Thiên sát cô tinh
Chương 3 : Phản kích tiệc trà chiều
♥Edit: Mun
Tiêu hậu hít một hơi thật sâu, mặc phượng bào, đội mũ phượng. Năm năm qua, nàng không hề mặc những thứ này. Hiện tại vì Noãn nhi của nàng, nàng không thể không quay lại làm hoàng hậu một lần nữa. Uyển phi, ta đã muốn đem tất cả những thứ này tặng cho ngươi, ngươi vẫn còn muốn làm hại Noãn nhi của ta. Đã như vậy thì cũng đừng trách ta, dẫu sao ta vẫn còn là hoàng hậu.
Noãn nhi nhìn Tiêu hậu uy nghiêm và tuyệt mỹ, không hiểu vì sao nàng phải mặc như thế. Tuy nhìn mẫu hậu đẹp hơn, nhưng cảm giác không giống bình thường, không có sự dịu dàng ân cần. Khiến nàng có cảm giác không thoải mái. Mẫu hậu không nên như thế…..
Tiêu hậu giúp Noãn nhi đeo mạng che mặt, trong mắt tràn đầy yêu thương. Nàng dịu dàng nói : “Noãn nhi nhớ kỹ, một lát nữa, cho dù đi tới đâu cũng không nên kinh ngạc. Nhất định phải chú ý nét mặt mọi người, biết không?”. Nàng nhất định phải dặn dò Noãn nhi thật tốt. Lúc này, nàng có chút hối hận vì đã đồng ý lời mời. Nhưng dù có đi hay không cũng đều giống nhau, không bằng ra mặt một lần xem thế nào.
Noãn nhi nghiêng đầu. Mẫu hậu nói vậy là có ý gì? Bảo nàng chú ý sắc mặt người khác sao? Một lát nữa sẽ đi đâu?
Tiêu hậu vuốt ve sợ tóc mềm mại của nữ nhi, khẽ cười nói : “Con không cần hiểu đâu. Lát nữa không được nói lung tung, không được làm loạn, ngoan ngoãn đứng cạnh mẫu hậu biết không?”. Nàng đã quên, Noãn nhi cho dù thông minh nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ, lời dặn dò kiểu như thế này đương nhiên không hiểu được!
Noãn nhi gật gật đầu. Tuy rằng không biết tại sao mẫu hậu lại nói như vậy, nhưng nàng tin, mẫu hậu luôn nói đúng.
Tiêu hậu yên tâm nhìn Noãn nhi, sau đó dắt tay nàng, mỉm cười nói : “Noãn nhi, chúng ta đi thôi. Không phải con muốn gặp phụ hoàng của con sao? Hôm nay có lẽ có thể gặp được. Nhưng con nhớ kỹ là phải ngoan ngoãn ở cạnh mẫu hậu, một bước cũng không được rời đi, không được tùy ý mở miệng nói chuyện.”
Noãn nhi phấn khởi gật gật đầu. Phụ hoàng, hôm nay nàng thật sự có thể nhìn thấy phụ hoàng. Noãn nhi ấp ủ hy vọng, nàng tin rằng phụ hoàng nhìn thấy nàng sẽ rất thích nàng. Cuối cùng nàng cũng có thể giống như bọn họ, có được sự yêu mến của phụ hoàng.
Tiêu hậu thở dài một hơi. Noãn nhi, cho dù con nhìn thấy hắn, hắn cũng sẽ không quan tâm con. Đế vương chính là đế vương. Nếu không có giá trị, hắn sẽ không để ý.
Hai thân hình, một lớn một nhỏ đi tới bên ngoài cung của Uyển phi. Hội trà chiều lần này được tổ chức trong cung của Uyển phi. Ngoài cung, thị vệ và cung nữ nhìn thấy Tiêu hậu đều ngạc nhiên đến ngẩn ngơ. Đây là hoàng hậu thật sao? Sáu năm qua, đây là lần đầu tiên thấy nàng ta ra khỏi Kiền Trữ cung, không ngờ hôm nay nàng ta lại thật sự quay lại.
Tầm mắt của bọn họ chuyển hướng tới tiểu nhi nữ bên cạnh hoàng hậu. Đôi mắt thật đẹp, trên thế giới này lại có một đôi mắt đẹp như vậy sao? So với Uyển phi, tiểu công chúa này còn đẹp hơn. Không phải nói nữ nhi của hoàng hậu cực kỳ xấu xí sao? Làm sao có thể chứ? Chẳng lẽ lời đồn là giả sao?
Đợi hoàng hậu tới gần. Một thái giám già cung kính tiến lên nói : “Nô tài bái kiến Hoàng hậu nương nương. Uyển phi nương nương lệnh nô tài cung kính tiếp đón nương nương đại giá. Mời nương nương vào bên trong”. Dứt lời liền đi trước dẫn đường, ngay lúc hắn xoay người, trong mắt tràn đầy coi thường.
Tiêu hậu hơi nhíu mày. Nàng còn nhớ rõ hắn là thái giám thân cận bên người Uyển phi. Hừ, Uyển phi, ngươi thật đúng là coi trọng ta, phái người thân cận tới đón tiếp ta.
Noãn nhi ngoan ngoãn đi theo sau Tiêu hậu, mở to mắt, tò mò nhìn toàn bộ nơi này. Kỳ lạ quá, chổ này sao lại náo nhiệt như vậy? Lại cũng có thật nhiều người, không hề giống trong Kiền Trữ cung, không có nhiều người như vậy, hơn nữa cũng không đẹp như vậy. Bản thân nàng ở nơi này cũng rất tò mò, vì sao ánh mắt ai cũng đều lạ lùng vậy.
Uyển phi thấy Tiêu hậu đã tới, trong mắt hiện lên một tia khác lạ. Nhưng tới khi nàng thấy Noãn nhi phía sau Tiêu hậu thì hơi ngẩn người. Gương mặt chợt đông cứng, ánh mắt hiện lên sự đố kỵ và sợ hãi, nhưng liền biến mất rất nhanh.
Uyển phi niềm nở nghênh tiếp, thân mật kêu : “Tỷ tỷ, người thật sự đã đến. Bổn cung còn tưởng rằng người sẽ không tới! “. Uyển phi bày ra gương mặt xinh đẹp kiều diễm, hoàn toàn không nhìn ra sự thay đổi theo năm tháng.
Mà trong mắt các vị phi tử đang ngồi cũng tràn đầy ngạc nhiên. Thật không ngờ Hoàng hậu nương nương lại đến. Lúc này, các nàng cũng không biết nên làm như thế nào. Theo lẽ thường mà nói, hoàng hậu là lớn nhất, các nàng phải hành lễ. Nhưng bây giờ quyền lực hậu cung đều ở trong tay Uyển phi. Nếu thi lễ, chắc chắn Uyển phi sẽ tức giận. Thà đắc tội với hoàng hậu vô quyền vô thế , cũng không thể đắc tội với Uyển phi.
Tiêu hậu khẽ nhếch mép, uy nghiêm nhìn Uyển phi, dịu dàng nói : “Muội muội, ngươi đã nhiệt tình mời, sao bổn cung lại không đến cho được. Nhưng mà muội muội, tuy rằng bổn cung đã nhiều năm chưa ra khỏi Kiền Trữ cung, nhưng lễ nghi trong cung vẫn không quên. Chắc lẽ các vị muội muội đều quên sao?” . Uyển phi, ngươi tự xung muội muội, lại tự cho là bổn cung, chẳng qua là muốn nhục nhã ta, muốn cho tất cả mọi người biết ngươi là hoàng hậu, buồn cười, thật đáng buồn cười.
Khuôn mặt Uyển phi cứng đờ trong một giây, vội vàng quỳ xuống, hoảng hốt nói : “Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Thỉnh nương nương tha tội.” Nàng cúi đầu, che dấu căm thù và sát ý trong mắt, tay nắm chặt ống tay áo.
Tiêu hậu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía chúng phi tử còn đang ngồi thừ người ra. Các phi tử giật mình, lấy lại tinh thần, kinh sợ quỳ trên mặt đất cùng kêu lên : “Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương cát tường. Xin nương nương thứ tội.” Không ai ngờ rằng Tiêu hậu lại là một người lợi hại như thế, xem ra các nàng đều đã xem thường nàng ta rồi.
Tiêu hậu uy nghiêm liếc nhìn, sau đó lớn giọng nói : “Tốt lắm. Bổn cung cũng không phải là người không biết đúng sai. Huống chi sáu năm nay bổn cung không hề ra khỏi Kiền Trữ cung, các muội muội ngạc nhiên một lúc cũng có thể giải thích được. Được rồi, tất cả hãy bình thân!”
Các phi tử đều được các cung nữ giúp đỡ đứng lên, nhưng không ai dám ngồi xuống. Các nàng đều nhận thức được sự lợi hại của hoàng hậu, cẩn thận một chút vẫn là tốt hơn, dù sao nàng ta vẫn là hoàng hậu.
Tiêu hậu mỉm cười, xem như vừa rồi không có việc gì xảy ra, dịu dàng nói với Uyển ohi : “Xem ra quả thật là bổn cung lui tới quá ít rồi, khó trách Uyển Phi không nhớ ra bổn cung. Thật ra, bổn cung cũng không trách ngươi, chúng ta đều là tỷ muội, bổn cung vẫn thích ngươi gọi bổn cung một tiếng tỷ tỷ hơn”.
Uyển phi mỉm cười, dịu dàng nói: “Mời tỷ tỷ ngồi!”
Tiêu hậu nhìn qua vị trí chủ tọa, rồi quay sang nhìn Uyển phi, lập tức hiểu ra mọi việc. Nàng chậm rãi đi lên, ngồi ở vị trí chủ thượng, nhìn nhóm phi tử mỉm cười nói: “Sao các muội lại câu nệ như thế, ngồi đi!”
Các phi tử đều ngồi xuống, nhưng nét mặt người nào cũng không được tự nhiên. Uyển phi cũng tự mình ngồi xuống nhìn lên chỗ Tiêu hậu, tuy là khuôn mặt nhu mì nhưng tay đã nắm chặt ống tay áo, người cũng run nhè nhẹ.
Tiêu hậu dịu dàng cười, như thể không biết gì cả. Nàng điềm đạm nói: “A, tại sao ta không thấy các tiểu hoàng tử, tiểu công chúa vậy?”
Uyển phi mỉm cười nói :” Tỷ tỷ chắc không biết, bọn chúng đang học ở học đường. Hoàng thượng yêu cầu rất nghiêm khắc, mỗi ngày đều phải đi học. Xem chừng sắp tới giờ bọn chúng về, còn hai muội muội vì con còn nhỏ, nên không tiện xuất hiện.” Dứt lời còn nhìn Noãn nhi thương hại, dường như có ý tứ khác.
Tiêu hậu có chút đau lòng nói: “Ôi….. Tất cả đều là lỗi của bổn cung. Hại Noãn nhi không được vào học đường. Chẳng qua Noãn nhi thông minh từ lúc nhỏ, chưa từng oán trách bổn cung, đều đọc sách một mình. Ôi…….. Nghĩ lại bổn cung thật xin lỗi con!”
Uyển phi vốn định đả kích Tiêu hậu, không ngờ là nàng ta lại không bị ảnh hưởng. Nàng nhìn Noãn nhi một cách hiếu kỳ, cười nói: “Noãn nhi lớn lên quả nhiên rất đáng yêu. Tỷ tỷ cũng không nên tự trách mình. Đúng rồi tỷ tỷ, lát nữa có cuộc thi dành cho hài đồng, không biết Noãn nhi có muốn tham gia không?”.
Nàng nhìn thấy dáng vẻ khó xử của Noãn Nhi, lại nhìn sang Tiêu Hậu, nhìn Noãn nhi như người chưa từng đọc qua thi thư, chỉ miễn cưỡng tham gia.
Tiêu hậu coi như không thấy, dịu dàng nhìn Noãn nhi, ân cần hỏi: “Noãn nhi, con có muốn tham gia không? Dù sao con cũng chưa học trên học đường, nếu con không muốn, mẫu hậu cũng sẽ không bắt ép con.” Lời nàng nói rất tự nhiên, không hề có chút bối rối, ngược lại làm cho những người vốn đang cười châm biếm tự dưng có cảm giác mất tự nhiên.
Tiêu hậu thầm cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn thể hiện sự dịu dàng uyển chuyển. Uyển phi, ngươi đúng là có mưu đồ hại người, muốn nhân cơ hội khiến cho ta khó xử, ngươi đã quá coi thường Noãn nhi rồi.
Noãn Ngữ nghiêng đầu, hơi suy tư vài giây, nghi hoặc hỏi: ”Mẫu hậu, phải thi đấu gì?”. Giọng nói như chuông bạc khiến cho mọi người hơi chấn động, tò mò lắng nghe.
Uyển phi trìu mến cười nói: “Cũng không có gì, chính là sử dụng sở trường của mình, thi từ, ca phú hoặc là nhạc khí. Noãn nhi, chơi cũng vui lắm.”
Noãn Ngữ không nhìn Uyển phi, nàng gật gật đầu, ngọt ngào nói: “Được. Noãn nhi chưa từng thi với ai. Nhưng mà mẫu hậu à, nếu Noãn nhi thắng bọn họ, bọn họ có bị phạt không? Noãn nhi không muốn hại người khác”. Lời của nàng rất tự tin và kiên định, dường như đã nắm chắc phần thắng.
Mọi người sửng sốt, cô bé gái này lợi hại vậy sao? Xem dáng vẻ nàng tự tin thế kia, như thể nàng đã xác định mình sẽ thắng.
Uyển phi khẽ cười: “Noãn nhi quả là tự tin. Ngươi yên tâm, hoàng tử và công chúa cũng không thể thua dễ dàng như thế. Hơn nữa thua cũng không bị phạt. Chăng qua là Hoàng thượng mượn cơ hội này để tạo ra cuộc thi cho hoàng tử và công chúa thôi.” Cùng lắm là mất mặt thôi. Hừ…. Dù sao ngươi tuyệt đối không thắng được Huy nhi và Doanh nhi.
Noãn nhi yên lòng nói: “Vậy là tốt rồi, bằng không thắng cũng không có ý nghĩa”.
Chúng phi tử lại sững người. Đứa nhỏ này quá khoác lác mà. Hài tử của bọn họ đều được chính đại học sĩ nghiêm khắc dạy dỗ. Tuy so với con của Uyển phi có phần kém hơn, không lẽ lại không bằng một đứa nhỏ hoang dã. Một lát nữa, cho nàng ta biết sự lợi hại của chúng.
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
46 chương
363 chương
10 chương