Thiên sát cô tinh

Chương 43 : Trừng phạt phôi công công

Duyên nhi ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc hỏi: “Không biết nên gọi vị công công này như thế nào? Là người ở cung nào?” Nhìn chất lượng trang phục hẳn là không thấp, nếu không cũng không thể được phái tới. Công công nọ tưởng có gì đó tốt, cười nịnh nọt, phấn chấn trả lời: “Lão nô là Lâm Tài, là chức quan nhỏ trong bảo các, hôm nay Hoàng Thượng ban thưởng cho công chúa và quận chúa nên lão nô đặc biệt tới chúc mừng hai vị.” Duyên nhi giống như đột nhiên hiểu ra điều gì đó nói: “Lâm công công đúng không, ngươi tới để chúc mừng chúng ta, nhưng tại sao lại phải chúc mừng chúng ta? Ngươi nên nói thật ra, nếu nói thuyết phục, quận chúa ta sẽ có thưởng.” Ở trong bảo các các, thảo nào có dáng vẻ như thế này, có thể ở một chỗ thật tốt ! Lâm công công vừa nghe thấy có thưởng, cười càng tươi hơn khiến mỡ trên mặt đều dồn lại, hắn a dua nói: “Công chúa trở lại hoàng cung, Hoàng Thượng vô cùng thương yêu công chúa, bây giờ người chính là dưới một người mà trên vạn người ! Người xem, Hoàng Thượng ban rất nhiều vàng bạc châu báu, nói vậy sau này công chúa nhất định là phượng hoàng nổi bật giữa mọi người, hiển nhiên lão nô phải chúc mừng công chúa. Mà quận chúa người đây là từ một cung nữ trở thành quận chúa, thật lợi hại, vô cùng vinh quang, là tấm gương trong cung và trong dân gian, tương lai cũng sẽ lên như diều gặp gió.” Mặt Duyên nhi đột nhiên trầm xuống, thấp giọng nói: “Vậy à? Lâm công công cho rằng bổn quận chúa là se sẻ trở thành phượng hoàng đúng không? Tại sao bổn quận chúa cảm thấy Lâm công công đang nhắc nhở bổn quận chúa từng là cung nữ!” Nhóm cung nữ thái giám không ngờ quận chúa lại tức giận, so với dáng vẻ hiền hòa vừa nãy hoàn toàn khác, vô cùng đáng sợ, nhưng rất thích, Lâm công công này vẫn ỷ vào thâm niên mà bắt nạt người mới, còn cắt xén tiền công, nhìn sắc mặt hắn tái xanh quả thật rất là hả hê….. Lâm công công quỳ sụp xuống đất, chắc hẳn đầu gối rất đau, nhưng lúc này hắn không quan tâm, chỉ lo lắng giải thích: “Quận chúa nghe nô tài giải thích, nô tài chỉ muốn chúc mừng quận chúa, tuyệt không có ý kia, quận chúa dựa vào khả năng của bản thân, nô tài thực tâm khâm phục quận chúa…..” “Khả năng của bản thân……. Lâm công công quả là khéo ăn khéo nói, không hổ là người có tuổi trong cung…….” Duyên nhi cười lạnh: “Ai cũng nói Hoàng Thượng niệm tình hoàng hậu nương nương và thể diện của công chúa mới ban tước vị quận chúa này cho ta, Lâm công công mỉa mai việc này của bổn quận chúa ta hả !” Lâm công công thật sự có oan mà không thể biện hộ, hắn lo lắng giãi bày: “Quận chúa hiểu lầm ý nô tài rồi, nô tài thật sự không có ý này, nô tài tự vả miệng mình, là nô tài nói sao.” Nói xong Lâm công công bắt đầu vả miệng, tiếng ba ba ba vang vọng trong đại đường, làm nhóm cung nữ thái giám đều cười thầm trong lòng. Cho tới khi mặt Lâm công công đều sưng lên, dấu bàn tay hiện rõ trên mặt, Noãn Ngữ mới lạnh lùng nói: “Đủ rồi, ngươi dừng lại đi, Lâm công công, hôm nay ngươi đã nói sai, không chỉ có quận chúa còn có bổn cung.” Nói xong Noãn Ngữ lạnh lùng liếc Lâm công công một cái. Toàn thân Lâm công run rẩy, hắn sợ hãi dập đầu: “Lão nô sai rồi, lão nô không nên nói lung tung, cầu công chúa tha mạng.” Một ánh mắt công chúa còn đáng sợ hơn quận chúa, hắn cảm giác mình đang kề cận cái chết, phải biết rằng hiện tại ai cũng có thể làm mất lòng nhưng tuyệt đối không thể mất lòng công chúa, nếu không đừng hòng giữ lại cái đầu. Noãn Ngữ dời mắt, không muốn nhìn thấy loại tiểu nhân sợ chết lại còn tham lam, nhìn nhóm cung nữ thái giám, chắc hẳn bình thường Lâm công công cũng làm không ít chuyện xấu, trách hắn vậy là được rồi, để xem về sau hắn còn dám bắt nạt người khác không. Noãn Ngữ lạnh lùng nói: “Bổn cung cũng không phải chủ tử thích trừng phạt người dưới, bổn cung niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, chuyện cũ bỏ qua, nhưng trước tiên có một điều kiện, chính là muốn xem ngày thường ngươi làm người như thế nào, nếu nhóm cung nữ thái giám này xin tha cho ngươi, như thế bổn cung có thể tha cho ngươi, thế nào? Nếu không có ai xin tha cho ngươi, người đâu !” Hai thị vệ nghe thấy giọng Noãn Ngữ vội vàng chạy từ ngoài cung tới, cung kính cúi đầu nói: “Thuộc hạ tham kiến công chúa, công chúa có gì căn dặn?” Noãn Ngữ liếc Lâm công công, nói: “Cũng không có gì, phiền hai vị chờ một chút, nếu không có ai cầu xin cho Lâm công công, hai vị hãy đưa hắn tới thống lĩnh Ngự lâm quân hoặc nơi tổng quản thám giám, nói phụng lệnh bổn cung điều tra Lâm công công, xem rốt cuộc hắn làm nhiều hay ít ‘chuyện tốt’?” Đối với người thế này không thể chỉ có bị trừng phạt ngoài da, phải cho hắn hiểu được lỗi của mình, khiến hắn hối hận vì chuyện mình đã làm. “Dạ, thuộc hạ tuân lệnh!” Hai vị thị vệ nhìn thoáng qua vẻ mặt chủ trì của Lâm công công, đáy mắt không có chút thông cảm, ngược lại hiện lên một tia an ủi, không biết tại sao hắn lại mạo phạm công chúa, nhưng loại người nịnh hót tham tiền như hắn đáng lẽ phải chịu trừng phạt từ lâu, nếu không phải hắn nịnh bợ nhóm chủ tử trong cung, bọn họ đã nghiêm khắc trừng trị hắn từ lâu…. Giờ phút này Lâm công công đã sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, nếu bình thường hắn đã không hề sợ sệt, bởi sau hắn có nhiều chủ tử đỡ lưng, cho dù đi Ngự lâm quân hay nơi tổng quản thái giám, hắn vẫn có thể ngạo nghễ đi ra, nhưng hôm nay là lệnh của đệ nhất công chúa, bây giờ những chủ tử kia cũng không thể cứu hắn được, hơn nữa ngày thường mình cũng tạo ra không ít kẻ thù, hiện tại chắc chắn không có ai cầu xin cho mình, khó khăn lắm mình mới sống qua được bốn mươi năm, không lẽ bây giờ phải chết như vậy sao? Duyên nhi nhìn Lâm công công đang hồn bay phách lạc, trong lòng vô cùng sung sướng, vẫn là Noãn nhi thông minh, đối với loại người thế này mấy bạt tai vẫn là nhẹ, phải như thế này mới hả giận, Duyên nhi quát lớn: “Lâm công công, cũng tới lúc rồi, bây giờ công chúa đồng ý cho ngươi cơ hội, nếu đổi lại là bổn quận chúa thì không giống như thế, cũng tại ngày thường ngươi làm nhiều việc ác, bản thân sợ sệt như thế khiến bổn quận chúa tự hiểu ngươi là người như thế nào.” Cơ thể mập mạp của Lâm công công run rẩy, lết vài bước về phía trước, dập đầu với nhóm cung nữ thái giám, liều mạng cầu xin: “Van xin các ngươi, giúp ta đi, ngày thường ta đối xử với các ngươi không tốt, bây giờ ta biết ta sai rồi, sau này ta sẽ không bắt nạt các ngươi, van xin các ngươi, xin tha cho ta, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ cho các ngươi bạc……. Van xin các ngươi…….” Lâm công công quỳ trên mặt đất cầu xin một lúc lâu, trên trán đã tím bầm, như là có thể chảy máu bất cứ lúc nào, các cung nữ đều có phần mèm lòng, xem chừng muốn xin tha cho hắn, các nàng nhìn nhau vài lần nhưng rồi lại do dự không dám nói…….. Duyên nhi dịu dàng nhìn các nàng, mỉm cười nói: “Các ngươi muốn nói gì cứ nói, hôm nay các ngươi nói tùy ý, có yêu cầu gì cũng có thể nói, bổn quận chúa tha tội cho các ngươi.” Một cung nữ nhỏ tuổi run rẩy nói: “Nô tỳ xin công chúa tha mạng cho Lâm công công, tuy rằng ngày thường hắn hay khấu trừ không ít tiền công của nô tỳ, nhưng tội cũng không đáng chết, nhưng……….. nhưng nô tỳ mong hắn đem bạc đó trả lại cho nô tỳ, trong nhà nô tỳ còn em nhỏ……….” Tuy giọng của nàng rất nhỏ nhưng Noãn Ngữ và Duyên nhi vẫn nghe rất rõ, xem ra nàng mới mười bốn mười năm tuổi, không ngờ còn có áp lực nặng như thế, giọng Noãn Ngữ mềm mại chút, “Ngươi yên tâm, bạc này hắn sẽ trả lại cho ngươi.” Duyên nhi liếc mắt nhìn Lâm công công đang run rẩy trên mặt đất, tiếp tục hỏi: “Các ngươi có ai còn yêu cầu gì, nhanh chóng nói ra, qua lần này sẽ không xét lại nữa, đến lúc đó các ngươi có oan ức gì chúng ta cũng không xen vào.” Những cung nữ thái giám khác nghĩ nghĩ, rồi nói ra oan ức và yêu cầu của mình, song bọn họ vẫn còn tốt bụng, chỉ yêu cầu Lâm công trả bạc cho bọn họ, thậm chí có ít người cầu xin cho hắn. Lần đầu tiên Lâm công công cảm giác được ngày thường mình thật sự làm nhiều việc ác, dập đầu biết ơn với nhóm cung nữ thái giám: “Cám ơn , cám ơn, ngày thường ta làm nhiều việc xấu như thế nhưng các ngươi vẫn cầu xin cho ta, các ơn các ngươi, các ngươi đều là người tốt.” Khóe miệng Noãn Ngữ hơi gợn lên, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước nhưng lại có thêm một chút dịu dàng: “Tốt, nếu lúc trước bổn cung đã nói qua, vậy giữ lại mạng của Lâm công công, nhưng………. Tiền công ngươi phải trả lại cho bọn họ, về sau cũng không được bắt nạt người khác, ngươi phải biết rằng, ông trời có thể thấy, không phải lần nào cũng may mắn như thế.” Lâm công công cảm động nói: “Dạ, dạ, lão nô đã biết, tạ ơn công chúa không giết, lão nô sẽ không bao giờ ức hiếp người khác nữa, hơn nữa số bạc đó lão nô sẽ trả gấp đôi cho bọn họ.” Duyên nhi nhắc nhở: “Không chỉ bọn họ, còn những người hay bị ngươi bắt nạt hàng ngày, ngươi lấy bạc của họ bằng nào thì trả lại cho họ bằng đó, vào cung làm cung nữ thái giám toàn là người nghèo khổ, ngươi còn ăn bớt tiền công cúa bọn họ, lương tâm của ngươi ở chỗ nào, nếu ngươi phải nuôi cả gia đình, người khác lấy tiền của ngươi ngươi sẽ vô cùng khó sống.” Lâm công công liên tục dập đầu nói: “Quận chúa dạy bảo rất đúng, lão nô bụng dạ thâm độc đen tối, về sau lão nô không dám nữa, quận chúa đại nhân đại lượng, tha mạng nhỏ cho lão nô….. Bạc này… lão nô sẽ hoàn lại………” Duyên nhi gật đàu, nói với nhóm cung nữ thái giám: “Nhớ kỹ lời Lâm công công nói hôm nay, chuyện hôm nay bổn quận chúa đã quyết, nếu hắn còn bắt nạt các ngươi thì cứ nói với bổn quận chúa, còn nữa, nếu hắn không trả tiền, các ngươi cũng có thể nói, bổn quận chúa đòi thay các ngươi, ta đòi không được, trên mặt sẽ có một cái mụn ! Được không?” Mấy cung nữ nhỏ tuổi đã che miệng cười khẽ, vẻ mặt lúc này không còn thận trọng như trước, rõ ràng qua chuyện vừa rồi đã thay đổi cảm nhận của mình về Noãn Ngữ và Duyên nhi, cũng hiểu được vị công chúa lạnh lùng không đáng sợ, ngược lại vô cùng tốt bụng. Noãn Ngữ nói với hai vị thị vệ: “Làm phiền hai vị đưa Lâm công công tới thái y viện.” “Dạ, công chúa, thuộc hạ cáo lui……” Hai thị vệ cung kính cúi đầu, sau đó nhấc Lâm công công rời đi, xem bộ dạng yếu ớt của Lâm công công, ngay cả đứng cũng không đứng được, e rằng quá sợ hãi. Noãn Ngữ cười thản nhiên: “Được rồi, hôm nay ta cũng mệt, trở về nghỉ ngơi, Yến nhi, ngươi dẫn ta về phòng ! Các ngươi cũng nghỉ ngơi đi, Nghi Ngữ cung không cần chú ý nhiều như thế, Duyên nhi, tỷ chọn hai người đi cùng tỷ, muội về phòng nghỉ trước.” “Dạ, tiểu thư………” Yến nhi cung kính nói: “Tiểu thư theo Yến nhi tới đây đi!” Noãn Ngữ theo Yên nhi rời đi, ánh mắt Duyên nhi đảo qua người mấy cung nữ, sau đó cười hì hì nói: “Ta khỏe lắm, không bắt ép ai cả, chúng ta cần mấy ngày để hiểu nhau, ta muốn các ngươi tự nguyện theo ta, ta về phòng trước đây !” Nói xong liền chạy chạy nhảy nhảy rời đi. Nhóm cung nữ thái giám mắt to trừng mắt nhỏ, bọn họ phát hiện đệ nhất công chúa và Giai Duyên quận chúa đều tốt, cũng không như các chủ tử khác đùa cợt người dưới, xem ra vận may của bọn họ cũng không tệ.