Đám minh tinh im lặng trố mắt nhìn. Tên này chắc là Lục tổng giả mạo rồi. “Mua rồi.” Lương Tĩnh cố gom dũng khí nói. Cô ấy có hơi hồi hộp, bởi vì Lục Chinh vốn không nhiệt tình với đám bạn bè của Lục Cảnh cho lắm. Ánh mắt Lục Chinh chậm rãi dừng trên người cô ấy “Mua mấy tấm?” Anh hỏi. Hay đây là bí mật của Lục gia? Nhóm minh tinh lại chìm vào trầm tư, thật trầm tư. “Bùa hôm nay bán hết rồi.” Trần Hi vốn từ ít lãi tiêu thụ mạnh chuyển sang càng hiếm càng đắt, thấy Lục Chinh còn muốn giúp mình bán bùa, lập tức cảm động hẳn, nghĩ mình không nên một phát bán ra quá nhiều, miễn cho sau này không nâng được giá. Hơn nữa Lục Chinh cũng từng phân tích cho cô nghe, thiên sư trong nước không chỉ có mỗi mình Trần Hi, không ít người giống với cô, dựa vào bán bùa bình an để kiếm chút tiền sinh hoạt, nếu như cô tùy ý giảm giá làm đảo lộn thị trường, còn dùng một lượng lớn bùa bình an đánh sâu vào thị trường, vậy mọi người sẽ rất khó sống. Cô có thể tặng nó cho những người đang gặp khó khăn cần giúp đỡ, nhưng không được giảm giá trước mặt kẻ có tiền. Cái này liên quan đến giá trị con người. Trần Hi cảm thấy mình nên nghe lời Lục Chinh. “Vậy à.” Lục Chinh dừng một chút, nhìn nhóm minh tinh, hỏi: “Vậy mọi người còn việc gì nữa không?” Đây là tá ma giết lừa…Cái thái độ sau khi phát hiện lừa vô dụng liền bảo nó đi đi này đã bị mấy minh tinh nhận ra. Lục tổng vẫn là Lục tổng ngày xưa, cái cấp độ đốn mạt không thay đổi tí nào, ngược lại bọn họ thấy yên tâm hơn rồi. Lương Tĩnh ở giải trí Lục thị có địa vị không tầm thường, hơn nữa cũng đã kết hôn nên ở trước mặt Lục Chinh không có áp lực hình tượng gì, cười một chút rồi nói, “Đã chiều rồi, chúng ta cũng nên về thôi. Đúng rồi, bé Hi Hi ơi,” cô ấy không quan tâm ánh mắt bắt đầu trở nên nghiêm trọng của Lục tổng, chỉ bước nhanh tới trước mặt Trần Hi, cười tủm tỉm nói, “Có thời gian nhớ tới xem chị đóng phim nhé?” *Tá ma giết lừa: dịch là gỡ cối giết lừa, ẩn dụ cho hành động loại bỏ những người trung thành cống hiến vì mình. Từ thăm ban dịch nghĩa đen là thăm lớp hoặc giám sát, mình để ở đây là tới phim trường để thăm bạn bè. “Vâng ạ.” Trần Hi cảm thấy quỷ khí trên người cô ấy có chút vấn đề, bèn gật đầu. “Nhớ mang cho chị cái gì ngon ngon vào đấy.” Bờ môi đỏ của Lương Tĩnh lướt nhẹ qua má Trần Hi, thấy cô mở to mắt nhìn, liền cười một cái, xoay người đi về cùng những người kia. Michelle đón nhận ánh mắt xem xét của Lục Chinh thì có phần không tự nhiên, cô ấy biết tai tiếng giữa mình và Lục Cảnh chắc chắn đã khiến Lục Chinh có ấn tượng không tốt về mình, do dự một chút bèn đành lặng lẽ nói câu chào với Lục Cảnh rồi ra về, đuổi theo mấy người kia cùng đi ra khỏi biệt thự. Ở biệt thự Lục gia, ngay khi Lục Chinh xuất hiện, mấy ngôi sao máu mặt trong giới giải trí đều thấy áp lực đến nghẹt thở. “Lục tổng này thật là…đáng sợ quá.” Nếu không phải công ti giải trí Lục thị vô cùng chính quy, không áp bức nghệ sĩ, hơn nữa còn rất có lương tâm không mang gà nhà mình đi mấy cái đường ngang ngõ tắt, không khí vô cùng tốt đẹp, Lương Tĩnh đã xin cúi chào tạm biệt với cái mặt như Diêm vương của Lục tổng từ lâu rồi nhá. Cô ấy vừa đi vừa sợ hãi nói với Michelle, “Tôi bảo này, sau này ai mà gả vào Lục gia đúng là xui xẻo. Tôi quan ngại cho vị phu nhân của Lục tổng sau này.” Gả cho Lục Chinh, không biết kiếp trước đã gây bao nhiêu nghiệt, Lương Tĩnh vừa nghĩ tới cảnh bà chủ tương lai phải ngày ngày đối diện với cái mặt lạnh như đá tảng của chồng mình, lập tức rùng mình một cái. “Với vợ mình chắc là sẽ không như thế đâu.” Nếu không phải thật lòng yêu thương quý trọng, thế cưới về nhà làm gì? Để thờ cho vui à? “Ai biết được.” Lương Tĩnh là phụ nữ đã có chồng nên không hứng thú với vợ Lục tổng mai sau, thấy Michelle muốn lái xe về khách sạn, lại nhìn sang đám bạn đang chụm đầu thảo luận xem tăng hai nên đi đâu, cô ấy bèn lôi kéo Michelle, thì thầm, “Ngày mai tôi sẽ gọi cho cô, rồi cô qua đoàn làm phim thử vai. Đừng có lo, mấy cái scandal ảnh nóng ấy, chỉ có cô cảm thấy là chuyện lớn thôi. Ngày nào trong giới giải trí cũng biết bao nhiêu tin, qua một tháng, ai còn nhớ ai nữa chứ?” Ngay đến ngôi sao lớn có tiếng như Lương Tĩnh, nếu một tháng mà không chạy tới lượn dạo trước mặt mọi người, e là cũng bị hạ nhiệt. “Được.” Lòng Michelle tăng thêm hi vọng, cười cười nói cảm ơn với Lương Tĩnh, lúc này mới quay người tới chỗ đỗ xe. Cô ấy đậu khá xa, bởi vì không muốn đỗ trong biệt thự Lục gia nên cô ấy đậu ở khu biệt thự bên cạnh. Sau khi cô ấy đi xa khỏi biệt thự Lục gia, đang lấy chìa khóa từ túi ra để lái xe, bất chợt từ sau lưng vang lên tiếng Lương Tĩnh gọi mình từ xa xa, “Phương Phương, Điền Phương Phương!” Cô ấy đang tính đáp lại một tiếng theo bản năng, nhưng gần như trong nháy mắt, lá bùa nhỏ tinh xảo màu vàng được cô ấy cất trong ngực đột nhiên nóng rực. Sức nóng ấy khiến cô người mẫu hít một hơi lạnh, lập tức tỉnh táo lại. Cô ấy đang đứng trước xe, nhưng lại thấy lòng mình lạnh buốt. Trần Hi thật sự đoán đúng tất cả! Trong chốc lát, đôi tay run lẩy bẩy, không cầm nổi chìa khóa xe trong tay. Sau khi âm thanh ấy vang lên là một mảnh yên tĩnh, cô ấy gần như mềm người muốn ngã ra đất, nhưng lại cố gắng kéo căng thần kinh đứng tại chỗ, mãi lâu sau mới từ từ quay đầu lại. Đằng xa xa, Lương Tĩnh và mấy người bạn vẫn đang ha ha nói cười, hình như không để ý tới bên này. Bởi vì đây là khu biệt thự rất riêng tư, cho nên mấy ngôi sao lớn ngày thường hay xuất hiện với hình tượng gọn gàng xinh đẹp đều không giả bộ nữa, dẫu sao cũng là bạn bè nhiều năm, nên lúc mọi người nói đùa chẳng e dè gì. Nhưng Michelle trừng mắt nhìn cái xe trước mắt thật lâu, chỉ cảm thấy không thở nổi, thậm chí không dám ngồi vào xe. Cô ấy đột nhiên quay người vội vã đi về phía mấy người kia, dần lại gần biệt thự Lục gia. Không biết có phải do tác dụng của tâm lý, hay là vì Trần Hi đang ở biệt thự khiến cô ấy thấy an toàn, cái cảm giác áp lực khiến cô ấy sợ hãi khó thở ấy hình như đã giảm đi đôi phần. “Sao cô lại quay lại rồi?” Lương Tĩnh thấy Michelle quay lại thì cười hỏi. Michelle gần như không dám nhìn mặt Lương Tĩnh, nhưng nghe thấy câu hỏi bình tĩnh ấy, cô ấy vẫn không nhịn được mà hỏi, “Lương Tĩnh, có phải lúc nãy cô vừa gọi tên tôi không?” Câu hỏi này khiến Lương Tĩnh khó hiểu, thế là lắc đầu, “Không có, không phải cô không muốn đi ăn tối với bọn tôi sao?” Cô ấy thấy sắc mặt cô người mẫu có phần bất ổn, bèn quan tâm hỏi, “Cô không sao chứ?” Cô ấy hình như có chút lo lắng cho trạng thái của Michelle, dù gì trước đó trạng thái của cô người mẫu cũng đã không tốt, Michelle vội vàng lắc đầu, gặng cười, “Tôi để quên đồ ở chỗ Lục Cảnh nên giờ quay về lấy.” Quan hệ của cô ấy và Lục Cảnh rất tốt, Lương Tĩnh cũng biết rõ, gật đầu nói, “Cô cẩn thận Lục tổng một chút. Tôi thấy anh ta có vẻ không thích cô.” Lục tổng sao có thể thích một phụ nữ cùng xuất hiện trên báo lá cải với em mình được. Lương Tĩnh thở dài trong lòng, lại dặn dò Michelle đừng quên buổi thử vai, lúc này mới cùng mọi người rời đi. Cô ấy vừa rời khỏi, sắc mặt Michelle dường như là càng thêm xấu đi, cô ấy gần như là lảo đảo chạy vào biệt thự, cũng không nói sẽ quay về khách sạn rồi tìm Trần Hi nhờ giải quyết vấn đề, chỉ run lẩy bẩy đứng ở cửa biệt thự, mãi cho đến khi người làm mở cửa cho mình vào, cô ấy mới bước vào, thấy Trần Hi đang ngồi trên chiếc sofa đơn êm ái, trong tay nâng một cái bánh kem bơ thật dày, ăn đến là vui vẻ. Lúc cô ăn cái gì cũng luôn rất thành kính, mỗi miếng đều vô cùng hạnh phúc, Lục Cảnh thì đang ủ rũ cụp đuôi ngồi bên cạnh, Lục Chinh thì ngồi đối diện đang rót trà sữa cho Trần Hi. “Sữa bò uống ngon không? Vậy uống thêm chút trà sữa nữa đi.” Khẩu vị của Trần Hi hình như bị anh nuôi thành kén ăn, còn biết ngon hay không. “Sữa bò cũng rất tốt.” Mặc dù cuối tuần này Trần Hi đã thăng cấp thành phú bà nhỏ, nhưng cô vẫn không muốn lãng phí đồ ăn. Cô cảm thấy sữa bò mà Lục Cảnh rót cho mình cũng rất ngon. “Thêm chút đường đi.” Lục Chinh kéo hũ đường tới, thấy Trần Hi gật mạnh đầu, liền hừ một tiếng, dùng kẹp gắp mấy cục đường bỏ vào ly sữa bò trước mặt, dùng thìa khuấy tan đường trong ly sữa cho Trần Hi. Anh rũ mắt trông như không quan tâm tới ai, đối với cô người mẫu đang lại gần cũng làm như không thấy, nhưng khi Michelle nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lục tổng, không hiểu sao lại thấy khang khác thế nào. Cô ấy cảm thấy cử chỉ của Lục tổng cứ có chỗ nào là lạ, nhưng lúc này Lục Cảnh đã đứng lên, biểu cảm có phần rúm ró, hỏi: “Sao em lại quay về?” Michelle mím môi. Lục nhị thiếu sợ mất mật. “Không phải em gặp ma đấy chứ?” Lục Cảnh muốn khóc mà không khóc được, thấy Michelle vội vã gật đầu, liền ngồi phịch xuống tay vịn ghế sofa, miệng lẩm bẩm, nếu nghe cẩn thận có thể nghe ra “Hỡi Tam Thanh đạo trưởng, Chúa Jesu…” đủ các loại thần phật. Dù gương mặt ấy đang tái nhợt thì vẫn rất đẹp trai, nhưng Michelle không có lòng dạ nào thưởng thức cái đó, bàn tay cô ấy lạnh buốt, chợt cảm thấy cái vòng tay đang đeo khiến mình thấy khủng hoảng. Thấy Trần Hi quay sang nhìn, trong miệng còn ngậm cái muỗng, cô ấy không phải là một người có chết cũng không hối cải, liền nói với Trần Hi: “Xin lỗi. Chị đáng ra nên tin em.” “Mười vạn.” Trần Hi mở tay nhỏ, nói đơn giản trực tiếp. Lúc này, cô người mẫu nhanh chóng rút điện thoại rồi chuyển mười vạn vào tài khoản mà Trần Hi đưa. “Thật ra em không chặt chém chị đâu. Chị nghĩ mà xem, trước đó chị hạ quỷ chú còn bỏ ra năm mươi vạn kia mà, nhưng em chỉ thu có mười vạn.” Đầu năm nay hóa ra nhóm thiên sư đều kiếm tiền như thế này, mặc dù mấy cái đường ngang ngõ tắt Trần Hi không dám gật bừa, nhưng mà mấy cái…Đây đúng là một con đường tươi sáng, tràn ngập tiền đồ mà. Hôm qua Trần Hi đã kích hoạt tin nhắn thông báo chuyển tiền, mỗi tháng tốn hai tệ tiền phí, cũng phải nói thêm, nếu không phải vì muốn kiếm tiền tốt hơn, Trần Hi chắc chắn đau lòng chết mất. Cô vừa đau lòng cho hai tệ có thể mua một bữa sáng, vừa lễ phép nói với Michelle, “Đừng lo rằng em thu phí thấp, chị cứ yên tâm, em sẽ bảo vệ chị.” “Vậy giờ nên làm sao?” Michelle vừa nghĩ tới tiếng gọi lúc nãy liền thấy sởn cả tóc gáy. Trần Hi lại không sợ hãi gì. Cô chỉ quay sang nhờ người làm bưng tới một chậu nước, bên trong đựng đầy nước trong, cô ngồi bên cạnh để một tấm bùa vàng lên bàn, dùng chu sa chậm rãi phác họa một bức tranh vẽ vô cùng kì dị. Cô đốt tấm bùa vàng, hòa tan tro giấy vào nước, nói với Michelle: “Chị bỏ tay vào nước này, cái vòng tay nhất định phải chìm trong nước.” Lục Cảnh không kiềm được tò mò lại gần, còn đưa ra một kiến nghị. “Đơn giản như vậy là xong rồi?” Anh chàng quan tâm hỏi, “Hay là cho thêm ít máu chó mực vào?”.