Trần Hi tặng cho Lục Cảnh cái nhìn câm lặng. “Trên phim đều diễn vậy mà.” Lục nhị thiếu nói đầy ngây thơ. “Anh nghĩ nhiều rồi.” Trần Hi cảm thấy mấy phim điện ảnh kia nên hạn chế xem thì hơn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến trí thông minh, giống như Lục Cảnh ấy. Cô chỉ mời Michelle để cái tay đeo vòng kia thả vào chậu nước trong còn chưa hòa tan đám tro giấy, nhìn cái vòng kia chậm rãi chìm vào nước, cô nói với nữ người mẫu vẫn còn đang hồi hộp, “Đây là bùa tinh lọc, có thể lọc bớt một số thứ không tốt trên lắc tay của chị.” Cô vừa nói xong, chậu nước dần đổi màu ngay trước mắt. Màu máu đậm dần hòa tan vào nước, gần như trong tích tắc, chậu nước trong biến thành một chậu máu loãng màu đen. Lục Cảnh lại thấy hai chân run run. “Đây là…” Michelle nhìn chậu máu loãng mà sợ ngây người. “Đây là máu của chị.” Trần Hi nhìn rồi nhỏ giọng nói với Michelle, “Trên người quỷ chú chắc chắn phải món đồ nào đó bị nguyền rủa liên quan đến chị, vị đại sư kia chắc hẳn từng muốn máu của tên sở khanh kia, nhưng mà có phải ông ta cũng cần máu của chị phải không?” Lúc cô mở miệng hỏi, sắc mặt của cô người mẫu càng thêm xấu đi, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu, Trần Hi thu lại ánh mắt, tiếp tục nhìn chậu máu loãng quái dị kia, thấy máu loãng kia dần biến đen, cô bèn đè thấp giọng, “Thật ra vốn không cần tới máu của chị. Em thấy người kia muốn trộm long tráo phụng, lấy máu của chị là để rủa chị, nhưng lại nói với chị là để rủa tên bạn trai cũ.” “Đại sư kia vì sao phải làm vậy?” Trần Hi cũng không rõ, cho nên khi nghe cô người mẫu hỏi lại, cô chỉ biết lắc đầu. “Em nói xem, có phải tên khốn kia đã đi trước một bước, tốn nhiều tiền hơn để mua mạng của em?” Tên khốn nạn kia đã cuỗm đi tiền tích cóp bao nhiêu năm của Michelle, ít nhất cũng phải hơn mười triệu tệ, vô cùng giàu có. Vòng quan hệ của hắn và Michelle trong mấy năm nay gần như là giống nhau, cô người mẫu sẽ tìm ai tới giúp mình để trả thù hắn, tên khốn kia nhất định đoán được. Nếu nói Michelle tốn năm mươi vạn để rủa tên khốn kia, vậy hắn có thể giành trước một bước, mua chuộc vị đại sư kia, cũng nhau làm đào một cái hố, bẫy chết Michelle, giải quyết mối họa to lớn trong lòng. Dẫu sao tên khốn kia cũng sợ Michelle sẽ chuyển mình lần nữa. Mặc dù bây giờ hình tượng của cô ấy trên mấy tạp chí lá cải không được tốt, nhưng cô ấy lại có mấy người bạn đang là sao lớn, muốn chuyển mình cũng rất dễ. Tên khốn kia sao có thể cho cô ấy cơ hội xoay người? “Anh cảm thấy nhất định là vậy.” Lục cảnh ngẫm nghĩ thật lâu, cảm thấy đây mới là suy đoán hợp lý nhất. Nếu không, vị đại sư kia sao lại đi đối phó ngược với khách hàng của mình. Dù có là thiên sư xấu xa nhất cũng đa phần chú ý đến chữ tín. Thu tiền lại quay ra nguyền rủa cố chủ của mình, nếu để người khác biết, sau này còn ai tìm tới làm ăn nữa. Càng là bàng môn tà đạo lại càng phải thành thật. Michelle ngẩn người một lát, con mắt ngẩn ngơ nhìn chậu máu loãng dần biến thành màu đen. Trần Hi vừa nhìn vừa viết viết vẽ vẽ gì đó, Lục Cảnh nhìn mà tưởng đang đọc thiên thư, cô vẽ mấy tấm bùa khác nhau rồi đốt, bỏ toàn bộ tro giấy vào chậu nước. Bộ dạng của cô trông rất nghiêm trọng, Lục Chinh khẽ nhíu mày, đi tới sau lưng Trần Hi, nhẹ nhàng đè tay lên vai cô bé đang chăm chú, đỡ lấy cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Liệu em có gặp nguy hiểm không?” Lục Chinh không quan tâm Michelle có bị gì không, sống hay chết thực sự không liên quan đến Lục tổng, nhưng anh không mong Trần Hi gặp chuyện. “Không sao đâu, vị đại sư kia đúng là bất cẩn.” Vì cảm thấy lần này Michelle chết chắc rồi nên làm vòng tay rất sơ sài. Trần Hi cảm thấy đại sư này không có tí đạo đức nghề nghiệp gì cả. Đã, đã thu tiền của người ta, sao có thể lừa gạt người ta như thế chứ? “Có mệt không?” Lục Chinh nghe vậy mới khẽ gật đầu, hỏi tiếp. Lúc anh đỡ cô, độ ấm của bàn tay xuyên qua lớp vải vóc truyền tới da Trần Hi. Trần Hi bất giác hơi co lại, lại cảm thấy có Lục Chinh đỡ phía sau, mình thực sự không mệt. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là cô đã dùng hết sức để chờ đợi, gần như nhìn chằm chằm vào máu loãng hóa đen với vẻ lo lắng tột độ, nhưng mà máu loãng lại chỉ sủi bọt một chút, từ dưới mặt nước truyền đến âm thanh tựa tiếng rít bén nhọn phẫn nộ, nhưng âm thanh ấy rất mỏng manh, nếu không tập trung lắng nghe, Trần Hi cũng chưa chắc nghe được. Nghe được tiếng kêu kỳ quái kia, cô mới bảo Michelle nhấc cổ tay ra khỏi chậu máu loãng. “Xong rồi ư?” Michelle khẩn trương hỏi. Cô ấy ngẩng đầu, thấy bộ dạng người đàn ông cao lớn anh tuấn bảo vệ cô gái nhỏ trong lòng, đột nhiên giựt giựt khóe miệng, muốn nói gì đó, quay sang thấy Lục Cảnh đang nhìn mình đầy quan tâm, cô ấy chỉ đành yên lặng nuốt xuống. Có lẽ ở trong lòng người mẫu lâu quá rồi nên không thuần khiết nữa. Sao mình lại có thấy Lục tổng đang có ý đồ khác nhỉ? “Không sao, sắp xong rồi.” Trần Hi không mang tâm sự phức tạp như cô người mẫu, gật đầu bảo cô ấy có thể động. Michelle hít một hơi thật sâu, đột nhiên nâng tay lên, đúng ngay lúc này, cái vòng tay đột nhiên chảy xuống khỏi cổ tay cô ấy, trước khi bị rớt xuống chậu nước đã bị Trần Hi nhanh tay đón được. Khiến mọi người bất ngờ là, vòng tay vốn ngâm trong máu loãng nhưng nó lại bóng loáng như mới, không dính chút vết máu nào, Trần Hi giống như đứa trẻ tò mò, cầm vòng tay đưa tới gần rồi cẩn thận quan sát, giống như có thể nhìn ra một đóa hoa vậy. Thấy cô có vẻ rất tò mò, Lục Chinh vươn tay cầm chuỗi vòng, đưa cho Trần Hi nhìn. “Anh cầm giúp em.” Anh lạnh nhạt nói. “Em không gặp nguy hiểm đâu.” Trần Hi cảm thấy cô đã hiểu được, ẩn sâu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng của Lục Chinh là một trái tim dịu dàng lương thiện. Anh lo lắng cho cô, cho nên thà để bản thân gặp nguy hiểm cũng muốn bảo vệ mình. “Im nào.” Lục tổng càng thêm lạnh lùng. Anh đang cầm cái vòng tay mang tới xúc cảm kỳ lạ này thì thấy Trần Hi ngẫm nghĩ rồi lại lấy từ đồng phục ra một lá bùa, ngồi sang một bên, đầu ngón tay kẹp lá bùa, nhẹ nhàng lắc nhẹ trong gió. Lá bùa tự bốc cháy, đốt ra một ngọn lửa màu đen quái dị. Cô cho ngọn lửa ấy cháy trên nền đá cẩm thạch, bảo Lục Chinh ném vòng tay ấy vào ngọn lửa. Ngọn lửa đen nhánh ấy nuốt chửng chuỗi vòng, một lát sau, từng tiếng rít chói tai thê thảm truyền tới lỗ tai mọi người. Một luồng sáng đen lao ra, vốn muốn thoát đi, nhưng ngay sau đó nó như đang sợ hãi cái gì mà hơi co rúm lại. Trong nhát mắt do dự ấy, ngọn lửa màu đen lại quấn lấy, đem ánh sáng màu đen kia đốt trụi. “Đây là cái gì?” Michelle kinh ngạc hỏi. “Đây là quỷ chú.” Trần Hi thấy vòng tay trong chớp mắt đã vang lên tiếng vỡ vụn, rồi nhanh chóng bị ngọn lửa bao phủ, lửa đen cháy rất lâu, tới khi chuỗi vòng kia chẳng còn sót lại cái gì mới chậm rãi biến mất, lúc này cô mới quay sang nhẹ giọng nói với Michelle đang trắng toát cả mặt, “Đây là ước định với quỷ. Nguyền rủa của chị thất bại rồi. Hắc khí kia là quỷ khí, là một phần của quỷ, đảm bảo cho khế ước tồn tại. Nhưng mà…” Cô dò hỏi, “Chị và bạn trai cũ, thực sự đã cạn hết tình cảm rồi đúng không?” “Đương nhiên!” Michelle nói như chém đinh chặt sắt. Cô ấy khựng lại rồi tò mò hỏi: “Sao vậy?” “Chị biết đấy, quỷ chú luôn là người nguyền rủa người. Có nghĩa là lời nguyền này là tương khắc. Ví dụ như trước đó chị muốn rủa bạn trai cũ, chị cũng sẽ gặp chuyện như thế. Mặc dù vị đại sư kia không chân chính hại chị, nhưng người bên kia rủa chị cũng phải có một khế ước, nếu tất cả giống như Lục Cảnh nói, vậy lời nguyền của bạn trai cũ cũng đi kèm khế ước. Giờ khế ước bị hủy, quỷ bị phản phệ, em cảm thấy có lẽ bạn trai cũ có lẽ không được tốt đâu.” Cô nói rất chi là hàm xúc, Michelle nghe hiểu ngay. “Em nói hắn sẽ chết?” “Chết thì không hẳn, nhưng con quỷ bị tổn thương nguyên khí kia sẽ trả thù bạn trai cũ của chị.” Trần Hi hơi dừng, khụ một tiếng rồi vặn vặn ngón tay, “Vị đại sư kia e là cũng hơi đau lòng đấy.” Vì một mối làm ăn mà lại bị người ta phá lời nguyền, còn làm tổn thương nguyên khí của con quỷ mình đang nuôi…Đây là cốt truyện chỉ có trong truyện ngược thôi nhỉ? Đại sư kia chắc lòng đau đến rỉ máu rồi. Nhưng Trần Hi lại thấy không cần thương cho vị đại sư chưa từng thấy mặt kia, khiêm tốn nói với Michelle đang trợn mắt há mồm nhìn mình: “Vốn dĩ không đơn giản như vậy.” Khi quỷ chú bị phá bỏ, lúc nguy hiểm nhất là khi Michelle ngâm chuỗi vòng trong nước hòng hủy diệt lời nguyền. Vào lúc này, quỷ sẽ cản trở người muốn hủy bỏ quỷ chú, bởi vậy sẽ vô cùng điên cuồng phản công. Dù gì hủy bỏ lời nguyền sẽ khiến con quỷ đi theo bị thương nặng, đây là chuyện mà mấy con quỷ đó không thể chịu được. Bọn nó thà chiến đấu một lần, liều mạng với người giải chú, cũng không muốn trơ mắt nhìn quỷ chú này bị phá bỏ. Nhưng kỳ lạ là, lúc cô giải chú, không có gì ngoài tiếng rít gào bị kìm nén ở trong chậu. Hay là con quỷ này nhát quá, không dám đối diện với Trần Hi? Trần Hi bỗng thấy thổn thức. Cô thấy quỷ lần này quá kém. Nhát như vậy, sao có thể vì tiền mà hại mạng được. Trong lòng đang rung đùi đắc ý, Trần Hi lại dặn dò Michelle gần đây phải chú ý gì đó, hơn nữa còn khuyên cô ấy đừng tìm đại sự làm chuyện nguy hiểm như nguyền rủa người khác nữa, đỡ bị người ta lừa chết. Lần này Michelle may mắn gặp trúng Trần Hi, nhưng cô cảm thấy mình không thể đi theo cô ấy, chú ý cô ấy mãi được đúng không? Cô cẩn thận dặn dò chị người mẫu xinh đẹp các chuyện cần chú ý dịp gần đây, rồi lại bán cho cô ấy một lá bùa bình an, ôm cái túi đầy tiền mà hạnh phúc tới mức muốn lăn qua lộn lại. Nhìn bộ dạng cô ngây thơ đáng yêu như vậy, nỗi sợ hãi của Michelle bỗng biến mất, rung động nhìn cô bé đang vui vẻ đếm số không trên tin nhắn, đột nhiên thò lại gần, chụt một phát, hôn lên mặt Trần Hi. Trần Hi ôm mặt, nhìn chị gái vừa hôn mình một cái, ngớ người. Lục Cảnh cũng thấy ngớ người. Anh chàng sợ hãi nhìn vẻ mặt mưa gió bão bùng của ông anh giai sắt đá nhà mình. Giây tiếp theo, toàn bộ biệt thự chìm trong cơn giông bão. “Người phụ nữ này…Phong sát cô.”.