Thiên sát cô tinh
Chương 42 : Nghi ngữ cung
Hiên Viên Tuyên đưa Noãn Ngữ tới trước một cung điện rộng lớn, xa hoa, vô cùng xa xỉ, so với Kiền Trữ cung còn hơn nhiều. Hiên Viên Tuyên chỉ vào tòa cung điện trước mắt, tự hào nói: “Noãn nhi, sau khi Kiền Trữ cung bị hủy, phụ hoàng liền sai người xây nên cung điện này, bởi phụ hoàng tin ông trời sẽ không tàn nhẫn tới mức mang con đi, quả nhiên con đã trở về bên cạnh phụ hoàng, phụ hoàng vẫn chưa đặt tên cho nơi này, hôm nay con đặt đi.”
Noãn Ngữ nhìn cung điện xa hoa trước mắt, trong lòng có cảm giác không nói lên lời, thực sự nàng không hề vui mừng, nhưng vẫn có chút ấm áp, ít nhất hắn vẫn nhớ tới mình và mẫu hậu, mẫu hậu trên cao có linh thiêng cũng sẽ rất vui!
Hiên Viên Tuyên lo lắng nhìn Noãn Ngữ, lưỡng lự hỏi: “Noãn nhi, con không vui khi phụ hoàng chuẩn bị món quà này cho con?”
Noãn Ngữ hơi lắc đầu, nói nhẹ: “Không phải, ta đang nghĩ tên thôi, cứ kêu là Nghi Ngữ lâu đi!”
Hiên Viên Tuyên thở phào, dịu dàng nói: “Tên rất hay, Noãn nhi, con quả nhiên có óc xét đoán, phụ hoàng đưa con vào xem nhà, đi thôi!” Hắn nhận ra Noãn Ngữ không phải rất thích, nhưng nàng vẫn đồng ý nhận đủ chứng minh nàng đã bắt đầu nhận hắn là phụ hoàng, lòng hắn cũng được an ủi đôi chút.
Noãn Ngữ cùng Duyên nhi đi theo Hiên Viên Tuyên vào Nghi Ngữ lâu, cung nữ thái giám đứng đầy trong cung, bọn họ đang muốn quỳ xuống, Hiên Viên Tuyên vội khoát tay, điềm đạm nói: “Từ nay về sau các ngươi phải hầu hạ công chúa cho thật tốt, nếu trẫm phát hiện có ai bất kính với công chúa, trẫm sẽ không để yên cho người đó.” Hắn đảo mắt một vòng, một cỗ khí thế uy nghiêm khiến các cung nữ thái giám không dám ngẩng đầu, cả người run rẩy.
Cung nữ thái giám trong cung đều cúi đầu kêu: “Dạ Hoàng Thượng…..” Họ đều biết đệ nhất công chúa hiện tại được ưu ái bao nhiêu, Hoàng Thượng vô cùng cưng chiều nàng, đâu ai có gan dám bất kính với công chúa.
Hiên Viên Tuyên hài lòng gật đầu, nhẹ nhàng nói với Noãn Ngữ: “Noãn nhi, trẫm đưa con đi xem nhà mới của con, đến đây!”
Hiên Viên Tuyên vừa nói xong, Vương công công đã tới bên người, nói nhỏ bên tai Hiên Viên Tuyên: “Hoàng Thượng, lễ bộ thượng thư, lại bộ thường thư, công bộ thượng thư, thái phó, quốc sư, hộ quốc đại tướng quân đều chờ ở ngự thư phòng, nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”
Vương công công nói rất nhỏ, nhưng e rằng Noãn Ngữ đã nghe được, nhưng việc hắn giấu đầu hở đuôi này khiến Noãn Ngữ khẳng định những người tới có liên quan tới chuyện của mình. Noãn Ngữ vờ không nghe thấy, nhưng thầm quan sát biểu tình Hiên Viên Tuyên.
Mày Hiên Viên Tuyên nhăn lại, trong mắt có tia tàn bạo, hẳn là đoán ra những đại thần muốn nói gì, hắn nén giận vào lòng, bình tĩnh nói với Noãn Ngữ: “Noãn nhi, phụ hoàng có chút chuyện cần xử lý, con và Duyên nhi đi dạo đi, nhưng tốt nhất vẫn nên gọi người tới đi cùng, cung điện này không nhỏ, phụ hoàng đi trước, ngày mai lại tới thăm con, được không?”
Noãn Ngữ gật gật đầu, Hiên Viên Tuyên nhanh chóng rời đi, giống như rất vội vàng, hơn nữa còn mang theo cơn tức giận không nhỏ, Vương công công mỉm cười với Noãn Ngữ rồi nhanh chóng đi theo Hiên Viên Tuyên.
Noãn Ngữ nhìn đám cung nữ thái giám, tất cả đều cúi đầu, cơ thể run rẩy, điều này khiến nàng cảm thấy mình thực đáng sợ, khiến họ sợ hãi như thế. Noãn Ngữ lạnh nhạt nói: “Nhớ kỹ quy định của ta, thứ nhất, khi không có ai không được gọi ta là công chúa, kêu tiểu thư; thứ hai, không được tự tiện quỳ xuống; thứ ba, không cần nơm nớp lo sợ ta; thứ tư, ta không dặn dò không ai được tới phòng ta, hiểu chưa?”
Nhóm cung nữ thái giám sợ hãi tới mức giọng nói cũng run lên, sợ hãi nói: “Dạ, công chúa………” Tại sao công chúa này còn đáng sợ hơn Hoàng Thượng, quy định ở trong cung đều là cấm kỵ, công chúa lại còn nói thế, bị người khác biết sẽ bị xử phạt, tại sao số họ khổ vậy, bị phân tới điện này.
Đối với thái độ bọn họ, Noãn Ngữ thật bất đắc dĩ, nàng muốn thay đổi thói quen của bọn họ, mặc kệ các cung khác, nhưng người trong cung mình đều nơm nớp lo sợ, chẳng phải khó chịu muốn chết, Noãn Ngữ lạnh lùng hỏi: “Ai là tổng quản, đứng ra nói tên cho ta nghe.”
Một nữ tử có tuổi tiến lên từng bước, khoảng tầm trên dưới hai mươi, bề ngoài dễ nhìn, nàng không sợ hãi như người khác, cung kính trả lời: “Nô tỳ là cung nữ chưởng quản cung này, tên là Yến nhi.” Tuy nàng cố bình tĩnh nhưng Noãn Ngữ vẫn cảm giác trong lời nói của nàng hơi run rẩy.
Một thái giám hơn hai mươi tuổi bước ra, cung kính cúi đầu: “Nô tài là thái giám chưởng quản cung này, tiểu thư có thể gọi nô tài là Tiểu Đức Tử.” Biểu hiện của hắn vô cùng bình tĩnh, không những thế lại còn nhớ những lời Noãn Ngữ nói, xem ra không phải người đơn giản.
Noãn Ngữ nhìn thẳng vào Tiểu Đức Tử, phát hiện hình dáng hắn cũng dễ nhìn, khiến người ta có cảm giác thoải mái, không có giọng nói ẻo lả của thái giám, ngược lại có một chút khí khái anh hùng, Noãn Ngữ lạnh nhạt nói: “Tiểu Đức Tử, trước kia ngươi là người hầu trong cung nào?” Trong giọng nói của nàng không nghe ra vui hay giận, khiến đám cung nữ thái giám toát mồ hôi lạnh.
Tiểu Đức Tử cung kính trả lời: “Nô tài là người hầu theo Vương công công, cũng là Vương công công cố ý an bài nô tài trong này.Vương công công nói tiểu thư vừa hồi cung, không quen thuộc trong cung, nô tài ở trong cung cũng có thể giúp tiểu thư và công chúa vui vẻ.” Kỳ thật trong lòng hắn có chút hồi hộp, theo một chủ tử không nhìn ra vui buồn, tương lại có điểm cần kiềm chế, thảo nào Vương công công muốn an bài hắn đến đây, khí thế công chúa này cũng không nhỏ.
Noãn Ngữ nhìn Tiểu Đức Tử, không tồi, mồm miệng lanh lợi, nhanh nhẹn, không hổ là người của Vương công công,ở bên cạnh sẽ rất được việc, Noãn Ngữ bình thản nói: “Tiểu Đức Tử, từ hôm nay mọi chuyện trong Nghi Ngữ lâu do ngươi quản, làm tốt ta sẽ không xử tệ với ngươi, Yến nhi, ngươi theo bên người ta, có chuyện gì trong cung liền giao cho Tiểu Đức tử, bố trí hai cung nữ lanh lợi đi theo Duyên nhi, hiểu chưa?”
Hai người đồng thanh nói: “Dạ, tiểu thư……….” Không ngờ mọi việc lại thay đổi hoàn toàn, Tiểu Đức Tử vô cùng vui mừng, không ngờ hắn được thăng quan, chẳng trách lúc trước Vương công công dạy hắn nên mồm miệng lanh lợi một chút, không được có biểu hiện khiếp sợ, hóa ra là vì lý do này, mà sắc mặt Yến nhi vô cùng khó coi, chắc vì những ngày về sau của mình mà lo sợ.
Duyên nhi thấy sắc mặt mọi người cũng kém đi, cười xì ra tiếng, nàng trêu trọc nói: “Muội xem không khí trong cung này thật sự là không thoải mái, các ngươi yên tâm, Noãn nhi tốt lắm, chỉ cần các ngươi không có suy nghĩ gian dối, Noãn nhi sẽ không đối xử tệ với các ngươi, các ngươi xem ta lúc trước là cung nữ đi theo Noãn nhi, không phải cũng tốt sao?”
Bọn cung nữ thái giám đều ngẩng đầu nhìn thoáng qua Duyên nhi, tất cả đều cảm thấy quận chúa thật đáng yêu, nghe nàng nói lúc trước nàng là cung nữ bên người chủ tử, có thể theo công chúa làm quận chúa, nàng thật sự lợi hại, nếu bọn họ cũng có may mắn như thế thì tốt.
Duyên nhi nhún vai, khẽ cười nói: “Thật ra Noãn nhi hơi lạnh lùng nhưng tốt lắm, rất ít khi tức giận, chỉ là nàng không thích người khác coi nàng là chủ tử, không thích người khác quỳ xuống, cho nên bình thường các ngươi cứ thoải mãi một chút, thời gian dài các ngươi sẽ quen, được rồi, các ngươi cần làm gì thì làm đi, đừng đứng đây như cây cột nữa, nếu mệt thì cứ ngồi xuống nghỉ ngơi là được.”
Duyên nhi nói vô cùng thoải mái nhưng nhóm cung nữ thái giám lại không cảm thấy vậy, trong lòng bọn họ đều vô cùng lo lắng, chủ tử nào cũng giống nhau, một giây trước nói không giận, một giây sau sẽ nói ngươi coi thường chủ tử rồi phạt ngươi, việc này trong cung là chuyện cơm bữa, cho nên bọn họ không nên tin là tốt hơn, đối với chủ tử chỉ là đùa vui, nhưng với bọn họ thì mạng nhỏ này coi như xong…
Duyên nhi nhìn mọi người vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không ai nghe lời nàng, nàng bất đắc dĩ nhín vai, ai, nàng cũng không có biện pháp, tám phần là nhóm cung nữ thái giám này đang sợ hãi, nên mặc dù chủ tử ra lệnh nhưng cũng không dám làm, kệ vậy, thời gian sau họ sẽ hiểu được, thật ra hai nàng không hề đáng sợ……
Duyên nhi cười ngọt ngào với Noãn Ngữ nói: “Noãn nhi, chúng ta vào xem đi, đại sảnh rất đẹp nhưng lại quá nghiêm trang, luôn ở chỗ này cũng khó tránh được việc trở nên nghiêm túc.” Thật là, ở nơi này mãi sớm hay muộn cũng sẽ trở nên nghiêm túc, bây giờ nghĩ lại mình quả là may mắn, có thể rời khỏi hoàng cung, nếu không chẳng phải mình cũng giống các cung nữ này sao.
Noãn Ngữ vừa định gật đầu, bên ngoài có một tiếng lanh lảnh truyền tới, “Đệ nhất công chúa tiếp chỉ…..” Giọng nói khiến người nghe đau tai, khiến Noãn Ngữ và Duyên nhi đều cảm thấy không thoải mái, nhíu lông mày theo bản năng, thái giám trong cung nhiều như thế nhưng giọng nói khó nghe như vậy thì đây là người đầu tiên.
Giọng nói vừa kết thúc thì một lão thái giám nghênh ngang thong thả tiến vào, vừa thấy Noãn Ngữ lập tức cúi đầu khom lưng a dua nói: “Lão nô khấu kiến đệ nhất công chúa, khấu kiến Giai Duyên quận chúa, khởi bẩm công chúa, quận chúa, vừa rồi Hoàng Thượng ban cho lăng la trăm thất, hoàng kim vạn lượng, châu bảo hai tương*, còn có thợ may riêng cho hai vị, hiện tại đang chờ ở bên ngoài, nô tài đến thông báo chúc mừng.” (* trăm cuộn lụa quý, vạn lượng vàng, hai hòm châu báu )
Noãn Ngữ cùng Duyên nhi liếc nhìn nhau, đều nhận ra sự chán ghét trong mắt đối phương, xem bộ dáng lão thái giám này khẳng định vơ vét được không ít, bằng không tại sao lại béo như thế, hơn nữa nhìn hắn a dua là biết không phải người tốt.
Mọi người đều cúi đầu che giấu đi sự chán ghét trong mắt họ, nói thật dễ nghe, tới để thông báo tin vui, hẳn là biết đệ nhất công chúa đang được sủng ái nên tới nịnh bợ, thuận tiện vơ vét một chút, Lâm công công này từ trước tới nay vẫn vậy, nịnh bợ chủ tử được sủng ái, không biết đã kiếm được bao nhiêu………….
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
31 chương
31 chương
25 chương
39 chương
58 chương