Thiên sát cô tinh
Chương 2 : Được mời tới trà chiều
♥Edit: Mun
Cách ngày, một tiểu cung nữ run rẩy đi vào Kiền Trữ cung. Nàng chưa từng tới nơi này. Nghe đồn nơi này có một tiểu công chúa rất đáng sợ. Nàng chậm rãi đi tới Kiền Trữ cung. Phát hiện bên trong không có người, yên lặng tới dọa người a. Nàng dò xét xung quanh, hướng vào bên trong. Dáng vẻ thập phần sợ hãi….
Noãn nhi khéo léo thấy được tiểu cung nữ cẩn thận này, cảm thấy dáng vẻ của nàng rất buồn cười. Nàng đeo mạng che mặt do mẫu hậu chuẩn bị. Mẫu hậu nói không thể để cho người khác nhìn thấy dung mạo của nàng. Cho nên thấy người khác phái mang mạng che mặt vào. Nàng rón rén tiến gần phía sau tiểu cung nữ. Đưa tay kéo y phục của nàng….
Tiểu cung nữ quay đầu, nhìn đến tiểu nhi nữ trước mắt không hề sợ hãi còn mang chút tán thưởng. Tuy rằng nàng vào hoàng cung chưa lâu, nhưng cũng đã thấy không ít hoàng tử và công chúa. Thế nhưng lại chưa thấy qua ánh mắt linh hoạt như vậy. Ánh mắt giống như muốn hấp dẫn người khác. Nàng tán thưởng hỏi: “Tiểu muội muội, muội là người trong cung này sao? Vậy muội biết Hoàng hậu nương nương đang ở đâu không?”
Noãn nhi nháy mắt suy nghĩ. Hoàng hậu nương nương, có phải mẫu hậu không? Nơi này cũng chỉ có mẫu hậu và nàng, ngoài ra còn có hai lão cung nữ. Nói vậy hẳn là cái kia rồi. Nàng gật gật đầu, ngọt ngào nói: “Tỷ tỷ, tỷ theo ta tới đây, ta đưa tỷ đi.” Dứt lời bước tới đằng trước.
Tiểu cung nữ lập tức cảm kích, Kiền Trữ cung này thật đúng là đáng sợ. Có người đồng ý đưa mình đi. Tiểu oa nhi thật đúng là đứa nhỏ thiện lương. Nàng lại có giọng nói vui tươi như vậy, đôi mắt xinh đẹp như vậy, khẳng định cũng là nữ nhân xinh đẹp hiếm có trong thiên hạ….
Noãn Ngữ dẫn nàng tới ngoài phòng của Tiêu hậu. Nàng cao hứng kêu lên: “Mẫu hậu, có một tiểu tỷ tỷ nói muốn tìm người.”
Tiểu cung nữ nhất thời hóa đá. Tiểu oa nhi này chính là công chuá đáng sợ kia sao? Nhưng nàng rõ ràng rất đáng yêu, rất thiện lương ….
Tiêu hậu mở cửa ra, nhìn sa che mặt của Noãn nhi và tiểu cô nương bên cạnh nàng, mỉm cười nói: “Ngươi tới có chuyện gì không?”
Nàng tuy rằng không có quyền lực, nhưng dù sao vẫn là hoàng hậu, uy nghiêm vẫn lộ rõ ra ngoài.
Tiểu cung nữ lấy lại tinh thần, sợ hãi quỳ xuống, run rẩy nói: “Nô tỳ đáng chết. Nô tỳ đáng chết. Thỉnh hoàng hậu nương nương thứ tội.” Nàng thầm mắng chính mình. Tại sao lại ngẩn người ra, khẳng định là mất mạng rồi.
Noãn Ngữ khó hiểu nhìn mẫu hậu uy nghiêm. Ơ, sao hôm nay mẫu hậu lại không giống với ngày thường. Tiểu tỷ tỷ này làm gì quỳ trên mặt đất, còn khóc thê thám như vậy. Noãn nhi nâng tay tiểu cung nữ, ngọt ngào nói: “Đứng lên đi, mẫu hậu tốt lắm, người sẽ không bắt nạt tỷ đâu”.
Tiểu cung nữ ngây ngốc đứng lên, ánh mắt đáng thương nhìn Noãn nhi tràn đầy cảm kích. Tiêu hậu dường như đã nhận ra điều gì, mỉm cười. Xem ra tiểu cung nữ này cũng thật thiện lương, không đến mức bị nhiễm xấu, có lẽ có thể làm bạn với Noãn nhi. Tiêu hậu mỉm cười nói: “Thôi, nếu Noãn nhi đã nói như vậy. Dù sao về sau cũng không được như thế, nếu chủ tử khác thấy được, chắc chắn ngươi sẽ bị phạt”.
Tiểu cung nữ ra sức gật đầu, dáng vẻ nhìn cực kỳ đáng thương. Noãn nhi rút một chiếc khăn tay ra, đưa cho nàng, cười nói: “Tiểu tỷ tỷ, tỷ lau đi, đừng khóc. Khóc nhè rất xấu hổ nha.”
Tiểu cung nữ run rẩy tiếp nhận khăn tay trên tay Noãn nhi, lau lau nước mắt. Sự cảm kích đối với Noãn nhi lại tăng thêm một tầng….
Tiêu hậu từ ái nhìn Noãn nhi, sau đó dịu dàng nhìn tiểu cung nữ, hỏi: “Ngươi tên là gì? Bao tuổi rồi? Làm ở nơi nào?”
Cơ thể tiểu cung nữ run lên, như rất sợ hãi. Nàng run rẩy nói: “Nô tỳ là Duyên nhi, năm nay mười tuổi, là người ở Thượng Y cục”. Vận khí của ta làm sao vậy hả. Vừa tới đã bị người sai tới Kiền Trữ cung, bây giờ còn gặp họa.
Tiêu hậu nhìn dáng vẻ của nàng liền lập tức hiểu. Nàng dịu dàng cười, nói với Duyên nhi: “Được rồi, ngươi không cần sợ, ta sẽ không giết ngươi, Duyên nhi. Hôm nay ngươi đến thật ra là có chuyện gì?” Đến từThượng Y cục, xem ra nhất định là người mới vào cung, bị cung nữ cũ bắt nạt!
Tâm trạng Duyên nhi hơi bình phục. Nàng cảm thấy Hoàng hậu nương nương và công chúa đều là người tốt. Còn tốt hơn chủ tử và cung nữ khác nhiều lắm. Nàng nhẹ giọng nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, cung nữ trong cung Uyển phi sai Duyên nhi tới. Nàng nói Uyển phi nương nương tổ chức trà chiều. Hơn nữa lần trà hội này hoàng tử và công chúa có thể đều đến, ngay cả Hoàng Thượng cũng có thể đến. Cung nữ kia còn nói, …….nếu nương nương không đi…… tức là không tôn trọng Hoàng Thượng………..”
Tiêu hậu cau mày. Uyển phi. Thật ra nàng ta muốn làm gì. Đã năm năm qua ta chưa hề ra khỏi Kiền Trữ cung, ngoại trừ ngôi hoàng hậu hư danh, còn lại không có gì. Giờ nàng ta đã là người được sủng ái. Vốn hai người nước giếng không phạm nước sông. Tại sao nàng ta còn mời mình đi dự trà chiều. Năm năm….bản thân ta là một hoàng hậu hữu danh vô thực, tại sao nàng còn muốn tranh đấu cùng ta? Chẳng lẽ nàng muốn ngôi vị hoàng hậu hư ảo này sao? Ai……. Lòng người quả là không đáy……
Duyên nhi cúi đầu, không dám nhìn Tiêu hậu. Tuy nàng vào cung không lâu, nhưng nàng cũng biết chủ nhân chính thức của hoàng cung là Uyển phi nương nương. Hoàng hậu nương nương từ trước tới nay không hề để ý tới chính sự, nhưng mà mình vẫn thích Hoàng hậu nương nương hơn. Cảm giác người thực ân cần, hơn nữa công chúa cũng thực đáng yêu, không hề giống với lời đồn đãi ….
Noãn nhi thấy trong mắt Tiêu hậu có chút thương cảm và nghi hoặc. Nàng liền bước đến, giật nhẹ áo Tiêu hậu, ngọt ngào nói: “Mẫu hậu đừng cau mày. Noãn nhi thích mẫu hậu cười. Mẫu hậu không vui, Noãn nhi sẽ đánh đàn cả ngày để mấu hậu nghe, có được không?”
Tiêu hậu dịu dàng mỉm cười, Noãn nhi bao giờ cũng luôn thông minh, “Duyên nhi, ngươi về phục mệnh trước đi, bổn cung sẽ đi sau.” Ngay cả danh Hoàng Thượng cũng đem ra, chính là muốn bổn cung đi thôi. Một khi đã như vậy, bổn cung cũng không để các ngươi thất vọng….
“Dạ, Hoàng hậu nương nương, nô tỳ cáo lui trước”. Nói xong liền quay người rời đi
Tiêu hậu nhìn Noãn nhi không rời mắt, mỉm cười, gọi Duyên nhi lại nói: “Duyên nhi, ngươi có bằng lòng ở lại Kiền Trữ cung làm bạn với Noãn nhi không. Nếu đồng ý, vậy ngươi hồi báo rồi trở lại đây. Nếu không muốn bổn cung cũng sẽ không miễn cưỡng”
Duyên nhi ngẩn người, nhìn nhìn ánh mắt chờ mong kia, nói: “Dạ, nô tỳ hiểu rồi. Hoàng hậu nương nương, nô tỳ về bẩm báo trước”. Nói xong nàng lén liếc mắt nhìn Noãn nhi, lòng hơi run lên, rồi bước nhanh rời khỏi……
Noãn nhi lôi kéo y phục Tiêu hậu, làm nũng nói: “Mẫu hậu là tốt nhất, đều biết Noãn nhi nghĩ gì. Noãn nhi có bằng hữu rồi, sau này cuối cùng cũng có người chơi đùa với Noãn nhi, hắc hắc……”
Tiêu hậu nhìn vẻ cao hứng của nữ nhi, lòng cũng thấy hài lòng, nàng vuốt mái tóc dài của Noãn nhi, tràn đầy thương tiếc. Noãn nhi, xem ra cuối cùng những kẻ kia cũng không muốn buông tha mẫu hậu và con. Đã như vậy chúng ta sẽ không trốn tránh nữa. Noãn nhi, mẫu hậu sẽ giúp con, tuyệt đối không để cho con bị thương.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
31 chương
31 chương
25 chương
39 chương
58 chương