Gã con hoang ấy nói đúng, Rafael đã về sớm. Drea cố gắng rời khỏi giường, đôi chân cô nặng như chì còn cơ thể thì mềm nhũn. Cô xoay người dựa vào thành giường, răng đánh cầm cập vì cái lạnh thấu xương. Máu đóng băng trong tĩnh mạch cô, cái lạnh thấm qua từng tế bào cơ thể khiến cô đông cứng từ trong ra ngoài. Trước đây cô chưa bao giờ lạnh như vậy, nhưng cô không thể cứ rúc mãi dưới những lớp chăn được. Cô phải làm gì đó, phải thử cách gì đó. Một cách cần mẫn, cô vuốt phẳng đám ga gối rồi tập tễnh lần xuống bếp, vớ một chai xịt phòng Febreze. Trở lại phòng ngủ, cô xịt khử mùi ga giường trước khi xếp ngăn nắp mọi thứ, và trải phẳng cái chăn lông vịt. Cô chồng những chiếc gối trang trí của mình trên giường theo trật tự thường ngày, sau đó xịt khử mùi không khí trong phòng ngủ và phòng tắm. Có lẽ cô chỉ tưởng tượng ra thôi, nhưng Drea thề mình có thể ngửi thấy mùi của gã. Tại sao cô lại lạnh thế này? Không khí lạnh cóng, nhưng cô không có thời gian để dừng lại và điều chỉnh nhiệt độ. Sau khi đặt chai Febreze về chỗ cũ trong bếp, cô gom chỗ quần áo nằm rải rác của mình và mang vào trong phòng tắm, cẩn thận thả chúng xuống sàn sao cho giống như mọi khi thường làm. Cô mở vòi hoa sen, chỉnh nhiệt độ cho đủ ấm, rồi bước vào và nhanh chóng thoa xà phòng để tẩy rửa mùi hôi hám nhớp nháp trên người. Ít ra nước có thể cho cô chút hơi ấm. Nghĩ! Cô phải nghĩ. Cô không thể. Cơn tức giận sôi sục trong cô như chất hắc ín đặc quánh, làm não cô đông đặc. Sao cô có thể ngu ngốc đến vậy nhỉ? Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc! Drea khinh bỉ chính bản thân mình. Cô đã biết tốt nhất đừng nên kỳ vọng vào cái kết hạnh phúc trọn đời vớ vẩn của cổ tích, vậy mà cô đã trải qua vài giờ với một gã nào đó rất biết cách dùng cái gậy của mình, đến nỗi cô chỉ còn biết cầu xin gã đưa mình đi theo. Không, không phải “gã nào đó”, mà là một kẻ giết người dễ dàng như đánh răng mỗi ngày vậy. Tự chế nhạo bản thân làm lồng ngực cô nghẹn lại. Cô đã nghĩ gì vậy? Phải chăng là vì gã từ tốn, dễ dàng và chắc chắn đến mức cô tưởng gã đã yêu mình? Phải, đúng vậy. Kỹ thuật của gã thật khác biệt, nhưng chỉ thế mà thôi. Cũng giống như bất kỳ tên đàn ông nào mà cô đã trải qua, ngay khi xong chuyện, gã liền trở nên vô cảm. Sự sỉ nhục gặm nhấm cô như con thú đói mồi. Tại sao cô không thể chỉ việc tận hưởng trò chơi ân ái và đừng để cảm xúc thực chen vào? Thay vì vậy cô phản ứng như một con bé mười lăm ngây thơ, khờ dại, cho rằng đàn ông sẽ khiến cuộc đời mình đẹp đẽ hơn, chứ không phải là làm cho nó tan nát. Mười lăm tuổi, lần đầu tiên cô lỡ dại với một tên đàn ông để rồi một thân một mình mang bầu - tuy nhiên hồi ấy cô còn trẻ, và ngu ngốc là điều dễ hiểu. Nhưng không phải bây giờ. Không phải lần này. Drea tắt nước và bước ra khỏi vòi tắm, bất chấp cảm giác kinh tởm buồn nôn dâng lên khi buộc phải lau người bằng cái khắn gã sát thủ đã dùng. Rafael để ý đến từng chi tiết nhỏ, quá nhiều khăn tắm sẽ khiến chuyện này bại lộ. Làn hơi từ điều hòa nhiệt độ phả lên làn da vẫn còn ẩm khiến Drea lạnh cóng, và cô lại bắt đầu run rẩy khi lau tóc bằng chiếc khăn đó, giờ nó quá ướt để có thể lau khô thêm. Vứt khăn sang một bên, cô chụp vội chiếc áo choàng bông treo trên móc, quấn nó quanh người, sau đó đi đến chiếc bàn đá cẩm thạch để lấy lược và chải tóc. Nhìn vào gương, cô thấy khuôn mặt mình ướt đẫm, và ngạc nhiên nhận ra mình đang khóc. Một lần nữa. Khóc hai lần một ngày quả là kỷ lục đối với cô. Cô sẽ không khóc vì chuyện này nữa. Khóc lóc chẳng giúp được cái quái gì. Cô lau hết những giọt nước mắt trên má đi. Nhưng nước mắt tiếp tục rơi. Drea đứng đó, nhìn người phụ nữ trong gương và hai hàng nước mắt chầm chậm chảy trên khuôn mặt, có cảm giác mơ hồ là cô đang nhìn một ai khác, một người đã biến mất từ lâu. Khuôn mặt ấy trắng bệch, đôi mắt u oán. Không trang điểm, với mái tóc dài chải ngược ra sau, đó là khuôn mặt của cô gái vừa bị mất con, bị cướp đi tất cả những ước mơ ngày nào. Drea chạy ra khỏi phòng tắm, cổ họng nghẹn đắng. Lẽ ra cô nên hong khô tóc và trang điểm, làm cho mình trông thật xinh đẹp và sexy, nhưng cô không thể làm điều đó. Đi ra phòng khách theo quán tính, cô do dự ngừng lại, đầu cúi xuống, như một món đồ chơi dây cót bị hỏng lò xo. Giờ thì sao? Cô phải làm gì đây? Cô có thể làm gì chứ? Lạnh quá. Cái lạnh như cuộn xoáy bên trong cô, quấn riết lấy cô, làm cô run lên từng chặp. Mặc dù sàn nhà trải thảm, đôi chân trần của cô vẫn lạnh như băng, màu sơn móng chân đỏ tím lòe loẹt tương phản với làn da trắng bệch. Cô ghét màu sơn đó, ghét cái vẻ thật gợi tình của nó khi gã kéo chân cô qua vai mình… Một tiếng gào thoát ra từ lồng ngực khi cô cố xóa sạch những hình ảnh đó, loạng choạng đi về phía cánh cửa trượt và bước ra ban công để tìm chút hơi ấm mặt trời. Cô nhận ra hơi nóng dễ chịu từ những viên đá lát dưới chân. Nhưng ngoài sự ấm áp, ban công cũng gợi lại những ký ức cô không muốn nhớ tới, không thể chịu đựng. Cô tránh nhìn vào chỗ lan can vừa đứng lúc trước, và thay vào đó ngồi sụp xuống sàn gạch, lưng dựa vào tường. Những viên gạch cũng nóng dần lên dưới ánh mặt trời rực rỡ và hơi ấm dễ chịu bắt đầu thấm vào da cô. Rên lên sung sướng, Drea co sát chân lên ngực, kéo áo choàng che kín người và gục đầu xuống đầu gối. Tiếng nức nở nghẹn ngào lại thoát ra, từ nỗi tuyệt vọng sâu thẳm mà cô không tài nào hiểu được. Cô bị ma ám hay sao vậy? Cô không bao giờ chịu đầu hàng như thế này, khéo xoay xở và không ngừng tìm kiếm lợi thế cơ mà! Cô cần bình tâm lại, cố gắng quyến rũ Rafael… Không! Từ “không” ngay lập tức bật ra từ tiềm thức, vang dội trong khắp cơ thể Drea. Sự dữ dội trong phản ứng bản năng làm cô run lên; cô vốn chưa bao giờ cho phép mình cảm nhận quá sâu sắc bất cứ điều gì. Nhưng rồi điều gì đó bên trong lắng lại và cô cảm thấy sự đúng đắn tuyệt đối của nó. Cô và Rafael đã hết, trò chơi đã kết thúc. Hắn đã để cô cho kẻ khác, như thể cô chẳng là gì đối với hắn - như thể cô chẳng có chút ý nghĩa gì. Cô ghét hắn, ghét hơn cả chính bản thân mình. Cô đã phục tùng hắn hết mực, giữ mồm giữ miệng, chỉ mỉm cười và chấp thuận bất kể điều gì hắn muốn, để làm gì cơ chứ? Để hắn đối xử với cô như một con điếm rẻ tiền sao? Cô run rẩy với một mong muốn man rợ là làm cho tên khốn khiếp này phải chịu tổn thương, khiến hắn phải đổ máu, đánh đập và cắn xé hắn bằng chính móng vuốt của mình. Nhưng cô không thể; cô biết thế. Lũ tay chân của hắn có thể bắn cô chết ngay hoặc lôi cô ra làm vật mua vui. Thừa nhận mình như trứng chọi đá càng làm cô thấy căm hận hơn. Lý trí yêu cầu cô phải tập trung và đối mặt với chuyện này, nhưng Drea dường như không thể xua đi những cảm xúc hỗn loạn vốn như con sóng khổng lồ xô đổ các lớp tường phòng vệ của cô. Cô sắp bị nhấn chìm lần thứ ba. Rafael phải trả giá. Cô không biết làm thế nào, nhưng cô phải bắt hắn trả giá. Cô không thể sống nếu cứ để hắn đi dễ dàng sau khi đã đạp cô xuống bùn như vậy. Dù cho dòng đời khốn nạn có xô đẩy cô thế nào, Drea luôn nhắc nhở mình rằng ít nhất cô chưa bán rẻ mình để trở thành gái điếm. Cô luôn xem mình là người tình của Rafael, không phải gái bao. Hai khái niệm này rất khác nhau. Nhưng cô không còn được ru mình trong ảo tưởng này lâu thêm nữa - đối với hắn cô chẳng hơn gì một món hàng có thể trao đổi dễ dàng. Cả người cô rung lên theo từng cơn nức nở, cổ họng cô đau xé, dạ dày trống trơn kéo theo những đợt nôn khan. Cuối cùng thì hắn cũng về, sập cửa mạnh hơn bình thường, như thể nhấn mạnh rằng mình chẳng hề hối hận. Hắn muốn giữ mối quan hệ với tay sát thủ hơn là giữ cô lại, và… Ý nghĩ cay đắng đó đột ngột khựng lại, và trong một khoảnh khắc, Drea thấy não mình như đông cứng lại khi bất ngờ ngộ ra. Hắn muốn lấy lòng gã sát thủ… Hắn muốn giết một kẻ nào đó đến mức đành nuốt tự ái và dâng - hoặc cho mượn - người tình cho thằng khác. Có thể điều này có nghĩa hắn đánh giá cô cao hơn những hành động của hắn, có thể điều này cho cô một lợi thế… Đầu cô đặc quánh như bị đổ đầy mạch nha, và trước khi cô kịp thông suốt suy nghĩ thì Rafael đã bước qua cánh cửa trượt ra ban công. Hắn khựng lại khi thấy cô, “Tại sao em ở ngoài này?” Giọng hắn thản nhiên như không làm làn sóng căm phẫn lại dâng lên trong Drea, và cô phải ghì chặt nắm tay trong chiếc áo choàng để không lao vào hắn, móc mắt hắn ra. Cô hít sâu, hết sức kiềm chế, cố gắng suy nghĩ. Cô phải làm cái gì đó, nói điều gì đó. Cô ngẩng đầu lên và tên trùm lùi lại, mắt mở to kinh ngạc. Drea biết rõ bộ dạng của mình ra sao - đôi mắt cô sưng mọng còn khuôn mặt thì phờ phạc. Trước giờ cô chỉ cho Rafael thấy một Drea luôn hoàn hảo, nhưng lần này cô chẳng thèm quan tâm mình trông như thế nào nữa. Và mọi chuyện tự nhiên trở nên rõ ràng, thậm chí còn rõ ràng hơn lần trước, đột nhiên cô biết rõ mình sẽ làm gì, sẽ nói gì. Phần lớn kế hoạch đã rõ tới mức nếu còn ngần ngừ cô sẽ thất bại mất. Rafael phải trả giá và giờ Drea đã biết chính xác mình sẽ bắt hắn phải trả giá thế nào. Cô hít sâu, run rẩy và cố gắng giữ bình tĩnh, “Em xin lỗi,” cô nấc lên, nước mắt lại ràn rụa trên khuôn mặt vì nỗ lực nói lời xin lỗi với thằng khốn ấy. “Em đã không biết… em đã không biết rằng anh đã c-chán ngấy em…” Giọng vỡ òa, cô úp mặt vào hai bàn tay, vai rung lên nức nở. Cô nghe tiếng giày Rafael tiến lại gần. Sau đó là một khoảng lặng như thể hắn không biết phải làm gì, hoặc biết nhưng không muốn làm. Cuối cùng hắn đặt tay lên vai cô. “Drea…” hắn lên tiếng. Cô giằng ra khỏi hắn, không thể chịu được dù là cái chạm bình thường của hắn. “Không, đừng chạm vào em,” giọng cô rời rạc. Cô lau mặt vào tay áo choàng. “Em không muốn anh thương hại em.” Nước mắt cô vẫn thi nhau rơi xuống. “Em biết anh không yêu em,” cô nói khẽ, “nhưng em đã nghĩ mình vẫn có cơ hội, rằng một ngày nào đó anh có thể sẽ yêu em. Vậy là bây giờ em đã biết rõ câu trả lời, phải không?” Môi và cằm cô run run khi đôi mắt nhìn ra xa xăm, mặc dù hầu hết cảnh vật trước mặt đã bị bức tường chắn lại. Cô không dám nhìn thẳng vào Rafael, sợ rằng hắn sẽ nhận ra ánh mắt ghê tởm dành cho hắn. Cảm ơn Chúa vì những giọt nước mắt ngu ngốc tuôn ra không ngừng này, tất nhiên chúng chẳng dành cho Rafael, trừ phi là… Không, cô không khóc vì tay sát thủ khốn khiếp đó. Cô không biết tại sao mình khóc, nhưng chắc chắn không phải vì gã. Có lẽ cô đã phát điên, hay đại loại như thế. Nhưng điên hay không, thì cô cũng đang dốc hết tất cả những gì mình có vào ván bài này. Cô đang trông chờ vào cái tôi của Rafael, hy vọng hắn sẽ lên tận mây xanh vì nghĩ rằng cô thật sự yêu hắn, rồi sẵn lòng chui vào cái bẫy mà cô chuẩn bị. Hắn cúi xuống, đôi mắt đen nhìn khắp khuôn mặt cô. “Tên đó làm em đau à?” Giọng hắn bình tĩnh, chết chóc và đệm thêm thứ gì đó cô chưa từng nghe. Drea không có thời gian để phân tích điều đó, chỉ tiếp tục bằng bản năng. “Gã không hề chạm vào em. Em khó chịu và gã… Gã nói em không đáng để gã gặp rắc rối, thế rồi gã bỏ đi.” Cô cười một tiếng chua chát. “Em đoán là anh còn thiếu gã một trăm ngàn. Em xin lỗi về chuyện đó.” Rafael là người Mỹ Latin; nếu biết tên sát thủ có quan hệ với cô sẽ làm giảm giá trị của cô trong mắt hắn, có thể hắn sẽ không muốn giữ cô bên mình nữa. Drea chưa sẵn sàng để ra đi, vẫn chưa, vì vậy cô phải làm cho hắn nghĩ là không có chuyện gì xảy ra. “Gã không chạm vào em ư?” Rafael sốc thực sự. “Cả anh và gã ta đều không muốn em, nhỉ?” Cô không cố ý nói những lời quá cay đắng như thế, nhưng từ ngữ cứ buột ra khỏi miệng. Cô hối tiếc đã cho hắn thấy quá nhiều cảm xúc của mình, mặc dù sự xúc động đó là chân thật và ẩn chứa những điều sâu xa. Một lần là đủ rồi. Hừ, quỷ tha ma bắt gã xuống địa ngục đi, một lần là quá đủ đối với cô. Bây giờ cô đã hiểu những gì gã làm: gã đã chơi lại Rafael, một trò rất xảo quyệt mà Rafael không có lấy một chút manh mối chết tiệt nào rằng mình bị đưa vào tròng. Đó là cuộc chơi của giống đực và gã sát thủ đã thắng, gã đã khiến cô quá thỏa mãn đến mức đánh mất cả lý trí và thực sự cầu xin gã mang cô đi theo. Nỗi đau khổ lại cuốn lấy cô, vẫn mới mẻ và mạnh mẽ. Cô vùi mặt vào giữa hai đầu gối rồi khóc. Rafael lượn lờ quanh cô như không biết phải làm gì. Với hắn, Drea luôn luôn dễ tính, vui vẻ và nông cạn, như một con búp bê trong tủ kính. Hắn chưa bao giờ thấy cô đau khổ hay thậm chí tức giận. Hắn vốn nghĩ cô chẳng biết gì ngoài mua sắm, chăm sóc đầu tóc hay móng tay móng chân. Cuối cùng hắn lên tiếng, “Anh lấy cho em ít nước nhé,” và biến mất vào bên trong. Nước! Làm như uống nước cô sẽ đỡ hơn vậy. Cô đau lòng chứ đâu có khát. Tuy nhiên, hành động này rõ ràng có ẩn ý gì đó, bởi vì Rafael chưa từng mang đến cho ai thứ gì, chỉ có những người khác luôn tìm đủ mọi cách để lấy lòng hắn. Nếu chỉ đi lấy nước thì không mất nhiều thời gian đến thế, và cô biết hắn đang xem xét bên trong căn hộ, tìm kiếm xem có biểu hiện gì là cô nói dối hắn không. Cô nhẩm lại mọi chuyện trong đầu, tự hỏi mình có bỏ sót điều gì không. Hắn trở ra ban công và cúi xuống ngồi cạnh cô lần nữa. “Đây,” hắn nói. “Em uống chút nước đi.” Drea ngẩng đầu lên, lau sạch nước mắt trước khi đón lấy ly nước và miễn cưỡng nhấp một ngụm. “Em sẽ thu dọn đồ,” cô làm giọng nghẹn ngào đáng thương. “Nhưng em không có ch-chỗ nào để đi cả. Em sẽ tìm một chỗ mới, nếu anh cho em ở đây tạm vài ngày.” “Em không cần phải đi.” Hắn nói, đặt tay lên vai cô, “Anh không muốn em đi.” “Anh không cần em,” cô lắc đầu, rốt cuộc cũng dám nhìn Rafael, hay ít nhất là nhìn về phía hắn; mắt cô nhòe nước nên hắn giờ đây chỉ là một hình ảnh nhạt nhòa. Giọng run run, nhưng cô nuốt xuống và cố gắng nói tiếp. “Anh đ-đã để mặc em cho gã. Anh chỉ cần nói em đi thôi, cần gì phải làm như vậy. Lẽ ra em phải biết anh đã chán ngấy em rồi nhưng em đã quá hy vọng anh có thể yêu em nên…” Cô dừng lại, lắc đầu. “Đừng bận tâm.” “Anh không muốn em đi.” Rafael nhắc lại. “Anh chưa từng muốn… Nghe này, tên đó cầm đằng chuôi và gã biết điều đó.” Hắn nhìn quanh để xem xét khả năng bị nghe lén và sốt ruột nói, “Vào trong đi, chúng ta không thể nói chuyện ngoài này được.” Drea để hắn kéo cô dậy và đẩy vào bên trong, tay hắn đặt lên eo cô đầy chiếm hữu. Chiến thắng reo hò trong cô, quét sạch những giọt nước mắt, ít nhất là bây giờ. Phải! Cô cần thời gian để thực hiện kế hoạch của mình. Chỉ cần che giấu cảm nghĩ thật của mình thêm chút nữa, và cô đã có nhiều kinh nghiệm nên chuyện đó hẳn sẽ ngon ơ. Rafael phải trả giá, giá đắt là đằng khác. *** “Ông nghĩ sao về chuyện này?” Xavier Jackson kinh ngạc hỏi, chớp mắt trước những những gì micro parabol vừa thu lại được. Chất lượng âm thanh không tốt, vì gió, khoảng cách và các yếu tố khác, nhưng chương trình máy tính giúp khử nhiễu rất nhiều. “Tôi nghĩ chúng ta nên tìm gã đàn ông bí ẩn đó,” Cotton trả lời, “Nếu gã quan trọng đến mức Salinas chia sẻ bồ hắn với gã. Mà gã rời khỏi tòa nhà chưa nhỉ?” “Nếu rồi, chúng ta đã để sểnh mất gã. Nhưng chúng ta chưa từng thấy gã bước vào tòa nhà. Chưa từng.” “Vậy thì hoặc là gã đi đường ngầm, hoặc là gã cải trang.” “Tôi không loại bỏ khả năng gã đi đường ngầm đâu.” Jackson châm biếm. Có đủ loại đường ngầm bỏ hoang dưới thành phố này. Chẳng bản vẽ nào chỉ ra chúng cả, nhưng không có nghĩa là không có. Cần phải kiểm tra lại, thậm chí cả giả thuyết gã đó đã cải trang thành ai đó. Anh xem lại tất cả những đoạn video và so sánh những người rời khỏi tòa nhà với đoạn video có gã đàn ông trên ban công. “Tôi tự hỏi tại sao cô bồ lại lừa Salinas là không có gì xảy ra giữa cô ta và gã kia, khi mà chính Salinas đã trao cô ta cho gã?” “Ai mà biết.” Cotton thở dài, vò đầu thất vọng. “Dù Salinas có phát hiện ra họ đã làm trò bẩn thỉu đó, thì chính hắn là kẻ tự gây ra chứ ai. Chết tiệt cái mớ bòng bong này đi!” Họ chán nản nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trống trơn.