Dưới tiếng gầm gừ to lớn, Lục Cảnh mang vẻ mặt vô tội nhanh chóng kéo Michelle đi, vắt chân lên cổ chạy ra khỏi biệt thự Lục gia. Trần Hi ngơ ngác nhìn bộ dáng bỏ trốn trong hốt hoảng của Lục nhị thiếu, chợt thấy mình bị vứt bỏ một cách vô tình vô nghĩa rồi. Cô quay đầu, nhìn người đàn ông mặt đầy sát khí kia. Gương mặt lạnh lùng của Lục Chinh khiến người ta có cảm giác sợ hãi. “Không liên quan đến em.” Thấy Lục Cảnh lại dám kéo cô người mẫu kia bỏ chạy, Lục Chinh cười lạnh một tiếng, cố gắng thể hiện vẻ mặt bình thản với cô bé Trần Hi đang nhìn mình sợ sệt, từ tốn nói, “Anh chỉ đang tức giận. Lục Cảnh đúng là kỳ lạ. Em mới mười tám tuổi, bạn bè nó lại dùng cách của giới giải trí để đối xử với em.” Trần Hi vẫn luôn là cô bé ngoan, Michelle lại dùng kiểu vui thì sấn tới hôn một cái để đối xử với Trần Hi, đúng là quá đáng, giới giải trí này ô nhiễm không chịu được, Lục Chinh dừng một chút rồi sờ đầu Trần Hi, lại dùng tay xoa xoa chỗ bị Michelle hôn trên gương mặt trắng trẻo ấy. Trần Hi mới vỡ lẽ, hóa ra Lục Chinh tức giận vì mình. “Thật ra cũng không có gì. Em thấy rất vui.” Được chị đẹp hôn một cái, Trần Hi thấy lòng siêu hớn luôn. Michelle đẹp như vậy, cô đâu bị thiệt đâu. Cô dùng ánh mắt thành thật nhìn Lục tổng đang hơi căng khóe miệng. “Không được tùy tiện mời người khác. Em là con gái, con gái không được tùy tiện hôn.” Lục Chinh dừng một chút, thấy Trần Hi ngoan ngoãn gật đầu, hơi do dự nhưng vẫn tiếp tục nói, “Em chỉ cần giữ mối quan hệ tiền bạc với mấy người bạn của Lục Cảnh là được. Những người này! Hừ!” Ai cũng đẹp như vậy, có cho mấy người bình thường đường sống không? Lục tổng cảm thấy Lục Cảnh hôm nay mời tới biệt thự không phải ảnh đế cũng là ảnh hậu, cả đám đều là mỹ nhân, có ý gì đấy? Muốn so sánh Lục tổng với tổ bên kia hả? Cho là chạy rồi là thoát à? Thù lao đóng phim Lục Cảnh còn đang nằm trong tay Lục tổng, chạy thoát được chắc? “Em biết. Em vui là vì hôm nay em có thể giúp người khác.” Trần Hi thấy Lục Chinh ngồi đối diện, thế là cô cũng ngồi xuống, xoa xoa ngón tay, lầm bầm, “Hơn nữa em giúp một người thực sự đang cần giúp đỡ. Lục Chinh, em cảm thấy Michelle cần được giúp. Tình cờ gặp chị ấy khiến em cảm thấy…” Cô căng thẳng nhìn Lục Chinh, nhẹ giọng nói, “Em muốn giúp chị ấy, thấy được chị ấy nhờ em mà không phải chịu tổn thương nữa, em bỗng cảm thấy rất vui.” Michelle gặp phải nỗi đau lớn nhất trong đời người con gái, mười năm thanh xuân, tiền tài mà mình cố gắng làm ra, còn cả tình cảm và danh dự của bản thân, sau khi bị hủy hoại tất cả, vậy mà người kia còn không chịu tha cho cô ấy. Mặc dù đây là lần đầu Trần Hi gặp Michelle, nhưng vẫn muốn khiến chị ấy không phải đau lòng thêm nữa. Đón nhận ánh mắt sáng trong của cô, Lục Chinh im lặng thật lâu. Anh bỗng muốn hỏi Trần Hi một câu, có phải cô thấy bóng dáng mẹ mình trên người Michelle không. Nhưng Lục Chinh cũng nghĩ, dù cảnh Michelle gặp phải không giống với mẹ Trần Hi, thì chỉ cần cô ấy yêu cầu giúp đỡ, Trần Hi cũng vẫn cho đi không chút đắn đo. “Làm việc tùy sức thôi.” Anh không trách móc chuyện Trần Hi giải quỷ chú cho Michelle, mặc dù nó rất nguy hiểm, nhưng anh vẫn nhắc cô, “Đừng vì muốn giúp người khác mà khiến bản thân rơi vào nguy hiểm.” So với Michelle, Lục Chinh đương nhiên quan tâm tới Trần Hi hơn, lời dặn dò mà như đang dung túng làm mắt Trần Hi sáng rỡ, vội vàng gật đầu nói, “Anh yên tâm, em sẽ không để mình bị thương đâu.” Cô vô cùng cảm động, không nhịn được mà ôm mặt, sung sướng lướt điện thoại xem mấy tin nhắn thông báo tài khoản, nhìn thấy mấy con số thật dài ở trên đó, đôi mắt liền cong tít cả lên. “Vui đến vậy à?” “Vui lắm luôn!” Cô kiếm được tiền, có thể trả nợ cho Thẩm Dung, có thể ngừng làm những công việc lặt vặt để đảm bảo việc học và nghỉ ngơi bình thường trong một khoảng thời gian, còn cả tiền học đại học. Trần Hi dần ôm điện thoại vào lòng, lòng thấy hạnh phúc, mở to mắt chợt thấy Lục Chinh đang lẳng lặng nhìn mình. “Lục Chinh.” Cô đột nhiên gọi một tiếng. “Lại muốn cảm ơn anh?” Lục Chinh vắt chéo hai chân, giọng điệu có phần trêu đùa. Anh luôn rất lạnh lùng, giờ đối mặt với mình lại nói lời trêu ghẹo khiến Trần Hi không nhịn được phải đỏ mặt, cô giơ ngón tay lắc lắc, “Không phải. Em sẽ không cảm ơn anh nữa.” Có nhiều việc cô phải cảm ơn Lục Chinh, nhiều không đếm xuể, dù có muốn cảm ơn cũng chẳng biết cảm ơn tới lúc nào. Nghe thấy Lục Chinh cười hừ một tiếng, trong đôi mắt cô hiện lên ánh sáng đẹp đẽ, nhẹ giọng hỏi, “Em có thể mời anh ăn cơm không?” Lục tổng luôn mời cơm cô, nhưng trước giờ cô lại chưa mời anh được bữa nào, cô chỉ muốn mời anh một bữa cơm do chính cô trả tiền. Không phải bạn bè đều như vậy à? Không phải một bên cho, mà là đôi bên… “Khi nào?” Lục Chinh không từ chối. Trần Hi cúi đầu ngẫm nghĩ rồi nói, “Thứ bảy tuần sau không được rồi, cuối tuần chắc là ổn.” “Vì sao thứ bảy lại không được?” Lục Chinh nghe thấy câu ấy, khóe miệng dần hạ xuống, từ bản năng, anh cảm thấy mình sẽ nghe được câu trả lời khiến mình mất vui. “Thứ bảy này em muốn mời chị Dung ăn cơm. Chị ấy đã giúp em rất nhiều, em phải cảm ơn chị ấy.” Vị trí của Thẩm Dung không giống những người khác, nếu nói Khương Noãn là người bảo vệ cô trong trường suốt ba năm khiến cô mang lòng cảm kích, vậy Thẩm Dung chính là đại ân nhân đã kéo dài sinh mạng của ông ngoại. Trần Hi không muốn so sánh trong lòng xem Thẩm Dung quan trọng hơn hay là Lục Chinh hoặc Khương Noãn quan trọng hơn, bọn họ đều là những người rất quan trọng mà cô gặp được trong mười tám năm này, là người đáng đặt trong lòng cả đời, nhưng bọn họ cũng có thứ tự đến trước đến sau… Trần Hi đón nhận đôi mắt đang nheo lại của Lục Chinh, nghiêm túc nói: “Em gặp được chị Dung trước, cho nên phải mời chị ấy ăn cơm trước.” “Em không mời Khương Noãn ăn cơm?” Không ngờ nhóc hư hỏng này vẫn theo đảng bác ái, Lục Chinh nghiến răng lạnh lùng hỏi. “Sau khi tan học, em sẽ ăn cơm với Khương Noãn.” “Thời gian sau khi em tan học đều thuộc về anh. Sau khi tan học phải mời anh ăn cơm!” Lục tổng suýt nghiến nát răng luôn. Mấy người phụ nữ này… “Vậy giữa trưa. Giữa trưa em sẽ mời Khương Noãn ăn cơm.” Trần Hi cảm thấy sự tức giận của Lục Chinh thật kỳ lạ, cô ngơ ngác chớp chớp mắt, nhưng lại nhanh chóng vui vẻ trở lại, trong đầu lập tức bấm ngón tay tính toán kế hoạch sau này. Cảm thấy không có khoản bảo hiểm nào ngoài học phí đại học, Trần Hi quyết định sau này phải làm thêm mấy vụ buôn bán, thấy Lục Chinh hừ lạnh một tiếng, cô đành gác chuyện kiếm tiền đầy quan trọng kia qua một bên, cùng nói chuyện với Lục Chinh, hơn nữa còn hẹn thứ hai sau khi tan học sẽ mời Lục tổng ăn cơm. Tuy nói là trò chuyện cùng anh, nhưng Lục Chinh là một người trầm tính kiệm lời, anh ngồi ở phòng khách xem một ít tài liệu, Trần Hi cũng yên tĩnh ngồi cạnh anh. Mặc dù rất tĩnh lặng, không có giao lưu gì, nhưng Trần Hi lại thích khoảng thời gian yên lặng này. Cô không phải là một cô bé hoạt bát thích nói chuyện, đối với những người bạn nhiệt tình kia, thật ra cô luôn cảm thấy ứng đối với họ rất mệt mỏi. Lục Chinh không thích nói chuyện, cô lại thấy vừa hay. Bởi vì Lục Chinh đang xem là bí mật kinh doanh, nên Trần Hi cố ý ngồi xa một chút, Lục Chinh cũng để kệ cô, chỉ vào lúc Trần Hi ngơ ngác ăn xong đống đồ vặt thì gọi người làm đi lấy thêm cho cô. Anh lật xem tài liệu trong tay, không nói cho Trần Hi biết đây là một số hoạt động kinh doanh gần đây của Triệu thị. Thấy Trần Hi đang cúi đầu ôm di động, lười biếng ngồi đối diện mình, trông cực kỳ nhàn nhã, còn có phần tự tại, khác hoàn toàn với vẻ cứng đờ kỳ lạ tới mức cổ cũng phải thẳng lúc mới gặp, khóe miệng Lục Chinh hơi cong. “Gần đây ở trường có chuyện gì không?” Anh lật thêm một tờ, thờ ơ hỏi thử. Cái này giống như câu hỏi bình thường của người nhà, Trần Hi sửng sốt, sau đó lại thấy cõi lòng ấm áp. “Sắp phải thi tháng rồi.” Cô nhỏ giọng nói. “Có tự tin không?” “Có!” Trần Hi dùng ánh mắt trông mong nhìn Lục Chinh, hy vọng anh hỏi lại thêm mấy câu, giây phút này, ông ngoại từng hiền hòa hỏi cô xem có tự tin không và bộ dạng Lục Chinh bây giờ như trùng lên nhau, nhưng lại có gì không giống. Cho dù như thế nào, Trần Hi vẫn thích đối thoại thế này, mắt cô sáng lấp lánh, dù Lục Chinh cũng không thể làm lơ. Anh cười hừ một tiếng, bỏ tài liệu sang một bên, chăm chú nhìn Trần Hi rồi hỏi, “Lần thi này liệu có tiến bộ không?” Anh vốn cho là Trần Hi sẽ gật mạnh đầu, nhưng cô bé này lại thật thà nói, “Khó mà nói.” “Vì sao?” “Có đối thủ cạnh tranh.” Mặc dù Trần Hi luôn giữ vững phomg độ đứng đầu quanh năm, nhưng cạnh tranh trong cấp ba Thứa Đức cực kỳ khốc liệt, cô cảm thấy mình không thể đảm bảo mình sẽ đứng đầu…Mặc dù đa phần cô đều đứng thứ nhất. Đón lấy ánh mắt nhìn chăm chăm của Lục Chinh, Trần Hi có chút ngại ngùng, “Thật ra ai cũng rất xuất sắc. Em sẽ cố gắng.” Cô siết chặt nắm tay nhỏ, bày tỏ mình sẽ càng cố gắng trở thành đệ nhất học bá năm đó, Lục Chinh như suy tư gì mà gật đầu, “Khi nào thi?” “Cuối tuần sau.” Trần Hi tính toán rồi nói. “Thi tháng rất quan trọng à?” Lục Chinh thấy Trần Hi có vẻ rất coi trọng nó. “Đây là kỳ thi tháng cuối cùng trước khi thi đại học. Đại khái có thể phản ánh được trạng thái trước khi thi đại học nên rất quan trọng.” Đây là kỳ thi cuối cùng trong thời gian cấp ba của Trần Hi, sau đấy chính là kỳ thi quốc gia, cho nên dù là thành tích hay tâm lý, kỳ thi tháng này sẽ phản ánh một vài thứ mà trước kia không thể hiện ra. Nhà trường cũng yêu cầu kỳ thi tháng này phải dùng thái độ nghiêm túc như lúc thi đại học, một kỳ thi như vậy, dù là Trần Hi cũng vô cùng nghiêm túc, cho nên khi cô phát hiện mình không cần phải đi làm thêm mới có thể vui tới vậy. Dù cô nghiêm túc học tập, luôn giữ trạng thái rất tốt, nhưng nếu cô thể bớt đi ít việc, tăng thêm thời gian học tập và nghỉ ngơi thì mới là tốt nhất. “Nếu quan trọng đến vậy, hay là em ở lại Lục gia để chuẩn bị cho kỳ thi.” Lục Chinh im lặng một chút rồi nói. Trần Hi ngạc nhiên. “Lục gia có thể chăm sóc tốt cho em hơn. Trần Hi, thời gian làm việc nghỉ ngơi lẫn ăn uống của em đều rất hại cho sức khỏe.” Lục Chinh nhìn Trần Hi rồi lạnh lùng nói, “Trước khi thi đại học, tất cả đều không thể qua loa, nhưng thái độ em đối xử với bản thân thực sự khiến người khác không thể nhìn được.” Cô ăn màn thầu lạnh như đá, nếu không có người nhắc nhở, thậm chí còn không ăn sáng, học tập thì tới tận nửa đêm, cái này đâu giống học sinh sắp phải thi đại học. Đối với cô bé không biết yêu thương bản thân thế này, Lục Chinh thật muốn khiển trách một trận, Trần Hi lại ngẩn người, ngẩn ngơ nhìn anh một lúc. Cô cắn cắn môi, muốn nhịn xuống biểu cảm trên mặt, nhưng vẫn chẳng nhịn nổi, liền hiện một nụ cười vui vẻ. .