Thiên sát cô tinh

Chương 1 : Thân thế

♥Edit: Mun Nghe đồn rằng Tiêu hoàng hậu có nhan sắc tuyệt thế khuynh thành, huệ chất lan tâm, hơn nữa võ nghệ cao cường. Cùng được sự sủng ái của hoàng đế, nàng và Uyển phi đồng thời có thai, cũng đồng thời sinh hạ cùng một lúc. Không ngờ rằng nàng sinh ra một một nữ nhi dung mạo xấu xí, từ đó về sau không hề được sủng ái, cung điện trở nên tiêu điều vắng vẻ, không ai muốn bước vào Kiền Trữ cung một bước… Nhưng Uyển phi lại hạ sinh một đôi long phượng, nam hài dung mạo tuấn mỹ, tư chất thông minh. Nữ hài thông minh đáng yêu. Tất cả đều được hoàng đế rất sủng ái. Trong lúc đó, khắp nơi nổi lên một tin đồn, Tiêu hậu bị đày vào lãnh cung, Uyển phi sắp được phong hậu. Nhưng hoàng đế không hề động chỉ. Ngôi vị hoàng hậu vẫn như trước thuộc về Tiêu hậu, nhưng quyền lực trong hậu cung đã dần dần rơi vào tay Uyển phi… Sáu năm sau , một tiểu nữ mặc y phục màu phấn hồng bằng tơ lụa dắt theo một nữ tử thương tâm hỏi “Mẫu hậu, Noãn nhi thật sự xấu sao? Vì sao cung nữ, thái giám nhìn thấy Noãn nhi đều tránh rất xa?”. Nàng chính là nữ nhi của Tiêu hoàng hậu, Hiên Viên Noãn Ngữ. Giọng nói như tiếng chuông bạc trong trẻo vang lên, làm cho thể xác và tinh thần của người ta khoan khoái dễ chịu. Nghe qua liền liên tưởng tới một tiểu nữ oa với một khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành…. Nữ tử đang được gọi chính là Tiêu hậu. Nàng xoay người ngồi xuống, nụ cười ấm áp, khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành tràn đầy yêu thương “Sao lại thế được? Noãn nhi là người đẹp nhất thế gian rồi, là nữ nhi bảo bối của ta.” “Dạ. Noãn nhi biết nè, Noãn nhi là đúng là bảo bối. Mẫu hậu cũng là bảo bối của Noãn nhi.”. Tiểu nữ nhi chớp chớp đôi mắt to, hàng lông mi thật dài như hai cây quạt nhỏ giống nhau đang chớp, ánh mắt đẹp đến nỗi động lòng người, giống như ngọc lưu ly, làm cho người ta chìm sâu vào trong đó. Nhưng nhìn lại khuôn mặt tiểu nữ nhi, trên đó đầy những vết tàn nhang lốm đốm. Nhìn qua thấy giống với lão thái bà bảy tám mươi tuổi…. Tiêu hậu dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nữ nhi, thân mật hôn nàng, yêu thương nói “Noãn nhi, con phải nhớ kỹ. Một người đẹp không chỉ ở bề ngoài, mà còn ở nội tâm. Một người đẹp tới đâu nhưng nếu không có tâm thiện lương thì cũng là xấu xí. Chỉ cần có một phẩm chất tốt đẹp, cho dù bên ngoài xấu xí cũng vẫn là người xinh đẹp, biết không? “ Noãn nhi nhìn Tiêu hậu một cách khó hiểu, bĩu môi nói: “Mẫu hậu, Noãn nhi có một trái tim lương thiện, như vậy có phải bọn họ sẽ không nói Noãn nhi xấu. Bọn họ có thể không trốn tránh Noãn nhi, phụ hoàng có thể yêu thương Noãn nhi hay không?”. Nàng thực hâm mộ Hiên viên Huy. Phụ hoàng yêu thương hắn như vậy, nhưng lại chưa bao giờ liếc nhìn nàng một cái. Khi nào thì phụ hoàng có thể khen nàng chứ? Tiêu hậu nhìn thấy trong mắt nữ nhi xuất hiện một tia ghen tị, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài như tơ lụa của nàng, nói: “Noãn nhi, con đừng để ý đến người khác. Phụ hoàng vẫn chưa phát hiện ra Noãn nhi rất tốt. Một ngày nào đó, người sẽ nhận ra Noãn nhi mới là hài tử tốt nhất trên đời, con nói có phải không?” Noãn nhi mỉm cười, ngọt ngào nói: “Dạ. Mẫu hậu, Noãn nhi có mẫu hậu là đủ rồi. Phụ hoàn chẳng qua là chưa phát hiện ra Noãn nhi. Một ngày nào đó người sẽ phát hiện”. Tiêu hậu khẽ cười. Nhưng ý cười lại mang đầy cay đắng. Noãn nhi, ta nên nói với con thế nào đây. Bậc đế vương là vô tình nhất. Vì người là thân đế vương, nên lại càng không chú ý tới con. Bởi đối với người mà nói, con chính là sự sỉ nhục. Đối với mẫu hậu, con lại là bảo bối duy nhất của ta. Mẫu hậu rất thương con, thật sự rất thương… Noãn nhi không hiểu tại sao trên mặt mẫu hậu lại có nét cay đắng. Nhưng nàng vốn thông minh, nên lựa chọn không hỏi. Nàng nắm tay mẫu hậu, cười ngọt ngào nói: “Mẫu hậu, chúng ta đi luyện cầm đi, Noãn nhi muốn đánh đàn”. Lần nào mẫu hậu nghe nàng đánh đàn cũng đều cười. Cho nên nàng phải đánh đàn cho mẫu hậu nghe, mẫu hậu sẽ không buồn nữa. Tiêu hậu cười hiền từ, ôm nữ nhi đi vào phòng. Đặt nữ nhi vào ghế tựa. Bản thân thì ngồi cạnh bên. Tiểu nữ nhi nhẹ nhàng đặt tay lên đàn. Một đôi tay mịn màng nhỏ bé đáng yêu không thê tưởng tượng nổi. Nàng nhẹ nhàng xoa nhẹ dây đàn, bắt đầu tấu khúc. Một âm điệu mỹ lệ vang lên, như thiên nhạc uốn khúc trong phòng…. Tiên hậu dịu dàng nhìn nàng, trong mắt tràn đầy tán thưởng. Tuy rằng diện mạo Noãn nhi không đẹp, nhưng lại có một trái tim mỹ lệ. Từ nhỏ đã có giỏi ca hát, tinh thông âm luật. So với chính ta năm đó chỉ có hơn chứ không kém. Ngay cả cốt cách đều là thiên tài trăm năm khó gặp. Nhưng ta lại không muốn dạy nàng luyện võ, chỉ mong nàng có thể bình thản mà sống cả đời này…. Lão thiên gia, ta nên cảm kích ông, vì ông đã ban cho ta một nữ nhi tốt như vậy. Có nữ nhi thế này, ta cũng không mong muốn gì nữa, nguyện cho nàng vĩnh viễn vui vẻ… Trong Kiền Trữ cung, nơi nơi là tiếng đàn du dương. Giờ khắc này, cung nữ và thái giám đứng đầy ngoài cung. Bọn họ biết đây chính là tiếng đàn của công chúa. Bọn họ thừa nhận công chúa quả thật rất lợi hại. Còn nhỏ như vậy mà có thể đàn ra tiếng đàn mỹ lệ như vậy. Khúc nhạc như hòa vào không trung a. Đáng tiếc nhìn dung mạo, ai………. Chỉ có thể lắc đầu thở dài…… Mà ở phòng ngoài, có một vị nữ tử gần bốn mươi tuổi dịu dàng nhìn một lớn một nhỏ phòng trong. Trên mặt tràn đầy vẻ yêu thương. Tiếng đàn của công chúa thật sự đã đạt tới một trình độ. Đáng tiếc, một đứa nhỏ thiên tài như vậy, kỳ thật cũng không phải trời sinh dung mạo xấu xí. Nàng vốn có một khuôn mặt tuyệt thế, nhưng lại là thai độc. Đứa nhỏ đáng thương. Cũng không biết ai tâm địa ác độc như vậy, ngay cả đứa nhỏ chưa sinh ra cũng đã tính kế…… Khúc nhạc du dương giống như có sinh mệnh, hết sức lay động, lưu lại bên tai mỗi người, tựu hồ khiến mọi người đều cảm nhận được ấm áp… Cuối cùng tiếng đàn ngừng. Tiểu nữ nhi vui vẻ xuống khỏi ghế tựa, chạy đến bên chân nữ tử, làm nũng nói: “Mẫu hậu, Noãn nhi đàn được không?”. Đây là điểm tự hào của nàng. Từ nhỏ nàng đã quen thuộc với âm luật đặc biệt, chỉ cần thoáng nghe qua là có thể đàn được. Tiêu hậu vuốt ve mái tóc dài của nữ nhi, dịu dàng nói: “Nghe hay lắm. Noãn nhi thật là lợi hại. Khúc nhạc mới này, đây là lần đầu mẫu hậu nghe. Làm cho lòng người ta nổi lên cảm giác ấm áp, không hổ Noãn nhi tự sáng tác.” Noãn nhi dựa người vào người nữ tử với vẻ mặt thỏa mãn. Nàng thích nhất nghe mẫu thân khen nàng. Nàng chỉ biết mẫu hậu thích nhất nghe nàng đánh đàn. Mỗi ngày nàng đều đánh đàn cho mẫu hậu nghe, người sẽ không buồn nữa…. Lúc này, Noãn nhi chú ý tới ngoài ngoài cửa, kinh ngạc kêu lên: “Nhũ mẫu, nhũ mẫu, sao người lại tới đây.” Nàng chạy rất nhanh đến bên người kia, lôi kéo quần áo của nàng ta, trưng lên khuôn mặt tươi cười,ngọt ngào khi nhìn thấy nàng… Nữ tử ngồi xuống, âu yếm nhìn nàng, yêu thương cười nói: “Noãn nhi thật sự là rất nghe lời. Noãn nhi, nhũ mẫu và mẫu hậu con có việc muốn bàn. Con ra ngoài kia chơi đùa một lát được không?” Noãn Ngữ nhìn hai người, biết điều gật gật đầu: “Noãn nhi đến hoa viên chơi đây.” Nói xong liền hoạt bát chạy đi…. Tiêu hậu nhìn nữ nhi hoạt bát đáng yêu, trong mắt tràn đầy chua sót. Đều là tại ta hại nàng. Lẽ ra nàng có thể có hạnh phúc như những đứa nhỏ khác. Nhưng hiện giờ lại bị người khác hại trở thành quái vật…. Nữ tử nhìn Tiêu hậu thương tiếc, an ủi nói: “Nghi Thủy, ngươi không cần áy náy. Noãn nhi sẽ không trách ngươi. Giờ ta phải rời khỏi Lưu Vân quốc một chuyến. Ta muốn tìm cách để cứu chữa cho Noãn nhi. Nhưng mà dược liệu quá khó tìm, cho nên phải mất mấy tháng, thậm chí là rất lâu. Ngươi ở lại một mình nhất định phải cẩn thận” Tiêu hậu kích động nắm chặt tay nữ tử, cảm động nói: “Sư phụ, cám ơn người. Cuối cùng cũng có thế cứu Noãn nhi” Nữ tử vỗ vỗ tay Tiêu hậu, dặn dò nói: “Nghi Thủy, ngươi nhất định phải vạn phần cẩn thận. Hoàng cung là nơi ăn thịt người. Hiện tại dù sao ngươi vẫn là hoàng hậu.” Trong hoàng cung, thứ người ta muốn chính là ngôi vị hoàng hậu này. Đặc biệt là Nghi Thủy vốn không có hoàng quyền của hoàng hậu. Nàng lại quá mức thiện lương, nhất định sẽ bị người khác khi dễ. Tiêu hậu cảm động nhào vào lòng nữ tử, nước mắt chảy xuống: “Sư phụ, cám ơn người. Sư phụ, nhiều năm qua người đã giữ ta bên người. Sư phụ, người yên tâm đi, ta nhất định sẽ tự bảo vệ mình thật tốt. Ta sẽ vì Noãn nhi mà tự bảo vệ mình, sẽ không để cho người ta khi dễ Noãn nhi. Sư phu, người cũng cẩn thận nha.” Nữ tử ôn nhu vỗ vỗ lưng Tiêu hậu, thở dài một hơi, nói: “Nghi Thủy, sư phụ phải đi. Ngươi nhất định phải cẩn thận.” Tiêu hậu rời khỏi lòng nữ tử, gật gật đầu. Sau đó nhìn theo hướng nữ tử rời đi. Trong mắt tràn đầy cảm kích. Trong nhiều năm, may nhờ sư phụ bảo hộ mình, cũng là người đã chạy ngược chạy xuôi tìm kiếm giải dược làm sạch thai độc. Sư phụ đối với mình tựa như người thân, như thể mẹ con…. Tiêu hậu nhìn bóng dáng nữ tử chậm rãi rời đi. Âm thầm thề, sư phụ, ta nhất định sẽ bảo vệ Noãn nhi thật tốt. Sư phụ, ngươi nhất định phải trở về sớm. Trong sân nhỏ, một dáng người nho nhỏ nhìn thấy nữ tử rời đi, trong mắt tràn đầy bất mãn. Nhưng nàng biết nhũ mẫu là vì cứu mình mới phải chạy ngược chạy xuôi. Nàng và mẫu hậu đều xem nhũ mẫu như là thân nhân….