Thiên ma kiếm
Chương 98 : Đệ tứ chiêu, dịch thiên trên bờ vực sống chết.
Hơn năm trăm quân lính được huấn luyện kĩ càng,sau khi nghe xong lệnh lập tức xông lên không hề có chút hoản loạn. Phía đông, trước tiên xông lên ba mươi kị binh thân khoác giáp sắt. Lúc ba mươi kị binh kia chưa đến gần Dịch Thiên thì phía tây lại có thêm bốn mươi kị binh tay cầm đại đao lao đến.
Dịch Thiên dần hiểu được thế trận của họ số kị binh sẽ tăng theo mười đơn vị cứ như vậy liên tiếp tạo áp lực cho hắn,khiến hắn rơi vào gọng kiềm không tài nào thoát ra được
Dịch Thiên cầm kiếm chủ động xông lên, luồng sáng màu hoàng kim dài hơn mười mét quét ngang qua,bốn người bốn ngựa xông đến trước mặt hắn bị một kiếm chém thành tám đoạn, máu tươi tuôn trào,mảnh xác bắn ra.
Lúc này đám kị binh ở hướng tây đã lão đến gần, Dịch Thiên sau khi chém chết bốn tên liền nhảy lên trời hai kiếm được tung ra quét ngang đám kị binh ở phía trước, tám người ngựa nữa rơi xuống đất.
Trên con đường lớn của Chiêm Thành ngập toàn xác người,hơi máu không ngừng bốc lên,lại cộng thêm cái xác của phi long nhìn như nơi này không khác cõi tu la là bao.
Dịch Thiên cầm kiếm đứng giữa đường,đợi đám kị binh còn lại lao lên.
Ma Vương! Là Ma Vương thích máu người. Hắn ta đã hiện thế!
Lúc này tát cả mọi người đều có một ảo giác như vậy,cái màu đỏ của máu kia gần như đã che khuất đi cái màu hoàng kim rực rỡ thường ngày,khiến ai nhìn Dịch Thiên cũng tưởng hắn là Ma Vương hiện thế.
Ảo giác? Ảo giác? Cả con đường ngập tràn hơi máu,không còn ai nhận ra điều này là thật hay giả.
Từng đợt kị binh cứ thế xông vào, năm mươi,sáu mươi,đến một trăm, tất cả đều không làm gì được hắn, nếu cứ đánh tiếp thế này có lẽ phải đợi đến lúc Dịch Thiên sức cùng lực kiệt mới có thể giết được hắn,nếu thế cái giá phải trả là quá lớn.
Xác chết trên con đường lớn đã chất thành núi,máu chảy thành sông. Cả Chiêm Thành như ngập trong một màu đỏ. Dịch Thiên bước từng bước vững chắc tiến lên phía trước, tên cẩu thiếu gia thấy tốc độ cùng bản lĩnh giết người của Dịch Thiên càng thêm khiếp sợ. Trên khuôn mặt hắn không còn tí huyết nào.
Phập
Dịch Thiên lao nhanh như tên bắn xuất hiện trước mặt tên cẩu thiếu gia một kiếm xuyên tim,khiến phụ thân hắn ở cạnh cũng không kịp phản ứng,lão gầm lên giận dữ rút kiếm đâm Dịch Thiên thế nhưng thực lực có sự chênh lệch lớn. Dịch Thiên một cước đá lão bay sang một bên, người đập vào một cửa tiệm cạnh đó.
Dịch Thiên cảm thấy hơn lúc nào hết hắn vô cùng mệt mỏi,hắn có cảm giác thứ gì đó đang thay đổi trong cơ thể,sự hiếu sát trước đây không có nhưng không hiểu sao bây giờ càng lớn mạnh.
Bên trong đan điền của hắn hai dòng hoàng kim và Hắc tử đang cùng chuyển động, thế nhưng không giống với trước đây,sau mỗi lần Dịch Thiên giết đi một người luồng năng lượng hắc tử kia như quay nhanh hơn một chút. Tất nhiên những sự thay đổi này hắn hề hay biết.
Đúng lúc này một tiếng gầm lớn từ xa vọng lại, âm thanh giống như tiếng sấm dậy trên không trung : “ kẻ nào dám hại chết cháu ta, giết hại quân binh của Chiêm thành ta các ngươi cho gia tộc chúng ta chỉ là đồ bỏ hay sao?”
Biết bao nhiêu kỵ binh suýt nữa ngã lộn,nhiều người đứng không vững phải dựa vào nhau. Một cơn cuồng phong kéo đến rất nhanh chóng xuất hiện một lão già râu tóc bạc phơ lão gầm lớn nói: “ tất cả các ngươi tránh ra để ta xem kẻ nào đã hại chết cháu ta.”
“ lão tổ”- Phụ thân của tên cẩu thiếu gia nhận ra lão già kia liền chạy đến bên cạnh lão kể toàn bộ sự việc.
Dịch Thiên nhìn lão hắn hoàn toàn không thể cảm nhận được thực lực của lão già kia,thậm chí một chút cũng không. Điều này khiến hắn vô cùng kinh sợ, thực lực của lão phải hơn mình rất nhiều.
Lão già nhìn Dịch Thiên không chớp mắt, một áp lực mạnh mẽ vô hình tiến về phía hắn, một dao động khủng khiếp lan tỏa cuồn cuộn khắp cả con đường.
“Ngươi chính là thanh niên tên Dịch Thiên là người đứng nhất trong đại hội tu chân tại Thăng Long Thành?, hừm cũng không tệ nhưng ngươi đã sai lầm khi đến Chiêm Thành ta mà giương tay tự đắc”
Dịch Thiên không hề tỏ ra sợ hãi hắn đáp: “ Mọi chuyện ta làm hôm nay tất cả mọi người đều thấy tội ác của chúng chết cũng không hết tội”
Lúc nghe đến chỗ “ tội ác của chúng chết cũng không hết tội” gân xanh trên trán lão hiện hết cả lên, lão tức giận nói: “ thật giỏi giảo biện, hôm nay ngươi tại Chiêm Thành ta sát hại nhiều nhân mạng như vậy, hiện ta sẽ bằng thân phận lấy mạng tên cuồng đồ nhà ngươi. Nhớ kĩ lấy tên lão phu là Mã Quảng Nhiên. Để có chết cũng không thành tên quỷ hồ đồ. Xem ra lão ta đang thực lòng muốn giết chết Dịch Thiên.
Dịch Thiên không chút sợ hãi hắn đáp lại một cách mạnh mẽ: “ lão nghĩ có thể lấy mạng ta bằng đôi tay già yếu kia sao?”
“ ha...ha....”- Lão Mã Quảng Nhiên cười lên một cách đáng sợ lão nói: “ tiểu tử ngông cuồng, ta cho ngươi hai sự lựa chọn, một giao nộp bảo vật giúp ngươi có thể lăng không mà bay như trong trận chung kết đại hội trước đó, lúc ấy lão già ta sẽ nể tình ngươi còn trẻ mà giết ngươi một cách nhẹ nhàng, thứ hai nếu ngươi vẫn to mồm chống cự đừng trách bậc tiền bối như ta ác độc.”
Dịch Thiên biết tình huống trước mắt như rõ bàn tay, lão già kia đã động sát tâm với hắn. Không những thế cái gọi là Bảo vật giúp người ta lăng không mà bay kia chỉ là lời đồn hắn làm gì có thứ đó. Dù có nói gì hay làm gì lão già kia cũng không buông tha cho hắn. Bất quá Dịch Thiên cũng không bỏ qua bất kì cơ hội sống nào hắn lạnh lùng hạ thấp giọng nói: “ Bớt lấy tuổi tác ra mà dọa ta đi, lão đúng là hồ đồ, hay lão là ông trời chăng? Ta đang là đại diện cho Vương Lan đế quốc, nếu như tại một thành trong thuộc vùng cai quản của đế quốc cai quản bị lũ vô sỉ vây đánh đến chết, lão nói xem sẽ có hậu quả gì? Thành thượng tuyệt đối không dễ dàng gì mà bỏ qua, đầu của lão và con cháu lão hãy đợi đến lúc bị treo đi!"
Sắc mặt Mã Quảng Nhiên có hơi chút biến sắc sau đó lão lạnh lùng nói: “ lão ta đây đã luyện đến đẳng cấp này còn sợ gì nữa,mói thù giết cháu liệu có thể nuốt trôi, ta đây sẽ thử giết ngươi, xem trên triều đình sẽ làm gì lão.”
Dịch Thiên biết kế dọa nạt đã thất bại,hắn thủ thế chuẩn bị chiến đấu.
Mã Quảng Nhiên lộ ra chính khí lẫm liệt,lão gằn giọng nói: “ hôm nay không giết tên hung đồ như ngươi,trời đất khó dung, lão phu thay trời hành đạo.”- Một cỗ đại lực mạnh mẽ từ trên người lão tràn ra lão tung chưởng hướng về Dịch Thiên.
Sức mạnh như dời non lấp biển, cuồn cuộn trong quảng trường, lực lượng đó như nộ hải cuồng phong. Tuyệt đối không phải là lực lượng mà Dịch Thiên có thể kháng cự.
Sức mạnh vừa rồi tương đương với đẳng cấp của ngũ giai đại cao thủ, Đại lực đó bao la như trường giang cuộn sóng, lại liền mạch như đại hà, xung phá qua chưởng lực và đao mang của hai người, kích thẳng đến.
Dịch Thiên tuyệt đối vô pháp tiếp nhận một kích này, chưởng lực dữ dội của Mã Quảng Nhiên đã kích trúng, hắn thổ ra một ngụm tiên huyết, văng lên không trung tới bảy, tám trượng mới rơi xuống, phun ra từng ngụm, từng ngụm lớn huyết dịch. Dịch Thiên cảm giác dường như ngũ tạng đã bị vỡ nát.
Dịch Thiên lại ho ra thêm năm, sáu ngụm tiên huyết nữa, cuối cùng cũng có thể mở miệng nói được. Hắn lau vết máu nơi khóe miệng, nặn ra một nụ cười lạnh nhạt nói: “ đẳng cấp của một ngũ giai cao thủ chỉ đến thế thôi sao? Không thể giết được ta đâu.”
Sắc mặt lão già kia thực sự xám ngắt,một kích vừa rồi không ai hiểu bằng lão,vậy mà tên thanh niên trước mặt lại lãnh trọn một chưởng mà không chết. Lão bắt đầu nghi ngờ trên người hắn ngoài bảo vật có thể giúp lăng không mà còn có bảo vật hộ thân cực kì quý báu.
Dịch Thiên nhắm hai mắt lại, âm thầm kiểm tra thương thế của bản thân, ngũ tạng của hắn không ngờ đã xuất hiện rất nhiều vết rạn nứt, tính mệnh khó toàn! Hắn cười thảm: "Được lắm, ta thử liều một phen xem sao.”
Hắn truyền âm nói với Long Vũ: “ Cô cô cảm ơn người đã nhận Dịch Thiên làm đệ tử,những ngày tháng sống với cô cô đệ tử cảm thấy rất vui. Nếu có kiếp sau nhất định báo đáp người gấp bội,lời hứa xem ra lần này đệ tử phải thất hứa với người rồi.”
Nói xong những lời đó hắn hoàn toàn ngắt đi sự liên kết giữa hắn cùng Long Vũ mặc cho nàng hét lên mà nói: “ Thiên nhi đừng làm điều ngu xuẩn ngừng lại đi,ngươi sẽ chết mất.”
Dịch Thiên đã quyết định, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng Thiên Vương Kiếm pháp dù biết với một tên ngũ giai cao thủ mà ngay đến đẳng cấp tiền kỳ, trung kỳ hay hậu kỳ cũng không nhận ra thì không còn cách nào khác.
Dịch Thiên nhắm mắt khẽ hô lên : “ Thiên Vương Kiếm pháp.”
Ngay tức khắc gió lớn nổi lên, bầu trời bắt đầu trở nên tối lại,mây đen kéo đến nhưng không có mưa. Trên tay Dịch Thiên xuất hiện ngân kiếm,được bao bọc trong một màng hào quang hoàng kim sáng chói. Cả người hắn như được bao phủ trong một tần hộ thể màu hoàng kim. Trông hắn lúc này không khác gì một đại tiên giáng trần.
Ầm…Ầm….
Tiếng sấm vang lên liên tục, tiếp sau đó một chiến thần như ảo như thật cao gấp đôi Dịch Thiên xuất hiện sau lưng hắn. Chiến thần thân mang hoàng kim giáp,tay cầm hoàng kim chiến kiếm,dáng đứng oai vệ tỏa ra chính khí ngút trời.
Mã Quảng Nhiên từ trạng thái ngạc nhiên chuyển sang chấn động, không khỏi giật mình. Dịch Thiên có thể ngạnh tiếp cỗ khí lực bài sơn đảo hải cấp năm mà không chết, đã làm lão không ngừng kinh ngạc. Hiện tại lại có thể xuất ra loại võ công mà phải tu luyện đạt đến cảnh giới cực hạn mới có đủ khả năng thi triển là thân ngoại hóa thân, khiến cho lão trong lòng không ngừng dao động.
Trời đất tối lại chỉ riêng duy nhất Dịch Thiên cùng chiến thần sáng lấp lánh.
Người người khi trông thấy cảnh đấy đều trố mắt đờ đẫn, những binh lính có gan nhỏ bị dọa khiến cho vũ khí trên tay đều rơi cả xuống đất, ngoài ra những tu luyện giả có bản lãnh cường hãn đều có cảm giác thân thể phát lạnh, trong tâm không rét mà run.
Một cỗ cường giả khí tức từ trong nội thể phát xuất ra ngoài tạo thành một lực lượng to lớn, mạnh mẽ chấn động toàn trường, trong lúc này Dịch Thiên như trở nên cao lớn gấp bội, hệt như một cự nhân đang cúi đầu nhìn trời đất, mọi người ai nấy đều cảm thấy một một sức ép trầm trọng, bứt rứt đến ngạt thở.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
574 chương
301 chương
109 chương
817 chương
50 chương
195 chương