Nhật Ký Lấy Chồng

Chương 1 : Nghĩ chuyện buồn thành chuyện vui

Nếu xảy ra chuyện buồn thì làm thế nào? Thì coi nó là chuyện vui! Cố gắng để nghĩ, đến những thứ tồi tệ nhất! Sẽ nghĩ rằng nếu không có chuyện này, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn, kết quả càng khó giải quyết hơn, cứ nghĩ như vậy, tâm trạng tự nhiên sẽ cảm thấy vui hơn. **************************** Cái Tết này Tiền Đa Đa cảm thấy khá buồn tẻ. Một năm làm việc vất vả, công ty không đối xử tệ với cô, cô cũng không đối xử tệ với mình, tiện thể còn muốn tỏ lòng hiếu thảo, muốn đưa bố mẹ cùng đi du lịch nước ngoài. Không ngờ mẹ lại từ chối ngay, tiếp theo bà bắt đầu kêu ca phàn nàn, chỉ còn thiếu nước kéo cô ra ngoài đường bêu giễu trước mặt mọi người mà thôi. Thực ra cô cảm thấy nếu việc bêu giễu trước mặt mọi người ngoài đường không mất mặt như vậy thì mẹ cô cũng sẽ làm như thế. Để tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết mình sinh được một cô con gái gần ba mươi tuổi đầu vẫn chưa lấy được chồng, những việc tự hạ nhục mình như vậy, mẹ Tiền Đa Đa sẽ không bao giờ làm. Để tỏ rõ sự không hài lòng của mình, cả cái Tết, mẹ Tiền Đa Đa áp dụng biện pháp trừng phạt phớt lờ, ngay cả bố cô cũng bị vạ lây, cả cái Tết âm lịch ngày nào cũng trôi qua trong sự lo lắng, thấp thỏm. Thôi đi, gần ba mươi tuổi đầu rồi vẫn lẻ bóng một mình, sức ép của cô cũng lớn lắm chứ? Tiền Đa Đa cảm thấy rất ấm ức, nỗi ấm ức này giống như lớp bọt bia sau khi bị lắc mạnh, không giữ được cứ trào ra. Từ nhỏ cô học hành chăm chỉ, có chí tiến thủ là vì cái gì? Trải qua tháng bảy đen tối đấu tranh phấn đấu vào trường đại học nổi tiếng là vì cái gì? Khó khăn lắm mới chen chân vào được công ty hiện nay, đấu đá sứt đầu mẻ trán mới ngoi lên được vị trí như bây giờ là vì cái gì? Vậy mà tất cả những điều này đều không khiến mọi người hài lòng bằng việc con gái người ta vừa mới tốt nghiệp đại học đã được cưới hỏi hoành tráng. Nhà họ hàng không đi thì thôi, nói thật, những nơi đó, mời cô cô cũng còn không muốn đi. Mùng một Tết cô và con gái cậu mợ ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm, trước mặt là bánh kẹo mứt quất với đủ loại màu sắc,… Tết mà, nhà nào chẳng tràn ngập bầu không khí vui vẻ. Mợ biết làm bánh trôi, nhân vừng đen, bên ngoài là bột gạo nếp, lúc bê lên, bát bánh trôi trắng muốt tròn trĩnh, hấp dẫn vô cùng. Từ nhỏ Tiền Đa Đa đã rất thích ăn món này, bê bát lên là ăn. Ngồi bên cạnh là cô em họ của Viên Viên, biệt danh là “Bánh Trôi”, qua đó có thể thấy cô nàng thích món này như thế nào. Không ngờ lần này cô nàng lại ngồi một bên ngó cũng chẳng buồn ngó, bận gọi điện thoại, vừa nói vừa cười khúc khích, giọng nũng nịu khiến Tiền Đa Đa nổi cả da gà. Đợi mãi cô nàng mới chịu tắt máy, “Bánh Trôi” lúc này mới sực nhớ ra bên cạnh còn có bà chị họ một năm mới gặp một lần, “Chị, hiện giờ chị vẫn còn làm ở UVL chứ?”. “Ừ”. Đang mải ăn, giọng Tiền Đa Đa lúng búng trong miệng. “Vất vả nhỉ”. “Bánh Trôi” nhìn cô với vẻ thương hại, dùng thìa đảo miếng bánh trôi trong bát cố tình làm ra vẻ thở dài, “Em cũng muốn làm người năng động giỏi giang như chị, nhưng anh Khải Văn nói, anh không thích phụ nữ coi trọng sự nghiệp”. Cổ họng nghẹn lại, Tiền Đa Đa liếc nhìn cô em. Mẹ Tiền Đa Đa xúm vào, “Khải Văn? Có phải anh chàng mà Viên Viên đang yêu đó không?”. Mợ cũng bước đến mở rộng chiến trường, cầm bàn tay tròn trĩnh trắng trẻo của con gái lên khoe mọi người. Kim cương lấp lánh lập tức làm lóa mắt mọi người. “Không phải như thế nữa đâu, hai hôm trước hai nhà vừa ăn cơm, bàn chuyện cưới xin, với nhau xong. Vì thế gần đây Viên Viên nhà em không chịu ăn cơm, đòi giảm béo. Con bé có chết cũng thích làm đẹp, để mặc áo cưới cho đẹp”. Nói xong mợ còn cười lớn tỏ vẻ ngại ngùng, vừa vỗ vào người mẹ Tiền Đa Đa vừa tỏ ý biết lỗi, “Đấy, Viên Viên nhà em lại cưới trước rồi, lúc đầu thì tưởng là được uống rượu mừngĐa Đa nhà chị trước!”. Mợ là người Phúc Kiến, lấy chồng về đây từ rất lâu rồi, thỉnh thoảng vẫn lôi ra một hai câu tiếng quê mình, đặc biệt là khi tinh thần vô cùng cao hứng hoặc vô cùng hẫng hụt. Lần này đương nhiên là do vô cùng cao hứng. Lúc đó Tiền Đa Đa cảm thấy sau lưng lạnh toát, nhìn vẻ mặt của mẹ, quả nhiên là không sai. Khoé mép mẹ giật giật, cố thốt ra một câu: “Chúc mừng nhé! Đến lúc đó nhất định chị sẽ mang phong bì đỏ lớn đến!”. Trên đường về nhà, Tiền Đa Đa không nói câu nào chỉ chúi đầu lái xe, bên đường đều có người đốt pháo, rất rộn ràng, chỉ tiếc rằng trong xe không hề cảm nhận được bầu không khí rạo rực đó. Về đến nhà, mẹ vứt áo khoác lên ghế sofa, quay đầu đi về phòng. Cửa đóng rầm một tiếng, để lại Tiền Đa Đa và bố đứng nhìn nhau. Sau đó, hai người ngồi xuống ghế sofa nói chuyện một lúc. Bố Tiền Đa Đa là giáo sư về hưu, cả đời điềm tĩnh quen rồi, người vợ mà ông lấy là trưởng phòng tuyên truyền của công ty gang thép trước kia, hai người ai yếu ai mạnh nhìn là biết. Sau khi ngồi xuống, trước khi nói chuyện ông thở dài trước, sau đó vỗ vỗ vai con gái, “Đa Đa à, con phải biết là thiên địa vạn vật đều có quy luật phát triển của riêng mình”. Tiền Đa Đa cũng muốn thở dài. Bố điểm nào cũng tốt, chỉ có điều mỗi lần chuẩn bị nói chuyện về những vấn đề cuộc đời con người gì đó với cô, đều thích bắt đầu kể từ vũ trụ thuở hồng hoang, đợi đến khi nói đến chủ đề chính của câu chuyện ít nhất cũng phải mất nửa ngày. Nói thật, trong lòng cô cũng thấy thương đám học trò đó của bố. “Bố ạ, có phải là bố muốn nói thời gian con lựa chọn bạn đời đã sắp trôi qua, nếu không tranh thủ thì rất có khả năng sẽ biến thành món hàng ế phải không?”. Tiền Đa Đa đã quen với việc phát biểu tổng kết vấn đề nên cô nhanh chóng đi thẳng vào chủ đề chính. Con gái thẳng thắn như vậy, bố Tiền Đa Đa có phần không nói tiếp được nữa. Ông là người dạy môn quốc học , nói cái gì cũng phải dẫn sách, dẫn điển tích, chỉ tiếc rằng, cả hai người phụ nữ trong nhà đều không thích điểm này của ông, khiến ngay cả cơ hội phát huy ông cũng không có. Nghĩ một lát, bố Tiền Đa Đa lại vỗ vai con gái, “Hoa nở đến lúc hái phải tranh thủ hái, đừng đợi hoa tàn chỉ hái được cành không”. Tiền Đa Đa bực lắm, “Bố, không phải là con không muốn để cho người ta hái, mà là không có ai chịu hái”. Cánh cửa vừa đóng rầm ban nãy lại bật mở rầm một tiếng, mẹ Tiền Đa Đa xông ra gầm: “Ai bảo con không chịu đi gặp gỡ người ta để tìm hiểu? Nơi con làm chẳng có thằng đàn ông nào bình thường, làm sao tìm được người nào để lấy!”. Mẹ Tiền Đa Đa lấn át khí thế, Đa Đa và bố ngồi trên ghế sofa đều muốn ôm lấy đầu. Sau khi bình tĩnh trở lại, Đa Đa – một người từ nhỏ học hành giỏi giang, sự nghiệp thành đạt cảm thấy vô cùng phẫn nộ, cô đứng dậy nói lớn: “Thì cũng chỉ là lấy chồng đúng không? Con không tin là con không lấy được chồng. Bố mẹ cứ đợi đấy, năm nay con nhất định sẽ hoàn thành project này!”. Vị trí hiện tại của Tiền Đa Đa là trưởng phòng trong khối thị trường. Những người trong công ty cùng cấp với cô hầu hết đều tầm ba mươi lăm tuổi, và cô là cô gái duy nhất, trong công ty nước ngoài coi trọng năng lực, phân cấp rõ rệt này, không thể nói là cô không thành công. Chỉ tiếc sau khi bước ra khỏi công ty, sự thành công này không đáng một xu trong cuộc sống của cô, không ai cảm thấy tự hào vì sự thăng tiến nhanh chóng của Đa Đa. So sánh thì thấy, người tốt nghiệp chưa được hai năm đã chuẩn bị lấy chồng như Viên Viên mới là tấm gương để các chị em học tập. Nghe nói, vị hôn phu của Viên Viên là Khải Văn yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, tình cảm rất sâu nặng. Nghe nói, nhà chồng tương lai của Viên Viên rất khá giả, nhẫn đính hôn ít nhất cũng phải một carat trở lên. Nghe nói, sau khi kết hôn Viên Viên có thể bắt đầu cuộc sống của một bà nội trợ, không phải bận rộn chín giờ sáng đi làm năm giờ chiều về nữa. Nghe nói – có cần phải nói nữa không? Trên người Viên Viên đã chất đầy ánh hào quang, nếu còn nói nữa, Đa Đa sẽ bị mẹ mình quét ra khỏi cửa. Chỉ có điều những điều trên không có sức hút lớn với Đa Đa. Đi làm nhiều năm, cô cảm thấy mình cũng là người có tiền. Nhẫn kim cương một carat, chỉ cần không đeo ở tay trái, đeo ở tay phải hoàn toàn không có gì khó khăn. Còn về bà nội trợ, chắc chắn không phải là vấn đề mà cô quan tâm, mục tiêu tiếp theo của cô là giám đốc điều hành khối thị trường. Nhiệm kỳ của giám đốc điều hành hiện nay sắp hết, cấp trên đã bật đèn xanh từ lâu rằng cô là ứng cử viên số một. Điều phiền hà duy nhất là phải tìm một người để cưới, tuy nhiên, từ trước tới nay Đa Đa là người làm việc có hiệu quả, nếu đã đặt ra mục tiêu cô liền nhanh chóng đúc kết kinh nghiệm thất bại của mình trước đây, rồi bắt tay vào sắp xếp biện pháp cụ thể. So với những thành tích nổi trội trên các phương diện khác, trong lĩnh vực tình cảm, Tiền Đa Đa được coi là người thất bại hoàn toàn. Mối tình thanh mai trúc mã thời cấp ba, hai người tay nắm tay thề non hẹn biển, ngày lễ Valentine ngồi tàu đến Tô Châu, ngờ nghệch tắm mưa cả một ngày, đứng trước cửa nhà vừa hắt xì hơi vừa hôn nhau, lúc bố bước đến cũng không phát hiện ra. Kết quả ra sao? Vào đại học liền đường ai nấy đi, nhiều năm sau gặp lại, dáng vẻ năm xưa như thế nào cũng không còn nhớ nữa. Lúc mới vào công ty, được một thiếu gia của công ty nọ để ý, hàng ngày đều được tặng một bó hoa tươi. Lúc đó sếp trực tiếp của cô là một chị rất giỏi gần ba mươi tuổi, chị cho rằng đây là những trò lãng nhách. Một buổi chiều nọ chị nói chuyện rất lâu với cô, “Đa Đa, chị đánh giá cao năng lực của em. Tiền đồ xán lạn phải nắm trong tay mình”. Sau đó thiếu gia nọ rất bực mình vì cô thường xuyên phải làm thêm giờ, đi công tác, cuối cùng hậm hực chia tay. Vị sếp trực tiếp đó lại được khai hoa kết quả, bỏ qua cơ hội thăng tiến và lấy một ông chồng Tây, vui mừng thu dọn hành trang sang Pháp, nhưng chị cũng không nuốt lời, vị trí lãnh đạo trực tiếp truyền lại cho cô. Thực ra hai lần trước cũng còn tốt, mối tình thứ ba mới là mối tình khiến Đa Đa bị tổn thương thực sự. Lúc đó cô đã hai mươi bảy tuổi, cô bị phái sang Singapore. Trong cuộc họp thường niên của công ty, cô đã có cuộc nói chuyện dài năm phút với giám đốc điều hành bộ phận phát triển của tổng công ty ở Singapore, cảm thấy giữa hai người như có dòng điện chạy qua. Sau đó là đi dạo dưới trăng, ăn tối dưới ánh nến, những giây phút làm tình tuyệt vời, tất cả đều thỏa mãn mọi giấc mơ thời thiếu nữ của cô. Tưởng rằng việc cầm tay nhau bước vào lễ đường là chuyện đương nhiên sẽ phải đến, nhưng hợp đồng hai năm đã hết, Đa Đa phải về Thượng Hải làm trưởng phòng trong khối thị trường, lúc này anh giám đốc điều hành mới như người vừa bừng tỉnh sau giấc mộng, giật mình nắm tay Đa Đa hỏi: “Đa Đa, tại sao em lại về? Em về thì chuyện chúng mình sẽ đi đến đâu? Anh không thể rời Singapore được”. Đa Đa thở hổn hển. Anh không thể rời Singapore, vậy thì chức trưởng phòng trong khối thị trường của cô ở Thượng Hải sẽ thế nào? Hai người đã tạm biệt nhau trong nỗi hậm hực, sau đó lại cãi nhau mấy lần, vị giám đốc điều hành không chịu từ bỏ cơ nghiệp đã gây dựng nhiều năm của mình ở Singapore, Đa Đa cũng nhất quyết đòi quay về Thượng Hải tiếp tục sự nghiệp của cô, cuối cùng hai người quyết định chia tay. Đa Đa về đến Thượng Hải không lâu thì được tin anh chàng giám đốc điều hành đã đính hôn. Đầu này cô còn chưa kịp gặp nhấm vết thương thì thiệp cưới của đầu bên kia đã gửi đến tay mọi người. Thực sự đúng là vận tốc ánh sáng. Nếu biết sớm kết hôn là chuyện đơn giản như vậy thì Đa Đa việc gì phải dốc lòng với một niềm tin The one và sống tới ngày hôm nay? Không sao cả, đàn ông làm được thì cô nhất định cũng sẽ làm được. Đa Đa ngắm mình trong gương và thề rằng, thì cũng chỉ là tìm người để lấy? Hãy xem cô tốc chiến tốc thắng như thế nào. Năng suất làm việc của phụ nữ nhà họ Tiền đều rất cao, sau khi con gái thốt ra như vậy, mẹ Đa Đa liền tranh thủ cơ hội nghỉ Tết, thông báo một vòng, lập tức danh sách các ứng cử viên được lựa chọn để tìm hiểu đã xếp thành hàng dài. Địa điểm gặp gỡ buổi xem đầu tiên là khách sạn Hoa Viên. Bên nam hơn ba mươi tuổi, lái xe BMW, lúc ngồi xuống không thèm nhìn thực đơn, đầu tiên là gọi món yến sào vây cá mập. Đa Đa lập tức nhớ đến cậu bạn trai thiếu gia của mình trước đây, vì thế câu đầu tiên mà cô hỏi là: “Anh có yêu cầu gì đối với người vợ tương lai của mình sau khi kết hôn?”. Đa Đa xinh xắn, đối phương tỏ ra rất hài lòng. Lúc này, anh ta vừa dùng chiếc khăn ăn trắng muốt lau mép, vừa mỉm cười trả lời: “Đương nhiên là ở nhà chăm chồng dạy con rồi. Bố mẹ anh là người kiểu cũ, thích ồn ào, tốt nhất là sinh mấy đứa con”. Đa Đa phản ứng nhanh, “Có cần ba năm sinh hai đứa không?”. Đối phương vẫn chưa ý thức được vấn đề, mắt sáng lên: “Nếu thế thì tuyệt vời quá”. Đúng là gặp gỡ cũng hay, ngay từ đầu đã tìm hiểu được một cách triệt để đối phương, đúng là không có gì tuyệt vời hơn. Đa Đa mỉm cười nuốt miếng yến sào cuối cùng, lúc nói lời tạm biệt, đầu không ngoảnh lại. Rút kinh nghiệm từ lần gặp đầu tiên, lần gặp gỡ thứ hai được sắp xếp với một anh luật sư. Nghe nói là trụ cột của một văn phòng luật sư nào đó, tự giới thiệu về mình rất đâu ra đấy, lúc bước ra khỏi khách sạn nhìn thấy xe của Đa Đa, anh ta nghiên cứu kỹ càng hồi lâu, sau đó hỏi một câu hỏi rất chuyên ngành. “Cô Tiền này, rốt cục thu nhập hàng tháng của cô là bao nhiêu?”. Đúng là luật sư có khác, sắc bén thật. Đa Đa nhìn lên trời. Sau khi về, người làm mối có nhắn lại rằng, đối phương cảm thấy mọi điểm của Đa Đa đều tốt, chỉ có điều, có lẽ là năng lực hơi cao một chút. Hai vợ chồng cần phải hỗ trợ cho nhau thì tốt hơn, nếu như cả hai đều mải lăn lộn ở ngoài, thì ai sẽ là người chăm sóc gia đình đây? Thôi vậy, hỗ trợ thì hỗ trợ. Người thứ ba mà Đa Đa gặp gỡ là anh làm về IT. Nhìn tướng mạo là biết rất thật thà trung hậu, công việc là chín giờ đến công ty làm lập trình máy tính năm giờ chiều thì về, làm xong thì đợi chương trình đó xảy ra vấn đề, sau đó anh có thể lâm trận một lần nữa, dốc sức giải quyết vấn đề. Ưu điểm của anh làm IT này rất rõ nét, yêu cầu đặt ra với vợ không cao như yêu cầu đặt ra cho máy tính, chỉ cần không xuất hiện tình huống vợ đập máy tính, mọi việc đều có thể thương lượng một cách dễ dàng. Mẹ Đa Đa cảm thấy rất hài lòng, Đa Đa cũng không bài xích. Đằng nào thì cũng không phải chuyện trò nhiều với một anh chàng suốt ngày ôm chiếc máy tính, cả hai đều không đặt ra yêu cầu cao cho đối phương, sống với nhau cũng cảm thấy thoải mái. Thế là hẹn hò mấy lần, cuối cùng anh chàng IT đã dựa theo trình tự thông thường, một buổi tối nọ ăn tối xong rụt rè nắm tay Đa Đa. Trời mùa đông, bàn tay anh chàng lại ướt nhoèn nhoẹt, vầng trán phía trên cặp kính cũng lấm tấm mồ hôi, xem ra là không có kinh nghiệm, căng thẳng quá. Lúc đầu Đa Đa cảm thấy buồn cười, định nhếch mép lên, không ngờ lại rơi nước mắt, anh chàng IT giật mình, luống cuống không biết phải làm thế nào, đứng trên đường, mắt trợn trừng trừng nhìn cô. Xin lỗi xong thì trốn về nhà, Đa Đa ngồi trong xe khóc như hồi nhỏ bị cô giáo đổ oan cho là quay cóp trong giờ kiểm tra. Cô nhớ đến ngày trước còn ở Singapore, sau buổi làm đêm, hai người cùng nhau ra phố tìm nhà hàng bán sườn heo hầm thuốc bắc; ngày mưa lúc xuống xe bên đường có vũng nước, người đàn ông mở cửa xe đưa tay ra, hai bàn tay áp vào nhau, mười ngón đan xen, sau khi nhẹ nhàng nhảy lên vệ đường, cô ngẩng đầu lên, hai người liền nhìn nhau cười. Rõ ràng là đã từng có những giây phút vui vẻ, chỉ có điều đối với đàn ông, trong lòng có vô số cánh cửa, trong mỗi cánh cửa đều có thể có một người phụ nữ đang sống, không xung đột với nhau, càng không ảnh hưởng đến việc anh quay người lại dắt tay một người khác đi hết cuộc đời. Còn phụ nữ chỉ có một căn phòng, một người đi rồi mới có thể để một người khác vào ở. Trong trái tim Đa Đa căn phòng đó đang trống trải, nhưng mà là cả đời! Lẽ nào sẽ phải sống qua ngày với một căn phòng trống trải ư? Vẫn tưởng rằng lấy chồng rất đơn giản, không ngờ ba lần gặp gỡ với người mà người quen giới thiệu đều thất bại, Đa Đa đã tổng kết rút kinh nghiệm, sau đó kết luận được rút ra là vấn đề vẫn nằm ở phía mình. Mục tiêu của cô là lấy chồng, điều kiện đi kèm là không được để ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của mình. Chỉ có cuộc hôn nhân ăn ý cùng chí hướng mới có thể duy trì được nền hòa bình, giúp đỡ lẫn nhau cho những năm tháng dài đằng đẵng sau này. Trên đời này không có chuyện gì là mười phân vẹn mười, muốn có được một số thứ thì phải từ bỏ một số thứ khác, sự cuốn hút nam nữ đơn thuần thật quá vô lý, cái mà cô tìm không phải là liều thuốc phiện tinh thần. Nghĩ thì rất hay rất đẹp, nhưng đã là ăn ý, thì phải ngang tài ngang sức, người như thế một chốc một lát cô biết tìm ở đâu? Trong lòng không vui, lúc gần hết giờ làm Đa Đa liền gọi điện thoại cho người bạn thân lâu năm của mình là Y Y, hẹn cô ấy ra nói chuyện giải sầu. Y Y là bạn thân nhất của Đa Đa, ngay từ khi còn đi mẫu giáo hai người đã là bạn chí cốt của nhau, đi đâu cũng thân mật, mãi cho đến khi tốt nghiệp cấp ba vẫn ngày ngày đi đâu cũng có đôi, cặp hoa khôi cùng lớp cùng trường. Từ lâu Đa Đa rất khâm phục người bạn thân xinh xắn dễ thương của mình, chủ yếu là do mục tiêu sống như thép của cô và những thành tích lớn lao như ý muốn mà cô đạt được với thái độ sống không đạt được mục đích thề quyết không chịu lùi bước. Hồi sáu tuổi, ước mơ của Đa Đa là được làm lớp trưởng, ước mơ của Y Y là sau này lớn lên sẽ lấy một ông chồng giàu có. Năm mười hai tuổi, ước mơ của Đa Đa là đứng đầu khối về kết quả học tập, lúc lên sân khấu nhận phần thưởng cười rất tươi, ước mơ của Y Y là sau này lớn lên sẽ lấy một ông chồng giàu có. Năm mười tám tuổi, ước mơ của Đa Đa là thi đỗ vào trường đại học tốp đầu, sau khi tốt nghiệp được phát triển tài năng, ước mơ của Y Y vẫn là lấy một ông chồng giàu có. Năm hai mươi hai tuổi tốt nghiệp đại học, Đa Đa – người thực hiện thành công mọi ước mơ đã được vào làm việc ở công ty UVL – một công ty mà nhiều người hằng mơ ước. Còn Y Y thì sao, sau mấy năm tìm hiểu với một triệu phú bất động sản, cuối cùng đã đạt được như mong muốn, dắt tay người đàn ông của mình vào lễ đường, không phải đi làm ngày nào mà chuyển từ tháp ngà này sang tháp ngà khác một cách hết sức thuận lợi. Đầu bên kia điện thoại có phần ồn ào, rõ ràng là Y Y đang đi shopping, bên tai còn vang lên tiếng chào rất lịch sự của cô nhân viên phục vụ. Đa Đa thở dài, “Cậu lại đi mua đồ à?”. “Chuyển mùa mà!”. Y Y cười khúc khích, “Cậu đang ở đâu vậy?”. “Vẫn đang ở công ty, muốn tìm cậu nói chuyện”. “Được thôi! Được thôi!”, Y Y hồ hởi đáp lại, “Tớ đợi cậu ở chỗ cũ nhé?”. Chỗ cũ mà Y Y vừa nói nằm ở trung tâm thành phố, ngay bên cạnh Mai Long Trấn, là cứ điểm hoạt động quen thuộc của bọn họ, vì thế hẹn đi hẹn lại đều là một địa điểm. Đa Đa không thích lái xe ở khu vực trung tâm thành phố, đặc biệt là giờ tan tầm, tắc nghẽn cả ba cây số, lãng phí xăng dầu, càng lãng phí thời gian. Vì thế cô đỗ xe ở bến tàu điện ngầm gần công ty nhất, sau đó ngồi tàu điện ngầm - phương tiện giao thông tiện lợi nhất. Trong tàu điện ngầm, người đông như kiến, hành khách mặt mày căng thẳng, người thì cắm đầu vào chiếc điện thoại di động, người thì ngồi đọc báo nghiêm túc, những người không có việc gì làm thì hờ hững ngắm những tấm biển quảng cáo bên ngoài. Các đôi tình nhân thì hoàn toàn khác, người đông đến mấy cũng thân mật tay trong tay, lúc nói chuyện ghé sát vào tai nhau, giống như những cặp song sinh dính nhau. Đa Đa rất ít khi đi tàu điện ngầm, bình thường cô cũng không có cơ hội rỗi rãi như thế này, vì thế lúc này cô ngồi ở chiếc ghế cuối cùng nhìn ngắm một cách thích thú. Trong tàu điện ngầm rất ấm, ngồi lâu cũng thấy buồn ngủ. Cô đổi tư thế ngồi, đặt túi xách lên trên đầu gối, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi bến mình cần xuống. Có người giơ các tờ báo được gấp cẩn thận với đủ màu sắc khác nhau, đi từ hết toa này đến toa khác để rao bán, còn có một đứa trẻ mười mấy tuổi bước đến chỗ từng người để phát tờ rơi quảng cáo, rất nhiều người khua tay từ chối, chỉ trong nháy mắt đứa trẻ đó đã lại gần chỗ Đa Đa. Bên tai vang lên tiếng thông báo đã đến điểm dừng, Đa Đa ngồi trong toa tàu cuối cùng, vội vàng chuẩn bị đứng dậy. Đứa trẻ phát tờ rơi quảng cáo đã bước đến trước mặt cô, gương mặt đen sạm, nhìn vào mắt cô, đôi mắt đó khá sáng, chỉ có điều ánh mắt có phần lẩn tránh, chỉ trong nháy mắt đã lướt nhìn cô một lượt từ đầu đến chân. Đa Đa tưởng rằng cậu ta sẽ nhét tờ rơi vào tay mình, bèn cúi người đưa tay khua khua. Cửa đã bật mở, cô vội bước ra, chỉ trong tích tắc, túi xách của cô bị giật mạnh, thoắt cái đã bị thằng bé đó túm lấy chạy mất. Chưa bao giờ gặp tình huống như thế này, Đa Đa luống cuống không biết phải làm gì. Hồi còn học trong trường đại học, cô đã từng tham gia đội bóng chuyền nữ, phản ứng đương nhiên là không chậm, tay vừa buông túi ra liền ra sức túm lấy thằng bé đó, nhưng rõ ràng là đối phương rất lành nghề, đầu ngón tay của Đa Đa chỉ chạm được vào vạt áo nó, nhưng nó đã thoát được ra ngoài, tốc độ nhanh như gió. Không kịp hô hào ai, Đa Đa co giò đuổi theo, chỉ tiếc rằng lúc này bộ quần áo công sở đang mặc trên người đã trở thành gánh nặng lớn nhất, cô vẫn chưa chạy ra khỏi toa tàu, suýt nữa thì vấp ngã vì gót giày nhọn kẹt vào cửa. Trên thắt lưng có một lực khác, rất mạnh giữ lấy cô, thế giới trước mắt cô giống như cảnh quay trong một bộ phim điện ảnh hậu hiện đại, cô bất ngờ quay một vòng, sau khi đứng vững mới nhìn thấy bên cạnh mình có một bóng người lao về hướng thằng bé đó chạy. Cửa toa tàu điện ngầm phía sau lưng đóng lại, sau đó là tiếng tàu điện ngầm khởi động. Tàu chạy tạo ra một luồng gió, thổi tung tóc cô, mọi người xung quanh đều dừng chân nhìn về phía trước. Thằng bé với nước da đen bóng cầm chiếc túi chạy như bay, bất chấp mọi nguy hiểm, nó co chân vượt qua hàng rào, và người đàn ông đuổi theo nó rất khoẻ mạnh, nhanh nhẹn, khi chạy nhìn giống như một loài động vật họ mèo nguyên thuỷ, trong tiếng la ó đã áp sát được thằng bé đó, đưa tay túm lấy chiếc túi xách trong tay thằng bé. Hai tay Đa Đa vuốt lại mái tóc rối bời của mình, cổ họng ngắc ngứ, mắt trân trân nhìn thằng bé đó ném túi xách của mình ra phía sau rồi tiếp tục bỏ chạy. Lúc bảo vệ tàu điện ngầm hớt hải chạy đến, mọi việc đã kết thúc, bên cạnh có tiếng vỗ tay khen ngợi, người đàn ông đó dừng lại, nhặt chiếc túi xách dưới đất lên quay đầu lại nhìn, ngoác miệng ra cười. Đa Đa cảm thấy mình đón lấy chiếc túi xách vừa bị cướp trước ánh mắt của bao người, tim vẫn còn đang đập thình thịch, sau khi nhìn rõ gương mặt của vị anh hùng ở cự ly gần, tần suất đập của tim càng có xu hướng mất kiểm soát. Không có cách nào cả, người người đều yêu cái đẹp, huống hồ anh chàng trước mặt này vừa dùng hành động thực tế của mình để chứng minh mình là tấm gương vừa đẹp trai lại giỏi giang. Trời lạnh như thế này, bên trong chiếc áo khoác của động vật họ mèo chỉ mặc một chiếc áo thể thao mỏng, mũ lòng thòng lộn ra bên ngoài, chiếc quần thể thao rộng chùng xuống, phía dưới đương nhiên là một đôi giày thể thao màu tím than rất thích hợp để chạy. Mặc dù ăn mặc rất bụi, nhưng kết hợp với gương mặt vừa cười là rạng rỡ đó của anh chàng lại hợp vô cùng, chiếc túi xách xinh xắn của cô trở nên vô cùng cọc cạch trong tay anh. Đa Đa vội đón lấy rồi cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn anh, thật là cảm ơn anh quá”. Nụ cười đó đột nhiên khựng lại, nhưng lập tức trở lại như cũ, “Không có gì cả, lần sau nên cẩn thận”. Còn có lần sau nữa ư? Đa Đa thề từ nay về sau nếu còn đi tàu điện ngầm thì nhất định phải như Hoàng Kế Quang ôm bọc thuốc nổ chết cũng không chịu rời tay. Sắp đến giờ rồi, cô lại cảm ơn một lần nữa rồi bắt đầu bước về phía trước, không ngờ động vật họ mèo lại bước đi theo cô. “Đi đâu vậy? Đang vội ư?”. Ý, Đa Đa thốt lên trong lòng, câu này nghe có vẻ như đang bắt chuyện thì phải? Tuy nhiên khi quay đầu sang nhìn người đàn ông bên cạnh, cô lập tức từ bỏ suy nghĩ tưởng bở đó. Trẻ trung là nhất rồi! Ánh mắt cô liếc sang có chút ghen tị. Hai người nhìn hoàn toàn không xứng đôi, có lẽ là cùng đi về một phía, không có chuyện gì nên hỏi đôi ba câu. “Hẹn bạn đi ăn cơm”. “Bạn trai à?”. Hả? Mắt Đa Đa bắt đầu trợn trừng, câu này hỏi quá động chạm đến đời tư của người khác thì phải? Nhìn kỹ người đàn ông bên cạnh một lần nữa, anh ta đang cúi đầu cười, phải nói sao nhỉ? Đa Đa có vẻ hơi ác khi lúc này chợt nhớ đến bộ phim thần thoại đã từng xem – Nắng xuân rực rỡ Trư Bát Giới. Nụ cười tươi như thế này, nếu là cô nữ sinh trẻ nào khác chắc chắn sẽ phải ngất ngây con gà tây. Cũng đúng, cô cũng có phần ngất ngây. Nhưng là cậu em, quả thật là lãng phí, Đa Đa là người có nguyên tắc. “Có thể cho tôi số điện thoại của em được không?”. Động vật họ mèo tiếp tục cười, sau đó đưa tay vào túi quần, “Hay là để tôi đưa cho em nhé?”. Chủ động thẳng thắn thế ư? Lần này Đa Đa muốn mình không tưởng bở cũng không được, “Xin lỗi anh, tôi đang vội thật mà”. Hai người đã lên đến thang máy cuốn. Anh chàng vẫn đang cười, chỉ có điều nụ cười không còn tươi như lúc trước nữa, “Đừng đùa nữa được không? Lẽ nào em không cảm thấy tôi rất quen hay sao?”. Tiếp theo đó có phải anh chàng sẽ nói, lẽ nào em không có cảm giác rằng năm trăm năm trước chúng ta đã quen nhau ư? Đa Đa cảm thấy trước mắt tối sầm, trong lòng bắt đầu lo lắng, hay là kẻ biến thái nhỉ? Lẽ nào sự việc ban nãy có âm mưu từ trước ư? Không thể, Tiền Đa Đa này làm sao lại có phúc được lọt vào mắt xanh kẻ biến thái hạng sang này? May mà lối ra đã ở ngay trước mặt, Đa Đa rảo bước ra khỏi thang máy, “Tôi có hẹn với một người, tôi đi trước nhé! Hôm nay thật là cảm ơn anh quá, tạm biệt”. Lần này anh chàng không đuổi theo nữa, Đa Đa rảo bước nhanh về phía trước, cảm thấy sau lưng bị người ta nhìn chằm chằm, nhưng cô không dám ngoái đầu nhìn lại. Đi một đoạn rất xa mới cẩn thận quay lại nhìn. Mắt cô không tốt lắm, nhưng anh chàng đó dù đứng trong dòng người cũng rất nổi bật, vì thế cô vẫn nhận ngay ra dáng anh chàng. Anh chàng vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, hai tay đút túi quần, đứng bên thang máy nhìn cô, nhìn thấy cô quay đầu nhìn, vẫn nhếch đôi lông mày lên cười một cái, lại còn nhún nhún vai. Người có nguyên tắc như Đa Đa đã giật mình, chân trái loạng choạng hơn chân phải hai nhịp. May mà ở đây đường bằng phẳng, cô đã nhanh chóng giữ được thăng bằng, không ngoái đầu lại nữa, mục tiêu kiên định, tiếp tục tiến về phía trước. Bước vào quán cà phê, vừa nhìn Đa Đa đã phát hiện ra Y Y. Cô ấy ngồi trên chiếc ghế sofa gần cửa sổ, tay giở cuốn tạp chí, mái tóc vừa làm xong uốn lượn có trật tự, móng tay đặt trên trang giấy art màu hồng nhạt lấp lánh, tất cả đàn ông đều nhìn về góc đó một cách vô tình hay hữu ý. Lúc đến Đa Đa bước rất nhanh, đôi giày đế vuông cạch cạch giẫm nát áo tưởng muốn bước tới bắt chuyện của đám đàn ông. Cô vứt chiếc túi công sở xuống ghế sofa, sau đó ngồi phịch xuống. Y Y cau mày, “Lại là đồng phục công sở, không mặc được cái gì cho ra dáng con gái hay sao?”. “Đi làm mà! Ai được như cậu ngày nào cũng là ngày nghỉ! Đi ăn nhé?”. “Không vội, bàn mà tớ đặt còn phải đợi nửa tiếng nữa, nói chuyện một lát rồi qua đó”. “Ừ”. Cũng phải, vừa nãy Đa Đa bị một phen giật mình, giờ phải ngồi xuống chờ cho hết sợ. Địa điểm này là cứ điểm quen thuốc của họ, Đa Đa không cần phải xem thực đơn, gọi thẳng một cốc moca hạnh nhân to. “Sao lại có thời gian rỗi đi ăn cùng tớ, không phải cậu đang hẹn hò với người nào đó sao?”. Y Y rất có hứng thú với tình hình gần đây của Đa Đa, vứt cuốn tạp chí sang một bên bắt đầu tò mò. “Đừng nhắc nữa”. Nói đến chuyện đi gặp các anh chàng do người quen làm mối là Đa Đa lại bực mình, “Còn cách quá xa so với yêu cầu của tớ”. “Thế cậu muốn tìm người như thế nào? Hay là đổi một người nữa xem sao? Để tớ nói chuyện với Steve xem anh ấy có người bạn nào tốt không để giới thiệu”. Steve chính là ông chồng triệu phú của Y Y, tên tiếng Trung có phần hơi quê, tên là Ngưu Chấn Thanh, Y Y cảm thấy gọi không hay nên kiên quyết gọi tên tiếng Anh của anh. “Không cần đâu, tớ cảm thấy những ông được dắt mối đó đều có vấn đề, vẫn nên tự tìm thì hơn”. “Không phải cậu muốn kết hôn đó sao? Những người đàn ông chịu đi gặp gỡ mới là những người một lòng muốn kết hôn, còn những người khác…”. Y Y xua xua tay, móng tay tỉa gọn gàng, lấp lánh, “Hơn nữa, đến giờ này mà cậu vẫn còn ra sức làm thêm giờ, làm gì có anh chàng nào chịu nổi!”. Moca hạnh nhân đã được mang đến, Đa Đa bưng cốc cafe nóng hổi lên thở dài, “Lấy gì giải sầu đây? Chỉ có công việc thôi. Dù thế nào thì công việc cũng không phản bội tớ. Còn việc lấy chồng, nửa tốt nửa xấu. Mỗi người có một quan điểm riêng”. Lúc đầu Y Y rất hào hứng, nghe xong câu này bèn im lặng một phút, nhưng cũng chỉ là một phút, sau đó lại tiếp tục chủ đề trước đó của mình, “Thế kết quả của cái mỗi người có một quan điểm riêng của cậu là gì? Rốt cục cậu có định lấy chồng nữa không?”. “Lấy chứ”. Đa Đa đặt cốc cafe xuống nói. “Tớ đã hứa với mẹ tớ rồi, đằng nào tớ cũng đã nghĩ kỹ rồi, tức là tìm một đối tác để hợp tác”. “Đối tác để hợp tác?”. Từ này mới mẻ, Y Y trợn tròn mắt hỏi, “Thế có nghĩa là gì? Có cần ký hợp đồng không?”. “Tức là tìm một người đàn ông có thể chấp nhận được. Mọi người đều vì mục đích kết hôn mà gặp nhau, lúc cần ra mắt đừng để mất mặt, lúc cần thực hiện nghĩa vụ thì giúp một tay là được, còn bình thường thích làm gì thì làm. Nếu anh ta muốn ký hợp đồng thì tớ cũng không ngại”. “Không cần tình yêu ư?”. “Tình yêu á?”, Đa Đa thở dài, “Lần trước nghe thấy từ này hình như là kỷ Phấn Trắng thì phải”. Y Y bụm miệng cười, “Cậu nghĩ kỹ rồi ư? Đã nói chuyện này với mấy đối tượng đã gặp gỡ trước đó chưa? À, tớ biết rồi, họ đã bỏ của chạy lấy người vì sợ cậu rồi”. “Gì cơ, tớ chưa nói gì về chuyện này cả”, Đa Đa thở dài, cúi đầu nói với vẻ chán nản, “Lúc chưa gặp tớ cảm thấy điểm nào của tớ cũng rất tốt, vừa xuất hiện trong bầu không khí đó, thì tạch, tớ chỉ là mớ rau cải bẹ ế, đầu chẳng dám ngẩng lên”. Y Y đã được nghe kể về ba lần xem mặt của Đa Đa, nghĩ một lát rồi hỏi: “Có phải là cậu kén cá chọn canh quá không? Hai anh chàng đầu tiên chắc chắn là không được rồi, nhưng anh chàng làm IT đó cũng hợp đấy chứ? Các cậu đã mấy lần hẹn hò với nhau còn gì?”. Đa Đa úp tay lên trán tỏ vẻ bất lực, “Kiểu gì thì cũng phải để con người tớ chấp nhận mới được chứ, chỉ mỗi cầm tay thôi tớ đã không chịu được rồi, về sau còn phải quan hệ thể xác nữa chứ”. Y Y cười ngất, nửa người ngả xuống tay vịn của ghế sofa, vừa lau nước mắt vừa nói: “Hiểu rồi, yêu cầu về thể xác của cậu với đối tác cũng cao đó nhỉ. Thôi được, cứ giao cho tớ, tớ biết cậu cần tìm một người đàn ông như thế nào rồi, lần này cam đoan là sẽ ok”. “Sao cậu lại biết tớ cần tìm người đàn ông như thế nào? Ngoài những yêu cầu vừa nói, tớ vẫn phải có nguyên tắc nữa đấy”. Đa Đa nhếch nhếch lông mày. “Tớ biết”. Từ nhỏ Đa Đa đã là cô bé có nguyên tắc, làm sao Y Y không hiểu chứ, “Không tìm anh chàng nào nhỏ hơn mình, không tìm người nước ngoài, hiểu rồi hiểu rồi, đợi tớ nhé”. Y Y chớp chớp mắt với cô như hồi còn bé. “Được, thế thì tớ giao tớ cho cậu đấy. Đi ăn cơm thôi, tớ đói chết đi được”. Đa Đa đã chai lỳ trước những chuyện mối lái, nói xong cô cũng chẳng buồn để tâm, đặt cốc moca xuống kéo cô bạn. Hôm sau, người có nguyên tắc như Đa Đa vẫn đi làm như bình thường. Dự án sản phẩm mới kéo dài hai năm do cô phụ trách đã bước vào giai đoạn cuối, đang vòng điều tra cuối cùng trước khi đưa vào thị trường, tiến hành báo cáo từ khắp các nơi gửi về xếp thành một chồng dày, cả nhóm công tác đều bận tối mắt tối mũi. Từ sáng đến tối vùi đầu làm việc, Đa Đa hận mình không có được ba đầu sáu tay, làm hết được đống việc đang chất cao như núi trước mặt, tuy nhiên bận cũng có cái lợi, bận là quên hẳn chuyện về đàn ông. Quả đúng là như vậy, lấy gì giải sầu? Chỉ có công việc. Đến lúc sắp hết giờ làm mà công việc vẫn chưa giải quyết xong, Đa Đa gọi vị trợ lý mới đến vào phòng làm việc. “Jennie, đợi một lát bên Nhật Bản sẽ có cuộc hội nghị qua điện thoại, thông báo cả nhóm chuẩn bị đi nhé”. “Trưởng phòng, hôm nay em không thể làm thêm giờ được”. Jennie nói rất quả quyết. “Tại sao?”, Đa Đa lộ vẻ thắc mắc. “Hôm nay là sinh nhật boy friend của em, bọn em muốn đi ăn cơm với nhau để chúc mừng anh ấy”. “Ừ. Sau khi kết thúc hãy đi, tiện thể cho chị gửi lời chúc mừng sinh nhật nhé”. Đa Đa còn nhớ bạn trai của Jennie, rõ ràng là gương mặt bán hàng ở đầu đường mà lần nào cũng giày da complet phong độ ngời ngời xuất hiện ở tầng dưới đợi bạn gái, thỉnh thoảng còn thấy anh chàng cầm hoa làm bộ dạng kẻ si tình, lần nào cũng khiến cô phải che mặt đi qua mà không nói câu nào. “Không được, nhà hàng đã đặt từ lâu rồi, nếu em làm thêm giờ, chắc chắn anh ấy sẽ không vui”. Thế thì để anh ta không vui cũng có sao, cô chỉ muốn tặng câu nói này cho vị trợ lý, nhưng trước khi mở miệng Đa Đa đã nhìn thấy vẻ kiên nghị trên mặt cô trợ lý, nghĩ một lúc rồi kìm lại. Người phụ nữ hạnh phúc trong hôn nhân và tình yêu ngọt ngào đều có một nội lực, nội lực này không thể miêu tả, nhưng lại toát từ trong ra ngoài. Cho dù tính cách của họ như thế nào, khiêm nhường nhũn nhặn hay ghê gớm mạnh mẽ, luôn gây cho người ta một cảm giác rằng, tôi có người làm hậu thuẫn, tôi không sợ gì hết, cả thế giới không coi tôi ra gì nhưng tôi vẫn là báu vật của một người nào đó. Nếu là trước kia, chắc chắn Đa Đa sẽ giống như vị sếp trực tiếp ngày xưa của mình, sẽ cười khẩy trước cảm giác này, sau đó lấy ví dụ thực tế để nói về những vấn đề về triết lý nhân sinh phụ nữ nên lấy gì làm trọng với cô trợ lý nhỏ. Tuy nhiên loạng chà loạng choạng đi đến ngày hôm nay, đặc biệt là sau khi trải qua ba lần xem mặt đau khổ, Đa Đa quyết định không nói gì. Con đường của mỗi người đều không giống nhau, giống như cô và Y Y, mỗi người một lý tưởng, nói nhiều cũng vô ích. Cuộc hội nghị qua điện thoại diễn ra rất thuận lợi, đến lúc kết thúc đã gần bảy giờ. Từ chối lời mời đi ăn lẩu của đồng nghiệp, Đa Đa ở lại văn phòng sắp xếp giấy tờ. Lúc ra khỏi thang máy gặp ngay giám đốc khối thị trường, ăn mặc quần áo công sở chỉnh tề, nhìn thấy cô, mặt mày rạng rỡ: “Đa Đa à, sao em về muộn thế?”. Đúng là muộn thật, nhưng cũng chỉ có những sếp nữ độc thân như các cô mới đầu tắt mặt tối như vậy, những người đã chồng con đề huề, đến giờ ai chẳng phi về như bay, mất tăm mất tích? Hai người đồng bệnh tương lân, cùng đến quán bar ở góc đường. Giám đốc khối thị trường là người Australia, năm nay đã ba mươi tám tuổi, che giấu thế nào, khóe mắt vẫn có nếp nhăn. Lúc này chị bưng cốc rượu lên, tay chống cằm, hỏi Đa Đa: “Sao vậy nhỉ? Thoáng một cái mà đã đến ngày hôm nay?”. Đa Đa có quan hệ rất tốt với vị giám đốc điều hành này, biết nhiệm kỳ của chị sắp hết, rất nhiều cảm xúc. Đa Đa nhẹ nhàng an ủi chị: “Tiếp theo chị sẽ sang châu Âu à? Paris hay Luân Đôn? Đều là những chỗ tốt”. “Đến chỗ nào mà chẳng giống nhau. Công ty đã sắp đặt trước từ lâu”. Giám đốc điều hành thở dài, “Lúc vào UVL mới hơn hai mươi tuổi, thoáng một cái mà đã hơn mười năm rồi, thế giới chỗ nào cũng đã từng đặt chân đến, trước đây nhấc chân lên là có sức bật, bây giờ thì hết hẳn rồi, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi”. “Nếu mệt thật thì chị nên tranh thủ cơ hội này nghỉ ngơi một thời gian, sẽ ổn thôi”. “Du lịch?”. Giám đốc điều hành nhìn Đa Đa cười, góc tường của quán bar có một quả cầu phỏng cổ, cô chỉ vào nó xê dịch ngón tay, “Ngay cả Bắc Cực cũng đi rồi, ở đâu cũng chỉ có một mình, còn gì là thú vị nữa?”. Nói cũng đúng, nơi đẹp nhất trên thế giới là nơi được đi cùng với người mà mình yêu thương. Đa Đa nhớ đến Tô Châu với mưa bay lất phất, lòng chùng xuống, nhưng không để lộ ra cảm xúc gì trên gương mặt. “Không phải chẳng mấy chốc mà lại thăng chức đó sao? Em còn chưa chúc mừng chị đấy”. Còn một tuần nữa là rời Thượng Hải, không biết tại sao tối hôm nay giám đốc điều hành lại có rất nhiều tâm sự. “Đa Đa, khi rời Australia đến Thượng Hải, chị bằng tuổi em, tại sân bay, anh bạn trai cũ của chị hỏi chị rằng: Em đi thật ư? Sự nghiệp còn quan trọng hơn cả việc chúng ta ở bên nhau ư?. Đều giống nhau cả, Đa Đa cúi đầu nhìn rượu trong cốc. “Chị liền trả lời một câu “tạm biệt”, trên thực tế từ đó trở đi bọn chị không gặp lại nhau lần nào nữa”. Hối hận quá. Tiền Đa Đa cảm thấy tối hôm nay không phải là ngày vui để uống ruợu. “Chắc chắn sẽ gặp được người hợp với mình thôi, các giám đốc trong công ty, ai chẳng như vậy?”. Đa Đa yếu ớt nói, giọng cô nhỏ như đang tự nói với chính mình. Cô không nói sai, UVL có chương trình đào tạo rất hiệu quả với những nhân viên có tiềm lực. Thông thường là sau khi làm việc ở trong nước từ ba đến năm năm sẽ được cử đến một quốc gia nào đó ở châu Á, châu Phi, châu Mỹ hay châu Âu, nếu được đánh giá tốt, ba đến năm năm lại được đưa sang quốc gia khác, sau khi sang hai, ba quốc gia là đã có thể lên được một vị trí độc lập rồi. “Nhưng các giám đốc khác đều là đàn ông”. Giám đốc điều hành cười đau khổ, “Leo lên được vị trí như ngày hôm nay, ít nhất cũng phải ba mươi lăm tuổi rồi, đúng vào thời hoàng kim của đàn ông, còn chúng ta thì sao?”. Giám đốc điều hành nói là “chúng ta”, Đa Đa như người bị sét đánh. Mặc dù sau đó giám đốc điều hành đã lấp liếm đi cho qua chuyện, nhưng lại một lần nữa ám chỉ rằng rất có khả năng Đa Đa sẽ kế nhiệm vị trí của chị, nhưng trên đường về nhà, Đa Đa không hề cảm thấy vui. Đột nhiên nhớ đến lời cam đoan của Y Y, về đến nhà, Đa Đa liền gọi điện thoại cho cô bạn. “Cậu nói anh chàng ok đó đâu?”. Y Y đang đắp mặt nạ, sợ nói lớn sẽ tạo ra nếp nhăn ở khóe miệng, lúc nghe điện thoại giọng lí nhí, hồi lâu mới nói được rõ ý, “Đã chuẩn bị hết rồi, cậu sắp xếp thời gian đi! Đảm bảo không có vấn đề gì”. Đa Đa xem lại lịch công tác, sau đó sắp xếp ngày hẹn vào tối thứ năm. Một ngày trước khi gặp anh chàng ok này, cô đã có một cơn ác mộng, mơ thấy mình mặt đầy nếp nhăn, lại còn mặc một bộ quần áo công sở rất chững chạc, tay xách cặp đựng công văn giấy tờ, ngồi trong phòng họp không có một bóng người để chờ mọi người. Đợi một hồi lâu vẫn không có ai, cô chạy ra khỏi phòng họp để tìm. Các phòng làm việc trong tòa nhà đều không một bóng người, thế giới yên tĩnh như đã chết, chỉ có tiếng gót giày của cô vội vã gõ xuống nền nhà. Lúc tỉnh lại, Đa Đa toát hết mồ hôi, chạy vào nhà tắm bật đèn lên ngắm mình trong gương một hồi lâu, sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại thấy gương mặt vẫn chưa đến nỗi nào mới dần dần bình tĩnh trở lại. Hôm đó cô phá lệ đến một spa cạnh công ty làm đẹp trong thời gian nghỉ trưa, Y Y cũng đến gặp cô, trên mặt hai người đắp đầy bùn núi lửa màu xanh. Lúc nằm trên chiếc giường màu hồng, Y Y lấy từ trong chiếc túi xách xinh xắn đặt bên cạnh ra một tấm ảnh, đặt vào tay Đa Đa, “Này, nhìn trước đi”. Đa Đa thò cánh tay vừa được bôi đầy tinh dầu ra, dùng hai ngón tay kẹp vào một góc của tấm ảnh đưa ra trước mặt ngắm rất kỹ. Rõ ràng là tấm ảnh được chụp lén, chụp một người đàn ông ở góc nghiêng, mặc dù không sắc nét, nhưng cũng có thể nhận ra vẻ điềm đạm nho nhã của anh ta. Phía sau lưng có rất nhiều người, có người ngẩng đầu nhìn anh ta, có người cúi đầu viết bài. “Thầy giáo à?”. Lớp mặt nạ trên mặt rất dày, Đa Đa nói rất khó khăn. “Ừ, người ta đã là phó giáo sư rồi, thầy giáo của Steve”. “Thầy giáo của Steve – khóe mắt Đa Đa giật giật, rồi cô lại ngắm tấm ảnh, “Steve nhà cậu đã gần bốn mươi rồi nhỉ? Anh chàng này xem chừng cùng lắm cũng chỉ từng đó, anh ta là Chu Bá Thông(*) ư?”. “Diệp Minh Thân cũng chỉ gần bốn mươi thôi!”. Nếu không vì đám bùn núi lửa trên mặt, thì Y Y đã kêu lớn, “Anh ấy đang làm việc ở Học viện kinh tế Phúc Đán, là thầy giáo dạy môn quản lý kinh tế của Steve”. Đa Đa đã hiểu ra vấn đề, “Tớ biết rồi, anh chàng mà cậu nói chính là chủ nhân của các buổi giao lưu, hội họp của các “tổng” chứ gì?”. “Đúng vậy, tức là nơi lấy danh nghĩa đào tạo để làm quen với đồng loại”. Y Y đưa tay chỉ vào ảnh, “Thế nào? Độc thân, học vấn cao, yêu cầu đặt ra với bà xã chính là Tiền Đa Đa”. “Hả?”, Đa Đa lại một lần nữa giật mình, “Muốn ăn bám cũng không cần thiết phải nói thẳng như thế chứ(**)?”. “Tớ nói thật với cậu nhé!”. Y Y lườm một cái, “Trước mặt anh ấy có đầy nhà nữ doanh nghiệp nổi tiếng ở Thượng Hải! Nếu nói đến chuyện ăn bám cũng chẳng đến lượt cậu! Tớ thấy điều kiện của cậu phù hợp với yêu cầu của anh ấy mà thôi”. “Thật á?”. Theo bản tính, Đa Đa truy hỏi cho đến cùng: “Tại sao cậu lại biết rõ như vậy?”. “Khi nói chuyện với Steve anh ấy đã nói như vậy! Độc lập, có cuộc sống riêng của mình; đừng suốt ngày bám riết lấy đàn ông; là mẫu người theo đuổi công việc, sự nghiệp cũng không có vấn đề gì, chỉ cần lễ tết hai vợ chồng có thể cùng nhau xuất hiện ở những nơi cần xuất hiện là được rồi; ngoài ra, đừng có trẻ quá”. Hả – đây không phải chính là Tiền Đa Đa đó sao? Đa Đa nghe mà thấy mát lòng mát dạ, hình ảnh chàng trai có phần lờ mờ trong tấm ảnh trở nên lấp lánh rạng ngời, nhưng ngay sau đó cô lại hỏi thêm một câu: “Tại sao không thích trẻ? Không phải đàn ông đều thích con gái trẻ trung đó sao?”. Y Y đã giải thích khá kỹ càng rồi, lúc này cô nhắm mắt lại thở dài, “Ai mà biết được? Có lẽ là do người ta sống trong môi trường giáo dục, cảm thấy mệt mỏi trước những cô gái trẻ rồi chăng!”. Trên đường về công ty, Đa Đa vẫn nghiền ngẫm điều kiện lựa chọn bạn đời của phó giáo sư Diệp Minh Thân, thực ra yêu cầu của cô đối với đàn ông, quy nạp lại cũng chỉ có mấy gạch đầu dòng này – độc lập, có cuộc sống riêng của mình; không nên suốt ngày bám riết lấy vợ; là mẫu người theo đuổi công việc, sự nghiệp cũng không có vấn đề gì, chỉ cần lễ tết có thể cùng nhau xuất hiện, để mình không đến nỗi bị ánh mắt hằn học của mẹ giết chết là được rồi; ngoài ra, đương nhiên cũng không nên trẻ quá, cô là con người có nguyên tắc. Nói như thế, nếu thông tin tình báo của Y Y không có gì sai lệch thì cô và Diệp Minh Thân là cặp đôi trời sinh. Nghĩ đến đây, tự nhiên Đa Đa lại thấy vui vui, lòng tràn đầy hy vọng về cuộc hội ngộ ngày hôm sau. Buổi chiều diễn ra cuộc họp của khối thị trường. Lúc bước vào phòng họp, Đa Đa đi sau giám đốc, sếp Tây phụ trách công tác ở khu vực Thượng Hải đích thân chủ trì cuộc họp, khen ngợi hết lời những thành tích mà giám đốc điều hành khối thị trường đã đạt được trong mấy năm qua, sau đó chúc mừng chị lại được thăng chức. Giám đốc điều hành đã nhận được lệnh điều động chính thức, hôm nay chị mặc một bộ quần áo màu xanh lam, nụ cười rạng rỡ trong tiếng vỗ tay, vẻ hụt hẫng tối hôm trước tựa như ảo ảnh, không để lại dấu vết gì trên gương mặt chị. Đa Đa cũng thấy mừng cho cô, vị trí tiếp theo là mục tiêu mà giám đốc điều hành đã mơ ước từ lâu, đi được đến ngày hôm nay, chứng tỏ rằng không chọn sai phương hướng, là chuyện rất đáng mừng! Cần phải biết rằng còn có rất nhiều người đã phải trả cái giá như thế, nhưng lại không được đền bù một cách xứng đáng, không phải mọi sự nỗ lực đều gặt hái được kết quả. Tổng giám đốc thông báo bữa tiệc chia tay tổ chức vào tối thứ sáu, đồng thời sẽ tuyên bố giám đốc khối thị trường nhiệm kỳ mới. Đa Đa ngồi ở góc phải của bàn họp, đối diện với cô là Nhậm Chí Cường – một trưởng phòng khác trong khối thị trường, người đồng cấp với cô, giữa tiếng vỗ tay hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời hướng ra chỗ khác. Ánh mắt tóe lửa, ngoài cái liếc nảy lửa tình yêu của nam nữ ra, còn có thể xảy ra ở rất nhiều trường hợp khác. Đa Đa quay đầu sang một bên cười hiểu ý. Để ngày hôm sau có thể tan sở đúng giờ, hôm nay Đa Đa làm việc đến rất khuya, về đến nhà mở cửa ra liền giật nảy mình. Phòng khách đèn vẫn sáng trưng, ti vi đang chiếu chương trình pháp luật, mẹ cô đang ngồi rất nghiêm túc trên ghế sofa, sau khi nhìn thấy cô ánh mắt sáng lên như ngọn đuốc. “Mẹ, muộn thế này rồi mà mẹ vẫn chưa đi ngủ à?”. Đa Đa cúi đầu nhìn đồng hồ. Bố Tiền Đa Đa nghe thấy có tiếng động liền từ trong phòng làm việc bước ra, gọng kính lão vẫn đặt trên sống mũi, tay cầm cuốn Đông Chu liệt quốc đã lật được một nửa. Vẻ mặt Tiền Đa Đa lộ rõ vẻ thắc mắc. Cuộc sống sau khi về hưu của bố mẹ cô rất khoa học, thông thường vào giờ này hai người đã say giấc nồng từ lâu rồi, tại sao hôm nay tinh thần lại vui vẻ như vậy, đợi cô đến tận bây giờ? “Đa Đa, con ngồi xuống đây”. Mẹ cô tắt ngay ti vi, chỉ vào chiếc ghế sofa bên cạnh với vẻ rất uy nghiêm. Ti vi vừa tắt, mọi âm thanh đều không còn nữa, căn phòng trở nên yên tĩnh. Tiền Đa Đa linh cảm thấy có điều gì chẳng lành, ánh mắt cầu cứu nhìn bố. Bố cô đã bước đến chỗ mẹ cô, lúc này đây ông đỡ gọng kính lên an ủi: “Đa Đa, con ngồi xuống đi đã. À, sao hôm nay con làm thêm giờ muộn thế? Có mệt không con?”. “Cũng bình thường bố ạ…”. Tiền Đa Đa ngồi xuống cạnh ghế sofa, lại thấy hơi khát nước, đứng dậy định đi rót cốc nước. “Ngồi xuống đi!”. Giọng mẹ cô rất kiên quyết, suýt nữa làm Tiền Đa Đa ngã xuống ghế sofa. Bất chấp vẻ sợ hãi trong mắt con gái, mẹ Tiền Đa Đa gằn từng chữ một: “Hôm nay cô Vương của con đã gọi điện thoại cho mẹ rồi”. Cô Vương là phó phòng tuyên truyền của công ty mẹ Đa Đa trước đây, cũng là người giới thiệu anh chàng IT thật thà, đôn hậu. Nghe xong câu này, Đa Đa đã biết tiếp theo đây mẹ sẽ nói gì, cô lập tức giơ tay đầu hàng: “Con đã nói lời xin lỗi với anh ấy rồi, nói rồi mẹ ạ”. Nhìn thấy dáng vẻ của cô con gái, tự nhiên mẹ Đa Đa nổi máu nóng, đứng phắt dậy, “Người ta ưng con như thế, hỏi liên hồi rốt cục thế nào rồi. Mẹ hỏi con, có phải con muốn nghiêm túc tìm một người để ổn định cuộc sống rồi kết hôn đúng không? Nói thật đi! Hôm nay không nói cho rõ thì đừng có đi ngủ”. Không cho ngủ? Tàn nhẫn quá, vẻ mặt Đa Đa rất khổ sở. Bố Đa Đa liền đứng dậy khuyên mẹ cô: “Con gái về muộn như vậy, bà để cho nó nghỉ đi đã! Có chuyện gì mai hãy nói!”. Mẹ Đa Đa trợn mắt, “Ông cũng nói nó cho tôi đi, đừng có ngồi yên mãi như vậy”. Tranh thủ lúc mỗi người một câu, Đa Đa vội đứng dậy vào bếp rót một cốc nước, uống một ngụm lớn rồi tính sau. Lúc quay ra phòng khách, mẹ cô vẫn đang trợn mắt nhìn cô. Đa Đa làm nũng, “Bố mẹ, con nói năm nay sẽ giải quyết, chắc chắc con sẽ không nuốt lời đâu. Bố mẹ cứ yên tâm đi”. Bố Đa Đa lại bắt đầu dàn hòa, thấy cũng đã thực sự muộn rồi, dù sao cũng là con gái mình, thấy cũng tội nghiệp. Cuối cùng mẹ Đa Đa chỉ tay vào đầu con gái với vẻ bất lực, “Chỉ biết mỗi công việc thôi, công việc đi cùng được với con suốt đời à? Công việc giúp được con đến già có được người bạn đời hả? Công việc…”. “Công việc sẽ nấu được cháo cho con mỗi khi ốm đau à? Thôi thôi thôi, con đã thuộc lòng rồi, bố mẹ mau đi ngủ đi”. Đa Đa đã làm nũng thành công, ra sức đẩy bố mẹ vào phòng ngủ. Nhanh tay nhanh chân tắm rửa xong xuôi rồi chui vào phòng mình, cô nằm trên giường cầm tấm ảnh đó xem lần nữa. Diệp Minh Thân đúng không nhỉ? Đọc thầm lại lần nữa cái tên đó, Đa Đa đặt tấm ảnh xuống nhắm mắt lại. Y Y, tất cả đều phụ thuộc vào cậu. Lần này không thành công thì cũng thành nhân. Ngày hôm sau, giữa bao ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đa Đa rời khỏi văn phòng đúng giờ. Lúc đi qua phòng tổng giám đốc, đúng lúc chạm mặt với Elizabeth – trợ lý của Nhậm Chí Cường, thấy mắt cô ta chớp chớp, cũng không chào nhau mà đi lướt qua cô ta. Sau khi vào công ty, Elizabeth liền đi theo Nhậm Chí Cường. Nhậm Chí Cường đã làm việc ở công ty nhiều năm, lên được đến chức trưởng phòng trong khối thị trường, Elizabeth theo anh ta đến ngày hôm nay, mọi công lao, khổ lao đều chiếm hết, trong thời điểm nhạy cảm này, hai bên tỏ rõ thái độ đối địch, nhìn thấy cô đương nhiên là không có gì để nói rồi. Mắt Đa Đa không tốt lắm, nhưng hành lang nhỏ, hai người đứng gần nhau quá, nhìn thấy tai Elizabeth đỏ ửng một cách khả nghi. Cô dừng chân lại nhìn về phía cửa phòng tổng giám đốc đang khép kín. Mặc kệ anh ta! Đa Đa không dừng lại nữa, tiếp tục rảo bước. Đêm hôm qua cô ngủ khá ngon, hôm nay dậy sớm, cả ngày tinh thần rất phấn chấn, dường như lại trở về với chính mình ngày xưa. Hồi đó, thầy giáo gọi cô lên văn phòng nói chúc mừng cô có một suất vào thẳng đại học, nhưng cô đã cười và từ chối, “Thầy ạ, đó không phải là mục tiêu của em”. Lần đó, cô đã thi đỗ nguyện vọng một. Lần này, cô cũng có lòng tin đối với mình. Lúc lên xe Đa Đa lật gương ra soi nắm tay thành nắm đấm trong gương, ai bảo cá và tay gấu không thể có được cả hai? Chỉ trong năm nay thôi, trong tuần này thôi, Tiền Đa Đa sẽ ăn liền một lúc cả cá và tay gấu. Địa điểm gặp mặt là trung tâm thành phố. Đa Đa cho xe dừng ở bến tàu điện ngầm gần công ty nhất, sau đó ngồi tàu điện ngầm – phương tiện giao thông tiện lợi nhất. Để bày tỏ sự trọng thị đối với cuộc hẹn lần này, về thời gian cô không những tính từng giây từng phút, lựa chọn phương tiện giao thông đảm bảo về thời gian nhất, mà ngay cả việc ăn mặc cũng mất rất nhiều công sức để lựa chọn. Bên trong chiếc áo khoác dài màu đen là chiếc áo tông màu ấm và chiếc váy dài đến đầu gối, gót giày nhỏ nhắn, trông rất nữ tính. Nhà hàng Quảng Đông này rất nổi tiếng. Đa Đa vừa nói tên, cô phục vụ đã cười, “Anh Diệp đến rồi, mời chị đi theo em”. Lúc đi sau cô phục vụ, Đa Đa xem đồng hồ, thời gian vừa đúng lúc, đúng hẹn là tuyệt nhất, giả dụ đàn ông đến trước phụ nữ mười phút thì càng đáng được tặng điểm. Phòng ăn nằm ở phía tay phải đầu cuối hành lang, trong một góc rất yên tĩnh, bên cạnh có khóm trúc xanh, ánh đèn bên trong rất trang nhã. Cô phục vụ đẩy cửa, Diệp Minh Thân ngồi một mình bên trong, đang cúi đầu xem thực đơn, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên cười, “Em đến rồi à?”. Đa Đa mỉm cười đáp lễ và ngồi xuống, sau khi làm quen với nhau một cách đơn giản, hai người bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện. Lời giới thiệu của Y Y quả nhiên là đáng tin cậy, Diệp Minh Thân ăn nói điềm đạm, hóm hỉnh, hiểu biết rộng, hoàn toàn không nhắc đến hai chữ “làm mối”, nói đủ mọi chuyện nam bắc đông tây, Đa Đa nghe rất say sưa. Các món đã được dọn đi, cuối cùng cô phục vụ mang trà lên. Lúc uống trà, Đa Đa mới phát hiện ra rằng hai tiếng đồng hồ đã trôi qua mà cô không hề hay biết. Diệp Minh Thân rót trà cho cô, mỉm cười trước khi mở lời, “Đa Đa, em có biết điều kiện chọn bạn đời của anh không?”. Đa Đa biết điều đó, nhưng lần đầu gặp gỡ mà nhắc đến ba chữ “chọn bạn đời”, một người đã từng nhiều lần trải qua các vụ làm mối như Đa Đa cũng vẫn cảm thấy có gì không quen, “Em cũng có biết một chút”. “Rất tốt, vậy thì điều kiện của em là gì?”. Anh hỏi thẳng thắn như vậy, Đa Đại lại thấy hơi ngại, “Y Y không nói gì với anh à?”. “Có, nói là em muốn tìm một đồng minh để hợp tác, rất thú vị, để lại ấn tượng sâu sắc trong anh.” Đa Đa lúng túng. Cô nàng Y Y này, tại sao lại tiết lộ hết mọi bí mật của cô chứ? Hãy chờ xem cô xử lý cô nàng như thế nào. Sau một hồi lúng túng lại cảm thấy thoải mái, đến khi nói ra Đa Đa cũng bớt băn khoăn hơn, “Anh cảm thấy thế nào?”. “Anh cảm thấy rất tốt”. Khi anh nói khóe mắt hơi cười cười, trông có vẻ rất vui, “Nếu hai người đã có chung mục tiêu, nếu có thể, hy vọng hai chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ theo từng bước một. Sau đó trên cơ sở tôn trọng những gì mà hai bên hiểu biết về nhau tiếp tục cuộc sống mà mình cần. Em thấy thế nào?”. Đúng là có mục tiêu chung, nhưng anh lại nói thoải mái tự nhiên như vậy, dường như tất cả đã chắc chắn, năm mươi năm sau đó đều đã được lên kế hoạch. Tin tưởng rằng cô sẽ đồng ý ư? Quyết định này của anh ấy cũng đưa ra sớm quá nhỉ? Đa Đa có phần mất thể diện, chất vấn một câu: “Nghe ra anh cũng không thích hôn nhân lắm. Nếu thực sự muốn sống cuộc sống mà mình thích thì tội gì phải kết hôn”. Diệp Minh Thân tiếp tục mỉm cười, “Đa Đa, không phải em cũng như thế sao?”. Đa Đa không nói gì, thực ra suy nghĩ của họ thực sự giống nhau. Đối tượng lý tưởng xuất hiện trước mắt, cùng chung mục đích, thấu hiểu lẫn nhau, nhưng trong lòng cô lại không thấy vui chút nào, cứ cảm thấy ở đâu đó có vấn đề, nhưng một chốc một lát lại không tìm ra được lý do phản bác, Đa Đa chỉ biết im lặng. Anh không giục cô trả lời, hai người lặng lẽ uống trà, lúc rời nhà hàng đã gần chín giờ, bên ngoài xe cộ vẫn đi lại như mắc cửi. Diệp Minh Thân lái xe đến đây, Đa Đa không muốn để Diệp Minh Thân đưa về, nói đi tàu điện ngầm rất tiện, nhưng anh vẫn kiên quyết chở cô về chỗ đỗ xe của cô. Xe của Đa Đa đỗ trong bãi đỗ xe ngoài trời, Diệp Minh Thân dừng xe bên vệ đường, cùng cô đi vào bên trong. Bãi đỗ xe rất tồi tàn, mặt đường gồ ghề, gót giày Đa Đa rất nhỏ, cô phải nhẹ nhàng kiễng chân lên để đi. Diệp Minh Thân đi song song với cô, nhưng không đưa tay ra đỡ, chỉ mỉm cười rất lịch sự, không nói gì cả. Sau khi cô lên xe, Diệp Minh Thân đóng cửa xe cho cô rất lịch sự, sau đó lùi ra sau một bước, đợi cô nổ máy. Đa Đa hạ cửa sổ xuống nói tạm biệt, anh mỉm cười gật đầu. Lúc nhấn ga, Đa Đa không kìm được liền nhìn người đàn ông đó qua gương hậu. Dáng người anh cao ráo, nụ cười điềm đạm nho nhã, dưới ánh trăng trông rất đẹp trai. Chỉ có điều khi bóng Diệp Minh Thân không còn ở trong tầm nhìn, cô lại thấy buồn. Thực ra cô cũng không hiểu tại sao mình lại buồn, rõ ràng là người đàn ông đó rất hợp với cô, không những hợp, mà còn là ứng cử viên sáng giá nhất cho mục tiêu cô đặt ra trong năm nay, nhưng cô chỉ thấy buồn. Sau đó cô bắt đầu nghi ngờ về giới tính của Diệp Minh Thân, lẽ nào anh là gay? Tìm gấp một cô gái để che mắt người đời, sau đó mới có thể tự do sống lâu dài với người yêu đồng tính của mình? Trên đường về nhà cô suy nghĩ liên miên, sau khi về đến nhà, Đa Đa dừng xe dưới khu nhà mình ở. Bước được mấy bước, điện thoại trong túi xách đổ chuông, có tin nhắn. Muộn thế này ai nhắn nhỉ ? Đa Đa mở ra xem, bên trên chỉ vẻn vẹn mấy chữ : “Đa Đa, lần sau đừng lái xe, anh sẽ đưa em về”. Là Diệp Minh Thân, Đa Đa không muốn nhắn lại, nắm điện thoại tiếp tục rảo bước. Mặc dù là đêm đông lành lạnh, nhưng ánh trăng vằng vặc sáng rõ, cô nhìn thấy mũi giày của mình giẫm từng bước lên ánh trăng, đột nhiên rất muốn cười một cái, nhưng nụ cười chưa kịp nở ra thì đã tắt ngấm, cuối cùng cô chỉ khẽ thở dài.