Thiên sát cô tinh

Chương 34 : Võ lâm đại hội, tập kích ma giáo

♥Edit: Mun – Yêu nữ ma giáo đã chết, người trúng độc đều được giải, ngay cả bệnh dịch không hiểu vì sao cũng biến mất, nhưng Âu Dương Minh lại đột nhiên mất tích, theo những lời võ lâm nhân sĩ nói thì Âu Dương Minh vì bảo vệ yêu nữ ma giáo nên mới rời khỏi Dự Châu, lại có tin đồn không quản việc trong giang hồ, lời đồn này sau hai ngày không còn ai nhắc lại, rõ ràng thần y ở trong lòng dân chúng rất uy nghiêm, hiển nhiên không ai muốn sỉ nhục hắn. Võ lâm đại hội được tổ chức, khí thế bừng bừng, nhất thời Dự Châu trở nên vô cùng náo nhiệt, không còn tiêu điều như mấy ngày trước, khắp nơi trên đường đều là tiếng cười vui vẻ, ngựa xe như nước, rất náo nhiệt… Ngày trôi qua mau, hôm đó là ngày tổ chức võ lâm đại hội, tất cả dân chúng đã tới nơi tổ chức từ lâu, trên mặt ai ai cũng đều vô cùng phấn khởi. Bốn năm mới có một lần nha, có thể nhìn thấy nhiều cao thủ võ lâm quyết đấu, quả là hình ảnh tuyệt vời… Nhưng năm nay thời gian gấp rút, nên không được xa xỉ như năm rồi, nhưng cũng không lộn xộn, hai bên võ đài đều có một vài chiếc ghế dựa, để võ lâm nhân sĩ ngồi, còn một bên đặc biệt chỉ dành cho quan lại thương nhân ngồi, hơn nữa còn dùng một đoạn lụa đỏ bao quanh nơi đó, không cho dân chúng vào, vì thế bọn họ cách rất xa, nhưng cũng không có người xông vào, nếu như bị liên lụy tới mạng nhỏ này thì xong…… Tất cả môn phái đều dựa theo thứ tự ngồi xuống, cũng sắp đến lúc bắt đầu, đợi tất cả vị trí đều đầy, chưởng môn phái Vũ Đương – Lưu Trường Khanh đi lên võ đài, cao giọng tuyên bố: “Các vị võ lâm đồng đạo, hôm nay là ngày chúng ta tranh chức võ lâm minh chủ, dựa theo cách rút thăm để quyết định môn phái đối thủ, mỗi môn phái có thể phái một cao thủ lên đài luận võ, rơi khỏi võ đài là thua cuộc, nhưng lão phu muốn nói một điều, chúng ta chú trọng luận võ, không được làm hại tới mạng người, được rồi…. Rút thăm……..” Lưu Trường Khanh vừa tuyên bố xong liền bắt đầu rút thăm, sau khi rút thăm xong, từng môn phái phái đệ tử mình tham gia trận đấu, trận quyết đấu bắt đầu, trên đài vô cùng sôi nổi, dưới đàn theo dõi chăm chú, ngay cả dân chúng cũng cố gắng cổ vũ, vô cùng náo nhiệt….. Trận đầu kết thúc, người thắng tiếp tục rút thăm, hai bên tiếp tục quyết đấu, càng lúc càng phấn khích, khiến người xem được một phen toát mồ hôi. Tiếp theo là thời gian cao thủ quyết đấu, nửa chiêu cũng là mấu chốt quyết định thắng thua, những người xung quanh đều vô cùng hồi hộp, không biết qua bao lâu,mặt trời đã xuống núi, mà trên võ đài vẫn còn hai cao thủ, một người là Hư Không đại sư của Thiếu Lâm, người còn lại là Vũ Đương chưởng môn – Lưu Trường Khanh….. Phần lớn đều nghĩ Lưu Trường Khanh chiếm lợi thế, vì Lưu Trường Khanh đã từng là võ lâm minh chủ, võ công lẫn mưu trí đều được thừa nhận, nhưng Hư Không đại sư cũng không kém, hắn chính là phương trượng võ công cao nhất trong Thiếu Lâm, trận chiến giữa hai người khẳng định sẽ rất ngoạn mục…. Hai người đứng trên võ đài, không khí xung quanh trở nên nghiêm túc và trang trọng, tất cả mọi người căng thẳng đứng dậy, càng thêm mong chờ….. Cuối cùng cả hai cũng bắt đầu trận đấu, chiêu thứ nhất ẩn chứa nội lực thật lớn, khiến người xung quanh đều âm thầm kinh hãi, dân chúng tuy cách một đoạn xa, nhưng khi bọn họ bắt đầu liền tự giác lùi lại vài bước, đứng càng gần càng cảm thấy hơi thở bị đè ép. Hai người đã so hơn mười chiêu, vẫn không biệt cao thấp, trong lúc tất cả mọi người đang chú tâm thì một mùi hương ngào ngạt theo gió bay ra, nhưng mọi người đều bị trấn đấu đặc sắc thu hút, làm sao biết được mùi gì, nhưng hai người trên võ đài lại cảm thấy có điều không thích hợp, bọn họ dừng luận võ, thở hổn hển dữ dội….. Dưới võ đài, mọi người không hiểu tại sao, đứng nhìn hai người ngừng luận võ, có người đã kêu to, muốn bọn họ tiếp tục, hai người liếc nhìn nhau một cái, trong lòng hiểu rõ, nội lực trong cơ thể bọn họ bỗng dưng biến mất, chắc chắn có liên quan tới mùi hương kỳ lạ kia…. Lúc này mọi người dưới đài cũng cảm nhận thấy có điều không thích hợp, toàn thân bọn họ như nhũn ra, thân thể không động đậy được, lúc này mọi người mới kinh hãi, sao lại thế này, làm sao có thể như vậy? Đúng lúc này những cánh hoa từ trên trời rơi xuống, sau đó hai nữ tử che mặt chậm rãi bay tới, dáng người xinh đẹp, y phục hở hang, phía sau hai nàng còn bốn nam tử nâng kiệu, trên mặt đều mang mặt nạ, dáng người vô cùng khỏe mạnh, mà đằng sau bọn họ là một loạt nam tử lẫn nữ tử, nam tử đều mang mặt nạ, nữ tử che mặt, trong cơn mưa hoa từ từ lên trên võ đài….(Mun: @@ Gớm quá =)) Hoa với chả hoét. Hoa hậu VN khi xuất hiện cũng chỉ được mấy tờ giấy bay lơ lửng =)) A ý cho cả cơn mưa hoa . ) Bên ngoài cỗ kiệu là một tấm màn hồng nhạt, có thể thấy trong kiệu có hai người, một nam một nữ, ngồi trong kiệu ôm nhau, đôi khi còn thân mật… (Mun: Σ (°o° |||) Em….không còn gì để nói. Em quyết định về sau sẽ không ủng hộ ca đến với Noãn nhi nữa.) Tất cả mọi người sững sờ đứng đó, vài giây sau mơi hồi phục, hoảng sợ nhìn người trên võ đài, là yêu nghiệt ma giáo…… Một giọng nói tà mị từ trong trướng truyền ra, khiến mọi người hãi hùng, giống như rơi vào giữa hầm băng, “Các ngươi nghĩ gì thế? Yêu nghiệt ma giáo đúng không, ha ha ha………… Không sao, dù sao các ngươi đều phải chết, ta cũng sẽ không tức giận, nhưng các ngươi sẽ phải chết thê thảm hơn….” Hư Không đại sư dùng sức lực cuối cùng rống lớn: “Yêu nghiệt, ngươi muốn làm gì?” Sau tiếng rống toàn thân hắn trở nên vô lực, chỉ có thể nhờ vào binh khí cố gắng đỡ cơ thể đứng thẳng…. “Làm gì? Tiền bối Hư Không đại sư thông minh như thế, chẳng lẽ không biết bản giáo chủ muốn làm gì sao? Đơn giản là giết các ngươi thôi, không phải ngày nào các ngươi cũng muốn trừ tận gốc bản giáo chủ sao? Xem ai diệt trừ ai trước?” Giọng nam tử vô cùng điềm đạm, nhưng lại lộ ra sát ý bên trong, khiến cả người nổi ớn lạnh. Hư Không đại sư hừ lạnh, nhưng bây giờ hắn không có sức lực phản kháng, chỉ có thể tùy người định đoạt, không ngờ rằng Hư Không hắn một đời lẫy lừng, lại bị yêu nghiệt này thừa cơ tập kích, giờ lại tự dưng chết không rõ ràng, thật không cam lòng…… Lưu Trường Khanh đang cố khôi phục chân khí, mong độc được trong cơ thể mau chóng bị dồn nén, không biết tại sao càng cố gắng thì chân khí giống như bị hút vào khoảng không, ngày càng vô lực….. Trong trướng truyền ra tiếng cười khẽ của nam tử: “Haha…….. Lưu chưởng môn, ngươi không cần vận công nữa, loại độc hương này càng vận công càng có hại, nội lực của ngươi bị áp chế, cứ an tâm mà chờ chết, dãy dụa làm chi?” Lưu Trường Khanh phẩy tay, không hé răng, ánh mắt sắc bén lướt qua mọi người, nam tử kia đột nhiên cười ha ha, dường như đang cười nhạo bọn họ, hắn vừa cười vừa nói: “Haha…….. Bản giáo chủ nói cho các ngươi một bí mật, biết Tiêu Noãn Ngữ là ai không? Căn bản nàng không hề là thánh nữ ma giáo ta, nàng chính là ân nhân cứu mạng các ngươi, mà người hạ độc các ngươi là thánh nữ ma giáo ta, cũng chính nàng đã giải độc cho các ngươi, ha ha ha………” Tất cả mọi người giật mình, Hư Không đại sư hừ lạnh mắng: “Yêu nghiệt đê tiện, vì sao ngươi muốn hãm hại Tiêu cô nương? Nàng không có hận thù gì với ngươi, tại sao ngươi lại nỡ làm hại nàng?” Không ngờ Tiêu cô nương bị oan, bọn họ đã làm hại tới ba mạng người, ba mạng người vô tội, thật sai lầm… Nam tử đứng dậy cười ha ha, chế nhạo: “Vì sao không được? Dù sao ta cũng là giáo chủ ma giáo, làm chuyện này là bình thường, về phần Tiêu Noãn Ngữ, chỉ có thể trách nàng đã phá hủy kể hoách của ta. Bản giáo chủ không cho phép kế hoách bị phá hủy, bây giờ không phải rất tốt sao? Các ngươi giết Tiêu Noãn Ngữ, bản giáo chủ giết các ngươi, cái này gọi là gì nhỉ, đúng rồi….. Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu*, ha ha ha………” (*Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu : Bọ ngựa rình ve sầu, phía sau có chim sẻ. Ý là người ngu dự dịnh làm chuyện gì, bị người khác lợi dụng cơ hội làm hại.) Mọi người kinh hãi nhìn nam tử sau màn đang cười, không ngờ rằng hắn lại hèn hạ như thế, mà bây giờ mọi người cũng bắt đầu hiểu thế nào là sợ hãi, trong đám thương nhân đã có người kêu to: “Chẳng phải ngươi chỉ muốn bạc thôi sao, thả ta ra, ta sẽ cho ngươi bạc, ít hay nhiều cũng được.” Lời vừa nói ra, những người khác cũng bắt đầu cầu xin, nam tử sau màn cười lạnh, chế nhạo: “Ngươi nói không sai, thứ bản giáo chủ muốn chính là bạc, nhưng cũng muốn mạng các ngươi, các ngươi không cần phải cầu xin, các ngươi chắc chắn phải chết, Lăng nhi…….” Một bóng người màu đen nhanh chóng bay từ sau màn ra, đứng trên võ đài, nữ tử lộ ra dung nhan tuyệt đẹp, ngũ quan khiến người khác có cảm giác thương tiếc, nhưng khí tức trên người lại vô cùng lạnh lùng, ánh mắt nàng quét qua mọi người, trong mắt mang theo sát ý…… Trong đám người đã có người nhận ra nữ tử, kinh ngạc kêu lên: “Ngươi là hoa khôi Thu Lăng của Bách Hoa lâu, ngươi là Thu Lăng, ngươi…….” Người nọ chưa nói xong đã gục trên đất, trên trán có một cây ngân châm, máu chưa chảy, nhưng làn da nhanh chóng biến thành màu tím, xem ra là đã trúng kịch độc. Nữ tử hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Không được nhắc tới Bách Hoa lâu, ta là thánh nữ ma giáo, không phải hoa khôi, ai dám nhắc lại, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết.” Ánh mắt nữ tử quét mọi nơi, khiến mọi người không dám nhìn thẳng nàng, cả người run rẩy. Nam tử sau màn lười biếng nằm xuống, ánh mắt sắc bén quét về phía nữ tử, sốt ruột nói: “Lăng nhi, vô nghĩa như thế làm gì, động thủ đi!” Nói xong liền cầm tách trà bên cạnh uống một ngụm, chuẩn bị xem động tác nữ tử. Nữ tử đột nhiên rút một cây roi mềm từ thắt lưng, sát ý bắn về phía mọi người, giống như đang lựa chọn giết ai trước, ánh mắt hàm chứa sát ý khiến mọi người run rẩy , né tránh tầm mắt nữ tử. Hư Không đại sư hét to: “Yêu nữ, yêu nghiệt, nhanh bỏ đao xuống, nếu không Phật tổ sẽ không tha cho các ngươi, sau khi chết các ngươi sẽ xuống địa ngục.” Ánh mắt nữ tử lạnh lùng nhìn Hư Không đại sư, roi mềm trong tay không chút khách khí đánh tới hướng Hư Không đại sư, tất cả mọi người quay mặt đi, không nỡ nhìn một màn đẫm máu, đột nhiên một bóng người màu tím nhanh chóng vọt đến trước người Hư Không đại sư, một thanh nhuyễn kiếm chặn đứng đòn tấn công của roi mềm, tạo ra âm thanh vang dội…