Thiên ma kiếm
Chương 96 : Dịch thiên báo thù (1)
Trước mặt Dịch Thiên chính là mẫu thân của Tiểu Tuyết bà đang gào rống khóc lóc thảm thiết,trên tay bà đang ôm một thân thể của một thiếu nữ. Không sai người thiếu nữ mà bà đang ôm gào khóc chính là Tiểu Tuyết người mà Dịch Thiên coi không khác gì một tiểu muội của mình. Trên cổ Tiểu Tuyết còn hiện lên vết cắt do dao gây ra,máu còn chảy ra từng dòng.
Dịch Thiên bước từng bước nặng nề đến miệng lâm râm: “ Chuyện này là sao? Chuyện này là sao?”
“ Thiên ca ca,oa”- Tiểu lợi đang khóc bên cạnh Tiểu Tuyết thì thấy Dịch Thiên nó chạy thật nhanh đến ôm lấy chân hắn mà gào khóc.
Dịch Thiên đôi mắt đỏ ngầu,hắn hét to nói: “ Chuyện này là sao? Tại sao Tiểu Tuyết lại xảy ra như vậy?”
“oa”
Tiểu Lợi gạt nước mắt trên mặt nói: “ sáng qua, tỷ tỷ thấy huynh đã hai ngày không đến thăm liền lo lắng,cùng đệ đi ra ngoài hỏi thăm xem huynh ở đâu,sáng hôm đó có một đám thanh niên trông giống người của gia tộc lớn gặp tỷ tỷ muội sau đó chọc gẹo tỷ ấy. Đến tối đó đột nhiên gia đình đệ đang ăn cơm thì cái đám thanh niên khi sáng kia xông vào nhà đệ một tên trong đó bắt tỷ tỷ đệ vào trong phòng,còn những tên còn lại bắt giữ đệ và mẫu thân.
“ oa.”
Nói đến đây Tiểu Lợi không nói gì nữa nó khóc rống lên thật lớn. Dịch Thiên ôm Tiểu Lợi vào lòng sau đó nhìn sang mẫu thân Tiểu Tuyết nói: “ phu nhân có thể nói cho ta nghe rốt cuộc bọn chúng đã làm gì Tiểu Tuyết không?”
Mẫu Thân Tiểu Tuyết khóc nói: “ bọn chúng..........bọn chúng cưỡng hiếp nó!”
Ầm.....
Đầu Dịch Thiên như nổ tung đôi mắt như dã thú hiện lên,bắn ra hàng quang lạnh xương sống hắn nói: “ Vậy có biết bọn chúng là ai không?”
Tiểu lợi nói: “ đệ không biết bọn chúng là ai chỉ nghe thoáng thoáng một tên được xưng là Hòa thiếu gia gì đó.”
“Hòa Thiếu gia à?”- Dịch Thiên nắm tay thu lại chặt hắn cố gắng nhớ cái tên này rồi nói: “ Trong các vị ở đây ai biết đến hắn không?”.
Dịch Thiên nhìn những người hàng xóm đang đứng bên ngoài, một trong số họ nhìn nhau sau đó nói: “ tên đó là thiếu gia của Mã tướng Quân Chiêm thành này,là tên có địa vị cao nhất sau cha hắn trong thành,coi trời bằng vung,chuyên đi ức hiếp những người nghèo khổ chúng tôi,nhưng không ai dám làm gì hắn,anh bạn trẻ à ta khuyên ngươi đừng chạm vào hắn bằng không chuốc họa đấy.”
“ Chuốc họa? Ha....ha.... ta sẽ cho hắn cảm thấy địa ngục trần gian là thế nào?”- Dịch Thiên bây giờ như hóa điên,hắn cười lên điên cuồng giọng nói đầy sát ý, hắn nói tiếp: “ Có ai biết hắn đang ở đâu không.”
Mọi người im lặng không nói,có lẽ họ không dám động vào tên này.
Nói!
Dịch Thiên đột nhiên hét lớn,khiến mọi người giật mình một trong số họ nói: “ giờ này chắc hắn đang ở lạc cảnh cung để uống rượu.”
Dịch Thiên bước đến gần Tiểu Tuyết,khuôn mặt nàng đã trắng bệt không chút máu,đôi tay nàng lạnh ngắt. Dịch Thiên vuốt mái tóc nàng rồi bước ra khỏi cửa nói: “ Tiểu Lợi dẫn ta đến Lạc Cảnh cung,ta sẽ trả thù cho tỷ tỷ đệ.”
Nghe có người trả thù cho tỷ tỷ, Tiểu Lợi tức tốc chạy ra khỏi cửa phóng thẳng ra đường dẫn Dịch Thiên đến Lạc Cảnh cung.
Rất nhanh chóng thông tin Dịch Thiên tìm tên Hòa Thiếu gia trả thù đã truyền khắp thành,ai nấy cũng tò mò không biết Dịch Thiên ăn cái gì mà gan dám động đến tên thiếu gia khét tiếng tàn bạo kia.
Lạc Cảnh cung hay nói cách dễ hiểu nơi này chính là lầu xanh, một nơi vui chơi của những kẻ có tiền. Tại một căn phòng sang trọng có năm tên đang uống rựu,hai tay hai vị cô nương cười nói vui vẻ một tên trong đó cười nói: “ Hòa thiếu gia,cảm giác đêm qua thế nào? Được chứ hả,là ta tìm ra nàng ta đấy nhá,người đừng quên ta.”
Tên thanh niên có khuôn mặt trông khá thư sinh nhưng trên đôi mắt rồi nụ cười đều hiện lên vẻ dâm dục bất lương. Hắn cười to nói: “ rất sướng,ta sẽ không quên ngươi đâu a.”
Cả năm tên cùng nâng rượu cười ha hả cả năm tên đều không biết ngày tận số của chúng đang đến.
Dịch Thiên đến trước cửa Lạc Cảnh cung nhìn tấm biển trước mặt hắn nhử phát điên tung cước,kiếm khí từ chân lập tức chấn nát tấm biển hiệu. Rất nhanh chóng một đám người chạy ra Dịch Thiên cười lạnh nói: “ nói cho ta biết tên cẩu Hòa thiếu gia của các ngươi đang ở đâu?”
Dứt lời Dịch Thiên nhanh như chớp đã đứng bên trong sân viện mà không ai kịp nhìn thấy hắn di chuyển như thế nào. Tiểu Lợi rất lanh liền trèo len một cành cây lớn cạnh đó xem.
Một khí thế tung hoành ngang dọc xuất hiện đem toàn bộ Lạc Cảnh cung chìm trong sát ý ngập trời. Chỉ thấy sau đó từ bên trong các phòng bắn ra vài bóng người, hét lớn: “ kẻ nòa dám đến đây phá đám ngày vui vẻ của Thiếu gia bọn ta, không biết thiếu gia bọn ta đã bao trọn nơi này hay sao?”
Dứt lời đã xuất hiện hai mươi tên thị vệ thân mang kiếm,đao,nhìn Dịch Thiên với ánh mắt hổ báo. Dịch Thiên nhìn hai mươi người này thì ngay lập tức hiểu được bọn chúng là thị vệ đi cùng tên cẩu thiếu gia kia. Ánh mắt Dịch Thiên không hề có chút cảm tình giống hệt ánh mắt của tử thần đang nhìn xác chết. Đối với Dịch Thiên cái đám người này không khác gì đã chết.
Dịch Thiên cười lạnh nói: “ ta đương nhiên biết đây là đâu và ta cũng cho các ngươi biết mục đích của ta đến đây là lấy đầu tên cẩu thiếu gia kia của các người cùng đám bằng hữu của hắn.
Lời vừa nói ra đám người trước mặt vô cùng phẫn nộ,giận dữ nói: “ ngông cuồng,không biết tự lượng sức mình,hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy hậu quả của việc chạm đến Thiếu gia.”
“ có chuyện gì?”- Ngay lúc này đột nhiên tên được xưng là Hòa thiếu gia kia cùng đám bạn của hắn đi ra ngoài thấy Dịch Thiên cùng đám thị vệ của mình thì khó hiểu hỏi.
Một tên thị vệ đến nói: “ Xin Thiếu gia ở một bên uống rựu thuộc hạ sẽ xử tên ngông cuồng dám nhạo bán người.”
Dịch Thiên thấy cẩu Thiếu gia hắn cười lạnh nói: “ vậy cũng đỡ ta tốn sức đi kiếm tên cẩu thiếu gia ngươi.”
Ngữ khí của Dịch Thiên lạnh lùng,cao ngạo. Trực tiếp xem tên trước mặt không đáng một xu.
Nhìn hai kẻ kia đang phóng đến gần mình,ánh mắt Dịch Thiên lộ lên thần sắc tàn nhẫn,tay phải phất lên trước hai tên kia nhất thời cảm thấy có một lực lượng không thể kháng cự,ngay khi chúng nhân còn đang ngây người thì thân thể hai tên đó đã nổ tung. Huyết nhục được một phen bay loạn,tình cảnh chấn động chúng nhân.
Sắc mặt của những tên còn lại đại biến,bọn chúng không biết tên thiếu gia kia đã đụng vào thứ biến thái này. Một tên trong đó hét lớn : “ tên kia lòng dạ ác độc,ra tay tàn nhẫn các huynh đệ xông lên.”
Dịch Thiên nhìn đám còn lại lao lên ánh mắt xem thường xen lẫn sát ý, thân thể hắn chớp động lập tức xuất hiện bên trong đám người kia,giống như một đạo lam ảnh biến hóa, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt chỉ trong chớp mắt mười tám tên chỉ còn tám tên. Dịch Thiên giết người với tốc độ cực nhanh,đôi mắt như hổ báo đỏ ngầu vì giận dữ. Hoàng Kim trên mắt Dịch Thiên bạo xạ toàn thân cứ như một sát nhân.
Tiểu Lợi ở trên cây nhìn thân thể Dịch Thiên chớp đông chớp tây hoa cả mắt nhưng với nói cái hình ảnh này,cái bộ dáng Dịch Thiên như khắc họa trong tâm trí nó.
Tốc độ giết người của Dịch Thiên có thể so sánh với việc hắn cầm dao đi giết gà vậy,cực nhanh. Nếu nói ra ít ai có thể tin được. Tám tên nhanh chóng chỉ còn hai tên. Hai tên còn lại khuôn mặt đầy nổi sợ hãi đôi tay run lên từng đợt hai tên đó ngay tức khắc vứt kiếm bỏ chạy......
Dịch Thiên nhìn hai tên bỏ chạy,hắn cũng không thèm truy sát bước từng bước đến bên tên Hòa Thiếu gia vừa đi vừa nói: “ Đêm qua các ngươi đã làm một việc các ngươi có nhớ không?”
Tên hòa Thiếu gia cùng đám bằng hữu của hắn ngồi bệt xuống đất mặt tái xanh nói: “ thiếu hiệp không biết người định nói chuyện gì,nếu có gì đắc tội ta xin lỗi,ngoài ra ta sẽ tặng người nhiều nhiều vàng bạc,xin người tha cho ta.”
“Tha? Dịch Thiên cười to một tiếng ngân kiếm xuất hiện trên tay.
Vút.....vút...........
Ngân kiếm vung lên,chỉ thấy ngay sau đó cả năm tên lăng ra gào rống hai tay nắm chặt hạ bộ. Một dòng tiên huyết bắn ra từ hạ bộ bọn chúng. Dịch Thiên một kiếm chặt hết toàn bộ của quý của cái đám dâm dục kia.
Truyện khác cùng thể loại
327 chương
6 chương
685 chương
75 chương
225 chương
1273 chương
61 chương