Thiên Hạ Vô Song
Chương 916
Nếu không phải những gia hỏa này không làm tròn nhiệm vụ, thậm chí cố ý và cùng một giuộc với những người kia, đại công của công quốc làm sao có khả năng dễ dàng thay chủ như vậy?
Muốn Mạnh Hàn cứu những người này, Mạnh Hàn làm sao có thể làm như vậy vậy? Mạnh Hàn nể tình Roger vẫn luôn ở bên cạnh chiếu cố cho Amanda, chỉ cho hắn một giáo huấn nho nhỏ. Nhưng những người kia, Mạnh Hàn chỉ ước gì bọn họ chết không được tử tế.
- Không thể trách bọn họ, Tony! Thật sự bọn họ không đáng trách!
Nước mắt Amanda rốt cuộc chảy xuống:
- Bọn họ đã sớm nhắc nhở ta. Roger gia gia cũng đã từng nhắc nhở ta. Là ta ngăn không cho bọn họ động thủ. Đây là lỗi của ta! Không phải lỗi của bọn họ!
Trong tiếng nức nở, tiếng nói của Amanda trở nên đứt quãng:
- Ta... Cho rằng, chỉ cần... Chỉ cần... Ta thật lòng đối xử tốt với bọn họ, bọn họ sẽ... bị cảm động! Ta không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy!
Nói đến đây, Amanda đã khóc không thành tiếng:
- Là do ta hại phụ thân ta, là ta hại bọn họ, là ta hại khiến Roger gia gia bị những người kia sỉ nhục. Tất cả đều là lỗi của ta, ô ô!
Amanda nói như vậy, Mạnh Hàn ngược lại đã hiểu rõ ràng hơn một chút. Gia hỏa ngây thơ này lại cho rằng, nàng có thể dùng loại phương pháp kia thỏa mãn lòng tham vĩnh viễn không đầy của những người khác. Nói cho cùng, vẫn là do Amanda không có cách nào nhìn thấy tình hình xung quanh, không có cách nào nhìn thấy rõ ràng sự ghê tởm của thế giới này. Nàng chỉ sống ở trong giấc mộng công chúa của mình, mà không phải là một công chúa thực sự hiểu được chính trị.
Amanda cố nén nhịn nhiều ngày, cuối cùng ở chỗ này nàng đã bắt đầu khóc. Nước mắt tuôn rơi. Dường như tất cả nước mắt nàng không khóc được trong thời gian trước đó, khi nàng ở trong công quốc mặc dù bị người giam giữ bị người xem như hàng hóa đưa đi đều tuôn trào ra.
Bất tri bất giác, nàng đã nhào vào trong lòng Mạnh Hàn. Mà các nữ nhân khác của Mạnh Hàn, ngoại trừ hai thị nữ thiếp thân luôn hầu hạ ở bên cạnh Mạnh Hàn, còn lại đều đã rời đi không biết từ lúc nào. Mỗi người đều bận rộn lo chuyện của mình.
Thật vất vả mới trấn an được Amanda đang khóc ròng, lúc này Mạnh Hàn mới bắt đầu truy hỏi Amanda, xem rốt cuộc nàng nghĩ như thế nào.
Hiện tại cuối cùng Amanda cũng đã hiểu rõ, những đạo lý Mạnh Hàn đã nói với nàng trước đó chính xác tới mức nào. Nhưng đáng tiếc, lúc đó nàng đã chìm trong tự tin mù quáng, cho rằng có thể dựa vào sức một người, hoàn toàn xoay chuyển được cục diện nghèo đói của toàn bộ công quốc, mang đến cho các con dân của mình một cuộc sống hạnh phúc.
Sự thật tàn khốc rốt cuộc nói cho nàng biết, đơn thuần đưa kim tệ cho người khác, không chỉ không mang lại hạnh phúc cho người khác, hơn nữa, sẽ làm bọn họ trở nên tham lam, còn sẽ phá huỷ mình cuộc sống hạnh phúc ban đầu.
Vào lúc này, dù hối hận thế nào cũng vô ích. Nàng chỉ có thể tiếp nhận sự thực này. Nói tới những thuộc hạ trung thành này, Amanda vẫn cố gắng thỉnh cầu Mạnh Hàn trợ giúp bọn họ một lần. Phải biết rằng, những người kia ban đầu đều là con cháu kiệt xuất của công quốc, luôn một lòng trung thành đối với Amanda. Nếu như Mạnh Hàn không cứu bọn họ, trời mới biết những kẻ địch kia sẽ đối xử với bọn họ thế nào.
Trước khi Amanda có chuyện, những người kia đã dốc hết sức chủ trương dùng lực lượng của công quốc tiêu diệt những gia hỏa không an phận này.
- Mong ngươi giúp bọn họ một chút, được không?
Amanda lại mở miệng thỉnh cầu:
- Ta nguyện ý trở thành đầy tớ của ngươi, làm việc cho ngươi, chỉ cầu xin ngươi có thể đưa bọn họ ra, sống sót rời khỏi đó là được. Van xin ngươi, Tony!
Vừa nói, Amanda đã bắt đầu đứng dậy, sau đó quỳ về phía Mạnh Hàn.
Mạnh Hàn đương nhiên sẽ không để cho Amanda quỳ xuống. Hắn liền đỡ lấy nàng. Do Amanda không ngừng cầu xin, Mạnh Hàn rốt cuộc mở miệng đáp lời:
- Được rồi! Chỉ có điều, chỉ một lần này thôi. Lần sau không được viện lý do này nữa!
Nghe thấy Mạnh Hàn đáp ứng, Amanda cũng hài lòng nín khóc mỉm cười. Chỉ có điều, cao hứng một hồi cộng với mệt mỏi đan xen, nàng rất nhanh đã tiến vào trong giấc ngủ say.
Mạnh Hàn thu xếp cho Amanda xong, sau đó trở lại phủ thành chủ, nhanh chóng viết cho Catherine một bức thư, vẫn để nàng đứng ra giải quyết những chuyện này, cũng hỏi thăm rốt cuộc lời nói đùa của nàng trước đó là có ý gì.
Tạm thời mà nói, Mạnh Hàn tuy rằng đáp ứng Amanda cứu người, nhưng đối với những người đã bán Amanda đi, hắn lại không có thù hận gì quá lớn. Chuyện lần này, theo Mạnh Hàn thấy căn bản là Amanda gieo gió gặt bão.
Thế giới này, nơi nào có chuyện ngây thơ như vậy. Nàng nghĩ về thế giới này quá đơn giản rồi. Chỉ có điều, như vậy cũng tốt. Có thể làm cho Amanda biết được, sau đó nên dùng phương pháp gì để đối mặt với nhân sinh.
Buổi chiều, lúc Kiếm Thần Andy và Kiếm Thần Roger sưng mặt sưng mũi xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hàn, Kiếm Thần Andy đẩy Roger về phía trước một cái, nói với Mạnh Hàn một câu:
- Ta đã giáo huấn quá. Nếu như còn chưa đủ nói, ngày mai nói với ta một tiếng, ta lại đánh cho hắn một trận.
Nói xong, Kiếm Thần Andy nghênh ngang rời khỏi đó. Benson và Harrison không ở đây, bên trong Hoàng Kim Thành chỉ còn lại Kiếm Thần Andy là uy phong nhất.
- Roger các hạ, ngươi biết những năm qua Hoàng Kim Thành làm sao xuất hiện không? Ngươi biết trước đây Hoàng Sa thành rốt cuộc xảy ra bao nhiêu chuyện không?
Mạnh Hàn bảo Demy Diana chuẩn bị một cái ghế cho Roger Kiếm Thần. Sau khi nhìn thấy hắn ngồi xong, lúc này Mạnh Hàn mới hỏi hắn.
- Biết, Andy đã nói với ta.
Tuy rằng Kiếm Thần Roger nói gằn ra từng tiến mộtg, nhưng xem ra so với lúc Mạnh Hàn giáo huấn hắn, tinh thần còn tốt hơn một chút. Có khả năng hắn đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều điều:
- Amanda quá thiện lương. Nhưng ta cũng không nên dung túng cho sự thiện lương của nàng như vậy.
- Trên thực tế, ngươi và Andy phạm vào cùng một sai lầm.
Mạnh Hàn không chút lưu tình chỉ trích nói:
- Các ngươi cưng chiều, làm cho các nàng căn bản không biết được sự gian khổ của thế gian. May là các ngươi gặp được ta, ta có thể giúp các ngươi chiếu cố người các ngươi muốn chiếu cố. Nếu như không phải các ngươi may mắn như vậy, ngươi biết thời điểm khi có một ngày ngươi không ở bên cạnh, nàng sẽ có kết cục thế nào không? Sợ hài tử chết chìm không phải để hắn rời xa nguồn nước. Biện pháp tốt nhất là để nàng học bơi tốt!
Lời nói của Mạnh Hàn khiến Roger liên tục gật đầu, thậm chí không hề có lời phản bác nào. Hắn chưa từng nghĩ tới, mình đường đường là một vị Kiếm Thần, sau lần đầu tiên bị hai nữ hộ vệ của Mạnh Hàn giáp công giáo huấn một phen, lại bị Mạnh Hàn gọi Andy tới đánh một trận. Mà sau một giáo huấn như thế, chỉ để cho hắn hiểu rõ ràng đạo lý này.
Hắn cũng biết, muốn tìm mặt mũi lại là chuyện không thể nào. Hắn đã từ chỗ Andy biết được, ma pháp thuẫn của Mạnh Hàn đã có thể trực tiếp đỡ được một kiếm toàn lực của Andy. Điều đó cũng có nghĩa là, Roger sử dụng tay không, không thể đánh lại Mạnh Hàn.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
128 chương
146 chương
1293 chương
11 chương
100 chương