bao giờ tìm ra được, nhưng như hầu hết mọi người, hắn chẳng bận tâm chuyện đó. Một phần nữa cũng vì mật khẩu của hắn chẳng phải thứ gì cần tưởng tượng nhiều: hắn sử dụng chính số điện thoại di động của mình. Rafael có hai cái điện thoại, một cái được Orlando mã hóa cho hắn, và cái còn lại hắn dùng để gọi những việc linh tinh hàng ngày. Drea không biết số điện thoại của chiếc được mã hóa, nhưng cô vẫn hay gọi vào chiếc hắn thường dùng. Sau khi đã tìm ra được ba trong số trong các phím hắn bấm, cô đã biết mật khẩu là gì. Cô vào trang web của ngân hàng, sau đó đăng nhập dưới tên của Rafael, nín thở cho đến khi thông tin tài khoản thực sự hiện ra trên màn hình. Trước tiên cô đi vào mục chỉnh sửa tài khoản và thay đổi địa chỉ email sao cho các thông báo sẽ được gửi đến email của cô thay vì hắn. Từ những gì đã nghiên cứu kỹ, Drea biết ngân hàng sẽ gửi thư khi có bất cứ giao dịch lớn bất thường nào được thực hiện, và cô không muốn Rafael nhận được thư trong ngày hôm nay. Bao lâu trước khi hắn - hay đúng hơn là Orlando - nghĩ đến việc kiểm tra tài khoản email của cô thì có trời mới biết. Đầu tiên, khi nhận ra cô biến mất, Rafael sẽ kiểm tra phòng cô. Hắn không bao giờ nghĩ cô lại bỏ tất cả quần áo, cho nên hắn sẽ cho rằng có chuyện gì đó xảy ra với cô, và sẽ cho người đi tìm. Đáng tiếc là cô còn phải bỏ lại cả máy tính xách tay, bởi vì hắn sẽ nhận ra ngay lập tức nếu nó biến mất. Cô không quan tâm; không có tập tin nào quan trọng cần giữ, cũng chẳng có ảnh ọt gì lưu trong đó. Hơn nữa, Drea muốn Rafael biết những gì cô đã làm - dĩ nhiên là sau khi cô đã lặn mất tăm. Cô muốn hắn biết rằng cô đã bắt hắn phải trả giá. Hắn có thể chưa phát hiện ra tài khoản của mình đã rỗng tuếch - chắc phải vài ngày nữa hắn mới kiểm tra. Thuận lợi thì thế, nhưng đôi khi mọi việc không như cô muốn. Dù sao cô cũng không tính đến những việc đó; cô sẽ sớm cao chạy xa bay. Cô sẽ phải đổi tên, bỏ một ít tiền để có được số chứng minh mới nhằm gây khó khăn cho hắn trong việc tìm kiếm cô, nhưng Drea biết tất cả về việc ngụy trang và viễn cảnh đó không làm cô lo ngại. Vấn đề email đã xong, cô quay lại thông tin tài khoản của Rafael và nhìn xuống dòng cuối cùng. Một niềm vui hoang dại xâm chiếm lấy cô. Hai triệu một trăm tám mươi tám ngàn bốn trăm ba mươi ba đô-la và hai xu. Cô sẽ để lại cho hắn hai xu, cô nghĩ, bởi vì cô chỉ chuyển con số tròn. Có lẽ cô nên khôn ngoan chỉ lấy đi hai triệu và để lại một trăm tám mươi tám ngàn. Như vậy sẽ không đánh động hắn kiểm tra tài khoản, điều có lẽ không đúng ý cô lắm. Mặt khác, đó là cái giá hắn đã bán cô, cho nên rõ ràng cô đáng giá một trăm ngàn kếch xù đó. Thế thì cớ gì cô không cuỗm lấy? Hai triệu một trăm ngàn đô-la. Âm thanh mới du dương làm sao. Drea gõ thông tin tài khoản của mình vào, vượt qua các vòng bảo mật, và chỉ cần một lần gõ nữa cô sẽ trở thành triệu phú. Cô đợi một lát, sau đó đăng nhập vào tài khoản riêng và ngồi ngây nhìn món tiền khổng lồ tuyệt vời. Trong trường hợp Rafael khám phá ra những gì cô làm, để ngăn hắn không chuyển tiền trở lại tài khoản của mình, cô thay đổi mật khẩu. Hắn không thể động chạm đến món tiền ấy nữa, vì về phía ngân hàng, hắn đã chuyển khoản cho cô và cô được tùy ý sử dụng. Bước tiếp theo: chuyển tất cả số tiền đó đến một ngân hàng khác. Tuy nhiên, bây giờ vẫn còn quá sớm. Email báo theo thủ tục là một chuyện, nhưng ngân hàng có thể gọi điện trực tiếp cho Rafael - cô không muốn chuyện đó chút nào. Cô sẽ đợi một tiếng đồng hồ, có thể ít hơn, trước giờ đóng cửa của ngân hàng để chuyển tiền đến hai tài khoản riêng lẻ: một phần đến ngân hàng ở Elizabeth, New Jersey, còn phần lớn sẽ chuyển đến một ngân hàng tư nhân nhỏ độc lập ở Grissom, Kansas, nơi cô đã mở và duy trì một tài khoản ngay từ đầu. Theo luật thì ngân hàng ở đây sẽ không được phép cung cấp cho Rafael bất cứ thông tin nào về những gì cô đã làm với tiền của mình sau khi nó đã nằm trong tài khoản của cô. Thận trọng, Drea kiểm tra lại những bước đã thực hiên cho tới thời điểm này, cố gắng nghĩ thêm các chi tiết. Cô nhét thêm một chiếc áo có mũ mỏng màu đen vào túi để che đi mái tóc cho đến khi cô cắt nó đi. Cô có thể mang kéo theo và tự cắt, nhưng lại không muốn ai đó tìm thấy những lọn tóc dài trong thùng rác và đoán ra mọi chuyện. Ngày mai cô sẽ đi cắt tóc trong một salon, ở đó người tới cắt tóc liên tục và sẽ chẳng ai chú ý đến cô. Kiểm tra tài khoản trong chiếc điện thoại Blackberry, rồi cô thả nó luôn vào túi, và thêm vào một thứ cuối cùng: một chiếc ví rỗng. Đó là tất cả, cô quyết định thế. Cô chỉ mang theo những thứ tối thiểu mình cần lúc này. Cô đã sẵn sàng. Cứt thật, vẫn chưa đủ. Thầm vỗ vào trán, Drea khẩn trương tới tủ quần áo tìm chìa khóa cái hộp ký gửi an toàn cô giấu trong đôi dép sa tanh đi trong nhà. Không có chìa khóa cô sẽ không thể lấy được số nữ trang giấu ở đó, hay số giao dịch và số tài khoản ngân hàng vì chúng đều nằm trong hộp. Rồi Drea bước tới cửa, cô ho vài lần nhằm át đi tiếng khóa bật cửa, sau đó mở cửa. Cô bước ra phòng khách rồi dừng ở lối ra. Cả Amado và Hector đều nhìn cô dò hỏi. “Tôi cảm thấy khá hơn chút rồi”, giọng cô khàn khàn. “Tôi muốn đến thư viện có được không?” Cô biết bọn chúng phải nghe lệnh nhưng vẫn đưa ra đề nghị của mình kiểu câu hỏi. Cô chưa bao giờ lên mặt hay tỏ thái độ với người của Rafael, mà luôn cư xử nhã nhặn và lịch sự hết mức có thể. “Tôi sẽ đi lấy xe,” Amado nói, trông có vẻ cam chịu khi đứng lên. Hắn và Hector chắc đã bàn đến tình huống này, và chắc hắn đã thua. Hector được ở nhà xem thể thao trong khi Amado tội nghiệp phải tìm một chỗ đỗ xe thật gần, rồi ngồi trong xe cho tới khi cô gọi. “Tôi sẽ thay quần áo và ra ngay,” Drea hứa. Rồi cô quay vào, nhanh chóng thay một cái quần lụa màu kem và một chiếc áo ba lỗ bó sát, sau đó chui vào một cái áo khoác lửng cũng bằng lụa màu hồng rực. Cô giờ trông thật nổi bật, thật dễ nhận thấy, để Amado không nhận ra sau khi thay quần áo, dù cô có bước đi ngay cạnh hắn. Hắn sẽ mãi tìm kiếm cái áo khoác màu hồng và mái tóc xoăn. Kéo quai túi xách lên vai, cô nhìn quanh lần cuối, tạm biệt Drea Rousseau. Vai diễn đã phục vụ cho những mục đích của cô và giờ cô sẽ được giải thoát. “Tạm biệt Hector,” cô nói khi ra khỏi phòng ngủ và hướng tới cửa chính. “Gặp anh sau nhé.” Hắn vẫy tay đáp lại, không rời mắt khỏi màn hình. Drea tự mình đi ra, rồi bước vào thang máy. Chỉ có một mình cô. Khi cô nhấn nút xuống và thang máy bắt đầu di chuyển, cảm giác nhẹ nhõm lâng lâng bắt đầu lan tỏa khắp người, giống như những sợi xích đang tuột dần ra. Sẽ sớm thôi, tiềm thức trong cô thì thầm. Sớm thôi - chỉ vài phút nữa kể từ lúc này - cô sẽ được tự do. Cô sẽ lại được là chính mình. Vài phút giả vờ với Amado, và rồi cô sẽ có thể khép chặt phần đời này lại. Bước ra hành lang, cô tặng người gác cửa nụ cười thân thiện nhưng rỗng tuếch như thường lệ. Amada tấp vào lề đúng lúc cô bước ra vỉa hè. Hắn hơi ngạc nhiên khi thấy cô đúng giờ đến thế, nhưng nhanh chóng bình thường lại và mở cửa sau chiếc Lincoln Town Car màu đen cho cô. Có hàng ngàn cái xe như thế này ở New York. Tất cả mọi dịch vụ xe cộ đều dùng loại này. Rafael sử dụng chúng như xe riêng bởi vì chúng hòa lẫn với mọi cái khác, khiến hắn dễ dàng hơn trong việc cắt đuôi bất kỳ kẻ nào. Khi bước vào xe, Drea chợt nghĩ hình như cô vừa nhìn thấy gã sát thủ, và nỗi hoảng sợ làm tim cô, máu cô đông cứng. Chân cô nhũn ra khiến cô suýt ngã. Amado vội túm lấy tay cô. “Cô có sao không?” Cô nhớn nhác nhìn xung quanh, kiếm tìm xem thứ gì đã cảnh báo khiến cô nghĩ về gã. Gã không có ở đây. Cô không hề nhìn thấy. Vô số người đi lại trên vỉa hè, nhưng không có gã. Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh mạch đập điên cuồng của mình. Cô để mình tựa vào Amado một lát. “Tôi bị trẹo mắt cá chân,” cô nói, cố giữ giọng điệu yếu ớt. “Xin lỗi.” “Cô có bị bong gân không?” “Chắc không đâu. Dù sao cũng không đau lắm.” Cô thận trọng xoay mắt cá chân phải. “Tôi ổn rồi.” Lúc vào xe cô còn đảo mắt nhanh một vòng. Chẳng có gì. Có rất nhiều đàn ông tóc sẫm màu nhưng không một ai giống gã. Cô vừa liếc thoáng qua một cái gì đó, một ai đó, đã nhắc cô nhớ tới gã, nhưng chỉ thế thôi. Gã không ở đây. Nếu có thì cô sẽ biết ngay. Drea xua đi ý nghĩ về tên sát thủ. Cô không để mình bị phân tâm, nếu không sẽ phạm sai lầm. Bất kỳ lỗi nhỏ nào cũng đều có thể gây tai họa chết người. Cô phải tập trung, và hành động thật nhanh. Lúc Amado tấp xe vào trước cửa thư viện, cô đã tập trung trở lại. “Chắc tôi sẽ ở lại khoảng một tiếng,” cô lơ đãng nói khi hắn đỡ cô ra khỏi xe. “Cô cứ thong thả. Chừng nào cô muốn về thì gọi cho tôi là được.” Có lẽ hắn đoán cô sẽ ở lâu hơn một tiếng rất nhiều. Drea mà hắn cũng như mọi người vẫn biết, không có khái niệm về thời gian và thường xuyên chậm trễ. Nếu cô nghĩ cái gì đó mà mất “chỉ vài phút” thì nó sẽ mất ít nhất một tiếng, dù cho “nó” có là bất cứ cái gì. “Số của anh là bao nhiêu?” cô hỏi. “Tôi nghĩ tôi có cái bút…” Cô bỏ lửng câu khi bắt đầu lục lọi túi xách. “Đưa tôi điện thoại của cô,” Amado nói khi đã có vài tiếng còi khó chịu vang lên sau lưng. Cô lôi chiếc Blackberry ra khỏi bao và đưa cho hắn. Hắn rất kiên nhẫn, chẳng hề tỏ thái độ gì trong khi khẩn trương ghi lại số của mình vào máy cô. “Cô biết cách sử dụng danh bạ đúng không?” hắn ta hỏi, cho chắc. “Rafael đã chỉ cho tôi,” cô nói, vừa gật đầu vừa thầm đảo mắt khó chịu. Tiếng còi xe mỗi lúc một dồn dập hơn. “Cứ thong thả,” Amado nói khi quay lại ghế lái. Mặc cho sự sốt ruột ngày càng tăng của mấy gã tài xế phía sau, hắn ta vẫn cứ nhìn theo khi cô bước tới những bậc thang và bắt đầu đi lên. Cô làm bộ đi hơi khập khiễng, chỉ vừa đủ khiến hắn ta để ý. Nhưng tiểu tiết cần được thêm vào. Hắn ta sẽ không chỉ tìm kiếm cô gái khoác áo hồng sặc sỡ mà còn đi hơi tập tễnh. Ngay khi bước vào trong, Drea đi thẳng vào toa lét nữ. Khóa cửa buồng lại, cô nhanh chóng thay đồ và giày, nhồi mọi thứ vào trong túi để lúc sau vứt đi. Cô đổi ví, lôi hết bằng lái xe và tiền mặt từ cái ví Gucci Rafael mua tặng, rồi nhét vào trong cái ví tương tự cô đã chọn trong cửa hàng Macy. Cô để lại thẻ tín dụng trong ví vì dùng thẻ sẽ khiến cô bị lộ, hơn nữa, nếu kẻ gian nào đó vớ được cái ví này và dùng thẻ thì càng giúp cô đánh lạc hướng. Tuy nhiên, cô không thể để nó ở giữa đường giữa chợ, như thế có vẻ quá dễ dàng và lộ liễu. Nhét ví trở lại túi, cô giật nước toa lét như thể vừa mới dùng và ra khỏi buồng. Có hai người phụ nữ đang rửa tay ở bồn. Drea nấn ná, rửa tay, táy máy thỏi son và từ tốn chải chuốt cho đến khi họ đi ra. Cô nhanh chóng làm ướt tay rồi vuốt lên tóc. Nước vừa làm tối màu tóc vừa duỗi chúng thẳng ra. Khi tóc đã đủ ướt, cô chải ngược ra sau, vuốt thật chặt, xoắn chúng lại thành một búi rồi lấy một cái bút xuyên qua. Còn một việc nữa. Thấm ướt miếng khăn giấy, Drea cố xóa sạch lớp trang điểm. Sau đó cô ra khỏi toa lét với những sải chân bình thường, giống như một người dân New York vội vã điển hình. Không một ai phải quay lại nhìn cô. Cô tiến đến lối ra. Lôi cái ví Gucci ra khỏi túi, cô cầm nó trên tay rồi dừng lại cạnh một thùng rác. Làm như vô tình, cô đánh rơi nó và dùng ngón chân đẩy nó ra sau cái thùng, vị trí hầu như khuất tầm nhìn. Sẽ có ai đó nhìn thấy nó sớm thôi. Người tốt sẽ trả lại cho ban quản lý thư viện, còn kẻ gian sẽ cuỗm luôn thẻ tín dụng và tiêu xài tẹt ga. Cả hai trường hợp đều có lợi cho cô, nhưng trường hợp thứ hai sẽ khiến Rafael rắc rối to. Nhanh chóng đi qua vài tòa nhà, cô gọi một chiếc taxi và nói cho lái xe điểm đến. Đi một mạch đến nơi sẽ nhanh hơn nhưng cũng dễ bị lần theo. Sau khi ra khỏi xe, cô lại đi bộ thêm vài tòa nhà nữa rồi bắt tiếp một chiếc taxi khác. Cô đổi xe ba lần trước khi đến địa chỉ cuối cùng tại Elizabeth, New Jersey. Thời gian đang cạn dần, mặt trời chiều tà lặn xuống thấp hơn. Drea đi vào ngân hàng và yêu cầu được tiếp cận với hộp ký gửi an toàn của mình. Cô ký nhận, lấy chìa khóa từ trong túi và một cô gái Mỹ gốc Á trẻ trung, nhỏ nhắn dẫn cô vào căn phòng nhỏ nơi có những ngăn hộp chất cao tới trần nhà. Hộp của Drea là một cái nhỏ gần sàn. Cô phải ngồi xổm xuống để đút chìa khóa vào. Cô nhân viên trẻ cũng tra chìa khóa của ngân hàng vào rồi cùng xoay cả hai cái và mở khóa ra. Drea lí nhí cảm ơn, cô gái mỉm cười đáp lại rồi đi ra, để cô lại một mình. Drea lấy hết mọi thứ cần thiết chỉ trong một phút. Cô lôi áo quần từ trong túi ra, sau đó nhấc túi đựng nữ trang trong hộp ký gửi thả vào trong túi xách. Trong hộp chỉ còn giấy tờ về tài khoản ngân hàng. Cả cái đó cũng cho vào túi nốt. Rồi cô nhồi đống quần áo vứt đi kia vào hộp, khóa lại và thả chìa khóa vào túi. Cô nhanh chóng rời ngân hàng mà không nhìn trước ngó sau. Ngay khi bước xuống vỉa hè, cô gọi một chiếc taxi khác và hỏi người lái xe địa chỉ một nhà nghỉ tử tế. Trong khi ông ta lái xe, Drea lấy chiếc Blackberry và phong bì thông tin tài khoản ra rồi bắt đầu hành động. Năm phút sau mọi việc hoàn thành. Hai triệu đô-la đã được chuyển tới tài khoản của cô ở Grissom, Kansas, và một trăm ngàn đô-la vào tài khoản ngân hàng vừa bước ra. Hôm nay đã quá muộn nên đầu giờ sáng mai tiền sẽ về tài khoản của cô. Cô sẽ đợi cho đến khi dùng chiếc Blackberry để xác nhận chuyển khoản đã được gửi, sau đó sẽ vứt bỏ phương tiện hiện đại bé nhỏ này. Tắt nguồn điện thoại, Drea thở dài và dựa lưng vào ghế. Mọi chuyện đã xong. Cô đã hành động nhanh chóng và giờ kiệt sức như thể vừa chạy xong một quãng đường marathon. Nếu may mắn, Amado giờ mới chỉ bắt đầu nóng ruột. Hắn không gọi cho cô, vậy chắc chắn hắn chưa đi tìm cô. Tuy nhiên, sẽ sớm thôi. Khi cô không bắt máy, hắn sẽ đi tìm cô và đoán có thể thư viện chặn sóng cuộc gọi, giống như các casino vẫn làm. Khi không tìm thấy cô trong thư viện, hắn sẽ lo lắng thật. Vì nghĩ cô đang ốm, hắn sẽ bảo nhân viên thư viện kiểm tra tất cả các phòng tắm. Sau cùng vẫn không thấy, hắn sẽ gọi cho Rafael. Sẵn bản tính nghi ngờ, đầu tiên Rafael sẽ sai Hector kiểm tra phòng Drea xem cô có mang gì đi không. Chỉ khi Hector báo lại rằng đồ trang điểm vẫn trong phòng tắm, laptop vẫn ở đó, ti vi vẫn bật, mới bắt đầu nghĩ có chuyện gì xảy ra với cô và cho người tìm kiếm. Chúng sẽ tập trung vào khu vực quanh thư viện. Nếu ai đó lương thiện tìm ra cái ví bị bỏ quên và mang trả lại, lúc đó có lẽ hắn sẽ gọi cho cảnh sát. Cái viễn cảnh này thật nực cười: Rafael Salinas, phải tìm đến cảnh sát nhờ giúp đỡ. Cô sẵn sàng trả tiền để được nhìn thấy cảnh ấy. Rồi hắn sẽ kiểm tra mấy khách sạn trong vùng để xem cô có đăng ký phòng hay không. Với suy nghĩ đầu óc cô chỉ được đến thế, hắn đoán cô sẽ hành động lộ liễu - thật đúng với ý cô. Drea không đi quá xa, nhưng cô sẽ ở một bang khác và có đến một triệu năm nữa Rafael cũng không bao giờ nghĩ được rằng cô lại tới Elizabeth, New Jersey. Hắn thậm chí sẽ không ngờ rằng cô cũng chẳng về Manhattan. Sau này, khi đã phát hiện ra cô vừa chơi một vố sau lưng hắn, hắn sẽ tập trung lùng sục ở quê cô. Drea biết hắn đã điều tra mình, hắn biết tên thật của cô và mọi thứ, nhưng chẳng hề gì vì cô sẽ không quay về quê. Cô không bao giờ có ý định quay lại đó. Chắc một vài người họ hàng vẫn sống ở đó, nhưng cô đã chẳng liên lạc với họ kể từ khi bỏ đi và chẳng có lý do gì để giữ liên lạc cả. Jimbo, anh trai cô, đã bỏ nhà đi trước cả cô và từ đó bặt vô âm tín. Dù sao cũng nhẹ cả nợ. Anh ta vốn chẳng ra gì. Bố mẹ cô ly hôn và chẳng còn gì dính dáng đến nhau, chỉ tập trung vào cuộc sống riêng mà chẳng thèm đoái hoài mấy đến hai đứa con chung. Drea cũng đã cắt đứt quan hệ với họ. Cô chỉ có một mình và cô thích thế. Taxi thả cô xuống một nhà nghỉ, ít nhất trông cũng sạch sẽ. Chỉ một đêm thôi, cô đã hình dung mình sẽ phải chịu đựng những thứ còn tệ hơn thế này nhiều. Cô dùng tên giả đăng ký và trả bằng tiền mặt. Người quản lý buồn chán đọc một loạt những quy định và hướng dẫn rồi đẩy chìa khóa cho cô. Cô sẽ ở trên tầng hai, khá ổn vì không có hành lý gì phải mang theo. Thảm trải phòng nhem nhuốc và mòn xơ xác, nội thất thì ọp ẹp, nhưng ít nhất căn phòng không bốc mùi. Drea lờ đi mọi thứ xung quanh, tìm kiếm danh bạ điện thoại. Cuối cùng cô cũng tìm thấy nó - được cột lại bằng một sợi dây - lật những trang vàng tìm kiếm một cửa hiệu làm tóc gần ngân hàng rồi gọi điện. Phải gọi những bốn cuộc cô mới tìm được một cửa hiệu đồng ý làm tóc cho cô vào 10 giờ sáng. Thế đấy. Lúc ngân hàng mở cửa sáng mai, Drea sẽ rút một trăm nghìn đô-la của mình, rồi đến thẳng cửa hiệu để cắt tóc và nhuộm tóc. Sau đó cô sẽ mua một chiếc xe cũ, trả bằng tiền mặt và thẳng tiến về phía Tây. Cô đã tự do.