Thiên sát cô tinh

Chương 49 : Tâm trạng nặng nề

Giờ phút này Như phi đã không thể nghĩ gì được nữa, nàng bị đặt bẫy, ai? Ai đã hại nàng? Ai hại đứa bé của nàng? Chẳng lẽ……… Không……….. Người đó đối với mình rất tốt……… Sẽ không………. Nhưng Như phi thấy mình không thể phủ nhận được. Noãn Ngữ lạnh nhạt liếc Như phi một cái, vứt ra một bình sứ nhỏ, lạnh lùng nói: “Ngươi tự kiểm tra đi, thuốc này có thể tạm thời ngăn cản chất độc phát tác, nhưng chỉ trong ba canh giờ, ngươi tự đi tìm hung thủ đi!” Tuy Như phi tàn nhẫn, nhưng đứa bé trong bụng nàng lại vô tội, rốt cuộc là ai sử dụng cách độc ác như thế, quả là rất tàn nhẫn………. Như phi run lẩy bẩy nhặt bình thuốc trên mặt đất, tay run run lấy thuốc nuốt xuống. Nàng nên làm gì bây giờ, ba canh giờ, phải tìm người đó chứng thực sao? Nàng nhất định phải đi tìm người đó, nhất định phải đi tìm, Như phi chạy ngay ra ngoài, Lan nhi cùng Tiểu Kì tử liếc nhau, cũng nhanh chóng chạy theo………. Đúng lúc đó Hiên Viên Tuyên vừa vào cửa Nghi Ngữ cung, thấy Như phi chạy ra, chưa kịp lên tiếng Như phi đã chạy xa, Hiên Viên Tuyên vung tay áo đi vào Nghi Ngữ cung, không quan tâm tại sao Như phi phát điên như vừa rồi. Hiên Viên Tuyên thấy Noãn Ngữ liền lo lắng hỏi: “Noãn nhi, con có sao không, Như phi có bắt nạt con không?” Như phi này càng ngày càng tệ, tại sao lại kém trước kia nhiều quá, lại ỷ vào đứa bé trong bụng mà coi trời bằng vung. (a.k.a nhìn đời bằng nửa con mắt =))) Noãn Ngữ lắc lắc đầu, bình thản nói: “Không có, nhưng ta thấy Như phi trúng thực cốt tán, không giữ được đứa bé, mạng cũng chỉ còn ba canh giờ.” Nàng chỉ muốn nhìn phản ứng của Hiên Viên Tuyên, liệu hắn có thờ ơ với con của mình không? Cả người Hiên Viên Tuyên sững sờ, hắn kinh ngạc nói: “Con nói…….. Như phi trúng thực cốt tán? Việc này…….. Tại sao lại như thế, thái y đều nói đứa bé bình thường!” Hắn không thể nào tin được, tuy hắn không thích Như phi ngang ngược hống hách, nhưng dù sao trong bụng nàng cũng là cốt nhục của mình. Noãn Ngữ nhìn thẳng Hiên Viên Tuyên, lạnh nhạt trả lời: “Thực cốt tán không màu không mùi, hơn nữa trước đó người hạ độc dùng một loại độc khác kiềm nén thực cốt tán, hôm nay chắc vì ta nên mới giải loại độc đó, người kia thật sự nhẫn tâm, ngay cả đứa bé chưa ra đời cũng hại!” Giống người năm đó, hạ độc mẫu hậu, nàng nhất định phải bắt được người kia. Biểu tình của Hiên Viên Tuyên đột nhiên trở nên phức tạp, hắn lo lắng nói với Vương công công: “Mau, sai người tìm Như phi, Noãn nhi, có cứu được không?” Vương công công nhanh chóng rời đi, việc này không hề nhỏ, liên quan tới long thai……. Noãn Ngữ lắc đầu, bất lực nói: “Độc của nàng đã quá sâu, thai nhi đã chết, nếu phát hiện sớm còn có thể cứu được.” Hiên Viên Tuyên sững người, con của hắn đã chết, mười năm trước hắn cũng như thế này, rốt cuộc hắn là hoàng đế để làm gì………. Noãn Ngữ thấy vẻ mặt đau khổ của Hiên Viên Tuyên, không kìm được an ủi nói: “Hoàng Thượng, đau buồn cũng không làm được gì, ngươi cần phải tìm ra hung thủ, nếu không Như phi và đứa bé trong bụng nàng chết rất oan uổng.” Hiên Viên Tuyên lấy lại tinh thần, lời nói Noãn Ngữ cảnh tỉnh hắn, đúng, hắn cần phải tìm ra hung thủ. Hắn đưa cho Noãn Ngữ tờ giấy nhỏ, nghiêm túc nói: “Trẫm nhận được tờ giấy này nói tới Nghi Ngữ cung, trẫm còn tưởng Như phi tới gây sự với con, không ngờ còn có âm mưu lớn như thế, trẫm nhất định phải tìm được người kia, chém thành trăm mảnh.” Noãn Ngữ nhìn tờ giấy, là chữ nữ tử viết, tuy cố gắng che dấu nhưng vẫn nhìn ra được, trong lòng nàng dường như đã có đáp án, người hạ độc chỉ có người đó, thảo nào nhiều ngày nay không có động tĩnh gì, hóa ra chờ việc này, tốt lắm, quả nhiên ngươi đủ ngoan độc, chẳng sớm thì muộn ta sẽ có cách trừng trị ngươi……..” Tiếng bước chân Vương công công truyền tới, hắn kinh ngạc kêu: “Hoàng Thượng, phát hiện thi thể Như phi nương nương cách Nghi Ngữ cung không xa, lão nô đã sai người đem thi thể nàng ra ngoài cung………..” Ai………. Đấy là một mạng người, quan trọng hơn là còn có đứa bé, thế nhưng lại chết không biết nguyên dó, một xác hai mạng người, ai nhẫn tâm như thế chứ………. Cả người Hiên Viên Tuyên chấn động, vậy là hắn đã chậm một bước, ngay cả cơ hội bắt được hung thủ cũng không có, đáng chết, rốt cuộc ai nhẫn tâm như thế, năm đó không những hại con và người hắn yêu, bây giờ còn giết phi tử lẫn đứa bé chưa ra đời của hắn, nếu hắn tóm được người đó, không chém thành trăm mảnh thì mối hận trong lòng hắn khó tiêu tan…….. Noãn Ngữ lặng im nhìn tờ giấy, đột nhiên nàng nói: “Dù thế nào đi nữa thì trước tiên an táng Như phi đi!” Giết người diệt khẩu, giết Như phi ngay trong hoàng cung, xem ra người này tuyệt đối không đơn giản, có thể nói võ công rất cao, xem ra phải vô cùng cẩn thận. Hiên Viên Tuyên nặng nề nói với Vương công công: “Đi an táng Như phi, ngươi đi điều tra xem trong nhà nàng còn những ai.” “Dạ, Hoàng Thượng.” Vương công công gật đầu, lướt nhìn Hiên Viên Tuyên, thở dài rồi rời đi. Hiên Viên Tuyên đau khổ cười, nói với Noãn Ngữ: “Noãn nhi, phụ hoàng thật vô dụng, mười năm trước không thể bảo vệ con và mẫu hậu, hiện giờ ngay cả con của mình bị hạ độc trẫm cũng không biết, trẫm thật sự không đủ tư cách làm cha……..” Tim Noãn Ngữ nhói đau, nàng chưa bao giờ thấy dáng vẻ đau buồn của Hiên Viên Tuyên như thế này, có lẽ chuyện mười năm trước cũng đã làm hắn tổn thương, Noãn Ngữ muốn nói điều gì đó, nhưng lời ra đến miệng lại không thể phát ra……… Hiên Viên Tuyên cay đắng cười nói: “Mười năm trước quốc sư tới tìm trẫm nói trẫm phải giết con để bảo vệ giang sơn, trẫm đã mắc nợ con và mẫu hậu con quá nhiều, làm sao có thể đồng ý, không ngờ Kiền Trữ cung bị cháy, cũng thiêu đốt trái tim trẫm, may là con còn sống. Noãn nhi, cho dù con không nhận trẫm là phụ hoàng, trẫm cũng không trách con, đây là lỗi của trẫm, trẫm không bảo vệ được con và mẫu hậu, là trẫm vô dụng……..” Cả người Noãn Ngữ như bị dội một gáo nước lạnh, hắn vừa nói gì, quốc sư, không lẽ chuyện mười năm trước có liên quan tới quốc sư? Noãn Ngữ kích động nói: “Ý của ngươi là mười năm trước quốc sư muốn ngươi giết ta, liệu có phải hắn giả mạo ý chỉ của người giết ta?” Hiên Viên Tuyên cau mày, nghiêm túc nói: “Không thể nào, tuy quốc sư cổ hủ, nhưng tận tâm với Thương Long quốc, hơn nữa cũng không vi phạm lệnh trẫm, không có khả năng giả mạo thánh chỉ, đây là khi quân phạm thượng!” Lời vừa ra khỏi miệng Hiên Viên Tuyên liền trầm mặc, đúng thế, quốc sư tận tâm với Thương Long quốc, một lòng vì Thương Long quốc, hắn sẽ không cho phép bất cứ chuyện gì ảnh hương tới Thương Long quốc tồn tại……… “Hoàng Thượng, ta muốn gặp quốc sư………..” Noãn Ngữ có chút nóng vội nói: “Chuyện năm đó cũng chỉ có quốc sư biết, Hoàng Thượng.” Hiên Viên Tuyên nói: “Mười năm trước quốc sư đã từ quan về quê ở ẩn, trẫm cũng không biết hắn ở nơi nào, nhưng quốc sư hiện tại là học trò của hắn, không biết có biết hành tung của hắn không, nếu con muốn ngày mai trẫm sẽ gọi hắn tới ngự thư phòng, hôm nay trẫm thật sự không còn sức lực nữa.” Noãn Ngữ gật đầu, hít sâu một hơi, áp chế xúc động trong lòng, “Được, ngày mai Noãn Ngữ sẽ tới ngự thư phòng gặp Hoàng Thượng.” Hôm nay quả thật không thể cố ép, dù sao việc đứa bé trong bụng Như phi chết cũng khiến hắn xúc động, cho dù là ai cũng vậy thôi. Hiên Viên Tuyên gượng cười gật đầu, nghiêm túc nói: “Trẫm đi trước, ngày mai Noãn nhi tới tìm phụ hoàng là được.” Nói xong rời đi, bóng dáng màu vàng vô cùng cô đơn. Noãn Ngữ nhìn Hiên Viên Tuyên rời đi từng bước một, trong lòng không biết là cảm xúc gì, rõ ràng nói phải quên đi việc mình là con gái hắn, nhưng nhìn thấy hắn như thế này trong lòng vẫn rầu rĩ, mẫu hậu, con nên làm như thế nào đây? Có lẽ năm đó hắn cũng không sai………..