“Sao lại vui vẻ như vậy?” Lục Chinh cảm thấy tâm tình cô gái nhỏ này còn phức tạp hơn cả việc đàm phán kinh doanh. Lục tổng có thể nhìn rõ suy nghĩ của từng đối thủ trong quá trình đàm phán. Nhưng tại sao tới Trần Hi lại khó hiểu đến vậy? Anh đã nói gì nhỉ? Chẳng lẽ chuyển tới ở nhà anh lại khiến Trần Hi vui đến thế? Lục Chinh hơi nhướn mày, cảm thấy cô bé này vẫn có mắt nhìn đấy. Khóe miệng anh cũng cong cong theo, tâm trạng không tệ, cầm lấy ly trà sữa trên bàn. “Lục Chinh, thật ra em có một việc. Trước kia không biết nên mở lời với anh như thế nào, nhưng anh đã đối xử với em tốt như vậy, nên em muốn hỏi anh một câu…” Giọng nói e dè sợ sệt của cô bé truyền tới, mềm mại rụt rè, còn mang theo thấp thỏm bất an, Lục Chinh siết chặt ly trà sữa trong tay một lúc, ngẩng đầu nhìn cô bé trước mặt, nghe cô nói có phần ngại ngùng, còn thấy ánh mắt lo lắng không yên của cô, không hiểu sao lại nghĩ tới…hình như từng có người nào đó nói lời tỏ tình với anh. Anh siết ly trà sữa trong tay thật chặt, dần ngừng thở. Chẳng lẽ là Trần Hi bị anh làm cho cảm động nên mới nói lời tỏ tình? Cũng phải, cô bé này hiếm khi gặp được tình người ấm áp, bị anh làm cho cảm động cũng không có gì lạ. Nhưng mà cô bé này có phải hơi trẻ quá so với mình không? Huống hồ, cảm xúc của anh đối với cô… “Anh có thể đi họp phụ huynh cho em vào tháng này được không?” Đúng ngay lúc này, giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ truyền tới, suy nghĩ sâu xa của Lục tổng lập tức bay biến. Anh không cảm xúc ngẩng đầu lên, ly trà sữa trong tay kêu rên như sắp bị bóp nát. “Em nói gì?” Đối diện với bản mặt sầm xuống cộng thêm ánh mắt giá băng kia, Trần Hi bỗng run run, không hiểu sao lại thấy lành lạnh, đành phải nhỏ giọng nói, “Em, em, lần họp phụ huynh sau kỳ thi tháng này không có người thân tới dự.” Trước kia có ông ngoại họp phụ huynh cho cô, đối với ông lão già cả ấy, đây chính là ngày vui mừng nhất, bởi vì cháu gái ngoại của mình luôn là tâm điểm khen ngợi của thầy cô giáo và các vị phụ huynh, ông cũng được hưởng chung vinh dự ấy. Nhưng giờ ông đã qua đời, họp tháng này, Trần Hi không còn phụ huynh tới dự nữa. Mặc dù cô giáo Vương - chủ nhiệm lớp đã nói với cô, không có người lớn cũng không sao, nhưng lần đầu tiên Trần Hi muốn theo ý mình một chút. Lục Chinh cũng từng nói với cô, sau này muốn cô thoải mái hơn, bản thân cô hy vọng chỗ của mình vào lúc họp phụ huynh sẽ có người ngồi vào, mà không phải để trống, bị các vị phụ huynh khác hỏi rằng tại sao không có ai họp phụ huynh cho Trần Hi. Cô không muốn người khác chỉ trỏ hay thương hại mình, lần đầu tiên muốn bản thân thật kiêu ngạo mời Lục Chinh tới làm người nhà. “Em biết anh bận nhiều việc.” Thấy Lục Chinh mãi chẳng đáp lời, lòng Trần Hi có hơi mất mát, nhưng cũng cảm thấy mình tùy ý quá, bèn vội vàng xua tay nói, “Thật ra cũng không có gì. Em đã nói với cô giáo rồi, đến lúc đó không có người…” “Khi nào?” Giọng Lục Chinh có chút khàn khàn hỏi. Trần Hi ngừng nói, cứ ngơ ngác nhìn anh. Cô mím môi, thấy Lục Chinh khoanh tay dựa vào sofa, không giống như đang từ chối mình, lòng chợt tủi thân, rất muốn được Lục Chinh xoa xoa đầu. Cô lừng chừng đẩy đầu nhỏ lại gần, dừng lại rồi nhỏ giọng nói, “Sau khi thi tháng, có lẽ vào khoảng cuối tháng. Anh có thể xoa đầu em không?” Cô dùng đôi mắt trông mong nhìn Lục Chinh, anh chỉ hừ một tiếng, bàn tay to vói qua rồi nhẹ nhàng sờ sờ, lúc này mới thả ra, từ tốn hỏi, “Đi họp phụ huynh cần chuẩn bị những gì?” Thương thay cho Lục tổng đã từng tổ chức biết bao cuộc họp, nhưng chưa bao giờ tổ chức họp phụ huynh, đây đúng là trải nghiệm kỳ lạ. “Không cần chuẩn bị gì cả, chỉ cần đến đúng giờ là được.” Trần Hi cảm thấy đầu như bị đè một cái, liền thỏa mãn vui vẻ nói. “Không cần chuẩn bị gì?” “Cuộc họp phụ huynh này là cuộc họp vận động trước kỳ thi quốc gia, hơn nữa giáo viên chủ nhiệm sẽ khen ngợi một vài học sinh có thành tích vượt trội trong kỳ thi tháng, sau đó đưa ra một số gợi ý cho kỳ thi đại học, còn công bố một chút xếp hạng thành tích hay gì gì đó.” Trần Hi vui vẻ chỉ cho Lục Chinh trình tự trong một cuộc họp phụ huynh, cô vô cùng hào hứng, khóe mắt đuôi mày đều mang theo niềm vui, Lục Chinh ngồi cạnh cô lại trông khá lạnh nhạt, thỉnh thoảng “ừ” một tiếng, đợi đến khi Lục Cảnh run rẩy đưa Michelle về khách sạn, rồi lại nơm nớp lo sợ quay về nhà liền thấy Trần Hi đang ngồi cạnh Lục Chinh, không biết đang nói gì mà đôi mắt cô cong cong, vô cùng xinh đẹp. “Anh.” Lục Cảnh thấy không khí như vậy đành căng da đầu đi tới. Khiến anh chàng thấy kinh ngạc là Lục Chinh không dạy dỗ gì mình cả, gật gật đầu, đứng dậy nói với Trần Hi, “Anh đưa em về nhà.” Thuận tiện có khả năng anh phải ngẫm xem làm thế nào mới có thể lừa bé Trần Hi này về Lục gia. Lúc nãy Trần Hi đã cảm ơn ý tốt của Lục tổng, hơn nữa còn trịnh trọng từ chối đề nghị dọn tới đây ở, cái này đương nhiên khiến Lục Chinh thấy thất vọng, nhưng anh nghĩ lại cũng thấy không nên bảo Trần Hi vội vã chuyển nhà như vậy. Bởi vì ngày mai Trần Hi còn phải đi học, cặp sách hay sách vở gì đó còn đang ở nhà. Lục Chinh đưa Trần Hi về nhà, cô cũng tiện đường xin nghỉ luôn mấy công việc làm thêm kia đi. “Xin nghỉ công việc phát báo mỗi sáng này không sao chứ?” Lục Chinh thấy Trần Hi nói lời tạm biệt với người ở trạm báo, cuối cùng còn vô cùng trịnh trọng ôm lấy dì Trần, người mà ngày nào cũng chia báo cho Trần Hi, nhìn vậy anh bèn hỏi. “Đúng ra là em cướp việc của dì Trần mới phải.” Trần Hi ngồi vào xe Lục Chinh, thấy anh nghiêng đầu nhìn mình, cười cười, ánh mắt hòa thuận vui vẻ nói, “Cho nên em mới thấy thế giới này có rất nhiều người tốt. Thực ra trong nhà dì Trần cũng rất khó khăn, nếu không có em, dì ấy sẽ mệt hơn nhưng mỗi tháng lại kiếm được thêm năm trăm tệ. Thế nhưng dì ấy lại chuyển việc này cho em, để em có thể kiếm được tiền phí sinh hoạt.” Cô biết rõ những chú dì ở trạm báo đều yêu quý mình, tuy rằng bọn họ không giàu có như Lục Chinh, giúp cô làm chuyện thay đổi vận mệnh, nhưng bọn họ có thể dùng chính khả năng của mình để giúp đỡ cô. “Bọn họ đúng thật rất tốt.” Lục Chinh gật đầu nói, thuận tiện quyết định ngày mai phải đưa bao lì xì cho mấy nhân viên ở trạm báo này. Đưa bao lì xì cho những người qua đường chính nghĩa, có thể xem như là thu nhập đặc biệt. Là lời cảm ơn anh dành cho bọn họ, khi anh chưa gặp được Trần Hi, họ đã đưa tay ra giúp đỡ cô. Trần Hi gật đầu thật lực, đôi mắt cong cong, hiển nhiên là cảm thấy đánh giá của anh giống với điều cô nghĩ. Bọn họ đều là người tốt. Cô thật sự cảm ơn từ tận đáy lòng. “Nhưng mà nếu không phát báo, em có thể ngủ thêm nửa tiếng.” Lục Chinh không xem nhẹ nửa tiếng này, thấy Trần Hi gật đầu tán thành, anh mới chậm rãi nói, “Sau này không cần bảo mấy người bạn của em mang cho em bữa sáng nữa. Anh sẽ đưa đón em mỗi ngày.” “Mỗi ngày?” “Ngày nào anh cũng phải đi làm, tiện đường thôi.” Lục Chinh bình tĩnh trả lời, thấy Trần Hi vẫn gật gù, lần này không từ chối nữa, lúc này mới cong cong khóe miệng. Anh đưa Trần Hi về, nhưng không lên lầu mà nhìn cô đi vào trong tòa nhà tối tăm, sau đó mới xoay người chuẩn bị về nhà dạy dỗ Lục Cảnh thật tốt. Trần Hi đứng trong tòa nhà, lặng lẽ nhìn xe anh rời đi, rồi mới quay người lên lầu, đi tới chỗ từng phát hiện vết máu của Triệu Viễn Đông. Cô bất giác nhìn quanh, khóe miệng chợt run rẩy, phát hiện bức tường dính vệt máu đã hóa đen giờ lại xám xịt, vết máu không cánh mà bay. Trần Hi trầm mặc. “Rủa ông ta cũng tốt, nhưng mà Triệu thị là gia tộc lớn, sẽ gọi thiên sư cực kỳ lợi hại tới phản lại chú ngữ.” Trần Hi lẩm bầm nói mãi, thở dài một hơi nói, “Hôm nay mình vừa giải được một lời rủa, bây giờ quỷ chú thật sự quá kém, còn làm hại tới quỷ nhà mình. Nếu bạn quỷ nào mình biết mà bị phản phệ rồi bị thương nặng, mình sẽ đau lòng chết mất, có lẽ chuyện thi đại học cũng bị ảnh hưởng theo.” Cô cứ lảm nhảm mà mở cửa nhà đi vào, rồi lại dán lỗ tai vào cửa lắng nghe, đợi tới khi nghe được âm thanh lanh lảnh của giày cao gót đang dần lên lầu, cô lúc này mới thở dài nhẹ nhõm. “So với Triệu Viễn Đông, đương nhiên an toàn của bạn bè vẫn quan trọng hơn.” Cô hừ một tiếng, chợt cảm thấy ngày hôm nay đúng là phong phú, bèn xếp sách vở rồi lên giường ngủ sớm. Tối nay, cô ngủ một giấc ngon lành. Lục Cảnh lại chịu một trận dạy dỗ của Lục Chinh. Mình, mình oan uổng quá đi! Còn cái gì mà lúc tụ họp sao dắt tới nhiều tuấn nam mỹ nữ… Giới giải trí đấy biết không? Đa phần đều là người đẹp, dù nam hay nữ, muốn tìm một người xấu xí rất khó đấy biết không? Thế mà ông anh lại đi chỉ trích anh chàng mang nhiều người đẹp về nhà…Lục nhị thiếu cảm thấy mình oan hơn Thị Kính nữa, nghĩ tới vai nam phụ trong phim điện ảnh nổi tiếng mới cố nhẫn nhịn không xông tới liều mạng với ông anh thối nát nhà mình. Nội tâm chịu tổn thương to lớn, nhưng mà tâm trạng khi bị ông anh làm tổn thương, người thường lại chẳng thể hiểu cho. Lục Cảnh bỗng nhớ tới trợ lý Trương, cái người cũng bị Lục tổng ép phải tăng ca tới tận khuya cả hai ngày liền, ép tới gần như muốn nổi điên. Anh chàng quyết định gọi điện thoại cho trợ lý Trương, cùng nhau chửi ông chủ máu lạnh tuyệt tình kia. Trợ lý Trương đang chìm trong giấc ngủ say thì nhận được điện thoại, sau khi nghe thấy nguyên nhân rác rưởi của nhị thiếu, vị trợ lý tiên sinh vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn lập tức nổi cáu chửi tục, lần đầu tiên lạnh lùng cúp thẳng điện thoại của Lục nhị thiếu. Khi tăng ca liên tục vượt quá giới hạn, suýt đột quỵ, cuối cùng cũng được một giấc ngủ tám tiếng đầy quý giá thì tự nhiên bị người khác cắt ngang, chỉ nổi điên chửi tục mà không nổi điên đánh mấy chỗ khác của Lục nhị thiếu đúng là khoan dung lắm rồi đấy. Lục Cảnh cũng phát hiện hình như mình vừa làm chuyện không phải, nơm nớp buông điện thoại, chợt cảm thấy có phần buồn buồn. Đúng lúc này, cuộc gọi của Michelle tới. “Lục Cảnh.” Giọng Michelle có phần ngạc nhiên, nghe thấy âm thanh ỉu xìu của Lục Cảnh, cũng không thèm hỏi bạn mình bị làm sao, mà dùng giọng kinh ngạc hỏi, “Anh biết lúc nãy em vừa phát hiện cái gì không?” “Sao à?” Lục Cảnh héo úa hỏi lại. “50 vạn! Trước kia em đưa đại sư kia 50 vạn, vậy mà giờ ông ta lại gửi lại vào tài khoản của em.” Michelle chưa bao giờ nghĩ tới một ngày cái bánh bao thịt bị ném đi lại có ngày được ném về, cô ấy cũng không nghĩ tới vị đại sư đáng sợ kia lại trả lại tiền. Nhìn tin báo tài khoản có thêm 50 vạn, cô ấy vội vàng nói với Lục Cảnh, “Còn nữa, không liên lạc được với vị đại sư kia nữa. Em vừa mới hỏi ông chủ mà ông ta thuê nhà, chủ nhà nói ông ta đã ôm hành lý bỏ chạy.” Nghe nói gần như là chạy trối chết, vô cùng trầy trật. Michelle nghĩ tới người khiến đại sư kia sợ hãi bỏ chạy, lập tức không thể tin nổi. Nhất định là vì Trần Hi. Cô ấy thật sự phải cảm ơn cô bé ấy. “Lục Cảnh, em thật sự phải cảm tạ Trần Hi. Liệu có thể…” Michelle ho khan một tiếng hỏi, “Cho em số của Trần Hi không?” Lục Cảnh: … Không thể!!! P/s: Vâng, Lục tổng lúc nào cũng kiểu mình không thích người ta đâu, nhưng sau lưng thì thấy trai gái lại gần là ghen, người ta thể hiện chút mà đã ảo tưởng rằng Trần Hi sắp tỏ tình, còn nghĩ làm sao hốt luôn người ta về nhà. .