Đương niên hộp mệnh kia không dễ dàng mở ra như vậy. Chỉ có điều, mũi nhọn kia đã bị Mạnh Hàn ép đến cực hạn, cũng chỉ có mấy nguyên tố ma pháp nhỏ bé tự nhiên đâm vào được một phần. Sau đó, địa gai lại bắt đầu nhân rộng nguyên tố ma pháp của mình ra. Năng lực sinh trưởng của thực vật có thể ung dung mọc thành một chồi non ngay trên đỉnh hòn đá, cũng có thể làm nứt xương sọ rắn chắc. Mạnh Hàn mô phỏng theo loại phương pháp này, tạo thành từng chút áp lực một, kiên nhẫn hoàn toàn không từ bỏ. Thực vật bình thường sinh trưởng rất chậm, nhưng địa gai của Mạnh Hàn lại phát triển lên nhanh chóng. Gần như sau một tiếng động chói tai khiến người ta cảm thấy ghê răng, chiếc hộp mệnh bị hào quang màu xanh lam bao phủ đang bị mở ra từng chút một. Khe hở mới được tạo ra không nừng lớn lên. Càng góc mở ra càng lớn, lực đè ép cũng càng lớn. Mạnh Hàn thậm chí có thể thông qua nguyên tố ma pháp cảm nhận được loại áp lực cực lớn này. Nhưng Mạnh Hàn chỉ cảm nhận được mà thôi. Áp lực này không trực tiếp tác động lên trên người Mạnh Hàn. Mạnh Hàn vẫn tùy ý điên cuồng nhập nguyên tố ma pháp vào bên trong, tăng cường địa gai nhỏ bé. Chỉ cần tạo ra khe hở, nguyên tố ma pháp sẽ không chút lưu tình chiễm lĩnh toàn bộ. Cho dù hộp mệnh muốn đóng lại, cũng không thể nào làm được. Cửa lớn trên hư không đã bắt đầu chậm rãi chuyển hóa thành thực thể. Tuy nhiên chờ tới lúc thực thể chuyển hóa hoàn thành, trong chớp mắt quái vật có thể lao ra đại khai sát giới. Điều Mạnh Hàn muốn làm, chính là trước khi thời điểm đó tới, mở ra cái hộp mệnh đáng ghét này. Kỳ quái chính là, trước đó Harrison đã từng nhắc nhở Mạnh Hàn, giờ phút này lại không có chút động tĩnh nào. Nếu không, chỉ cần hắn lên tiếng nhắc nhở một chút, nói không chừng Mạnh Hàn đã không cần phải khổ cực như vậy. Chỉ trong chốc lát, con quái vật không biết tên phía sau cánh cửa kia đã lại gầm rú thêm hai tiếng. Lần này, ngay cả các chiến sĩ đội thân vệ cũng cảm giác một nỗi sợ hãi xuất phát từ nội tâm. Nếu không phải trong lòng trước sau vẫn có ý niệm kiên trì muốn bảo vệ lãnh chúa đại nhân của mình, cho dù hi sinh bản thân cũng sẽ không tiếc, nói không chừng bọn họ đã sớm sụp đổ. Chiếc hộp mệnh trong tay Mạnh Hàn đã được mở ra với độ rộng bằng khoảng nửa ngón tay. Rất nhiều nguyên tố ma pháp trực tiếp được thêm vào trong khe hở, khiến diện tích chịu lực của hộp mệnh đã tăng thêm tăng thêm rất lớn. Thao tác của Mạnh Hàn cũng càng thêm dễ dàng. Chỉ có điều, áp lực thật sự càng ngày càng lớn, hào quang màu xanh lam gần như đã lóe lên đến cực hạn, thật giống với ánh đèn nê ông màu xanh lam Mạnh Hàn đã từng nhìn thấy trong ký ức kiếp trước. - Ngươi... ngươi đang làm gì vậy? Giọng nói suy yếu của Vu Yêu đã bắt đầu tràn ngập sự sợ hãi. Có thể hắn chưa từng nghĩ tới, lại có người sẽ dùng phương pháp như vậy để cưỡng ép mở ra hộp mệnh, mà không phải dùng thủ đoạn chính thống. Có thể trước đó không lâu hắn vẫn còn thầm vui mừng vì Mạnh Hàn không biết làm sao mở được hộp mệnh. Nhưng hiện tại, hắn chỉ còn lại cảm giác sợ hãi không cách nào che giấu được. Cho dù là Vu Yêu, nỗi sợ hãi này căn bản không thể hiện theo lẽ thường mà lại cực kỳ thô bạo. Nhưng giờ phút này, vấn đề lại là việc hắn đã triệu hoán ra cánh cửa hư không kia. Vu Yêu đã tiêu hao hết gần như toàn bộ lực lượng. Ngoại trừ phát ra những âm thanh sợ hãi, hắn không làm được bất cứ chuyện gì nữa. - Mở cho ta! Mạnh Hàn điên cuồng kêu to. Sau khi có thêm điểm chịu lực, tốc độ tạo ra càng nhanh hơn. Chỉ một lát hắn đã mở ra chí ít một góc bốn mươi lăm độ. Hào quang màu xanh lam phía trên hộp mệnh đã lóe sáng lên giống như đèn laser kiếp trước. Nhưng điều đó cũng không cách nào ngăn cản được hộp mệnh mở ra. Rốt cuộc, sau khi Mạnh Hàn rống to một tiếng, nguyên tố ma pháp điên cuồng chen vào bên trong họp mệnh.Ầm. Một tiếng động vang lên. Ánh sáng màu xanh lam bùng nổ thành một đám những điểm sáng vỡ vụn, sau đó chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy hình bóng. Mà hộp mệnh sau một tiếng nổ này đã hoàn toàn mở ra, cũng không còn bất kỳ phòng bị nào nữa. Bên trong hộp mệnh có đặt một đoạn xương trắng nho nhỏ. Mạnh Hàn có thể khẳng định, đoạn xương cốt này nhất định là lấy ra từ bản thân của Vu Yêu. Từ sau khi biết cái đây là hộp mệnh của Vu Yêu, Mạnh Hàn có thể phán đoán, linh hồn của Vu Yêu nhất định ẩn ở bên trong cái khúc xương nho nhỏ này. Cũng chỉ có xương cốt của mình, mới có thể dung nạp linh hồn của mình. Từ dáng vẻ của đoạn xương này, có thể nhận ra đó hẳn là một đoạn xương ngón tay. Mạnh Hàn đưa tay ra nhẹ nhàng cầm đoạn xương ngón tay kia lên, giơ lên trước mắt quan sát cẩn thận một hồi. Xương rất giòn. Dường như chỉ cần sờ nhẹ một chút, đoạn xương có thể sẽ vỡ nát. Điều này cũng có nghĩa là chỉ cần Mạnh Hàn động tay mạnh một chút, Vu Yêu kia sẽ hồn phi phách tán, từ đây về sau hoàn toàn biến mất ở trên thế giới này. - Tha cho ta! Tha cho ta! Thời điểm sinh mệnh nằm ở trong tay người khác, bất kỳ lúc nào cũng có thể biến thành tro bụi, đặc biệt là trong quá trình đang chột dạ chờ đợi tử vong đến, loại áp lực này không thể đánh đồng với lúc nóng máu xúc động liều chết. Thời điểm Mạnh Hàn mới vừa lấy được hộp mệnh, Vu Yêu còn khí khái muốn đồng quy vu tận. Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể yếu ớt cầu xin. - Tha cho ngươi, có thể thu hồi được gia hỏa ngươi đã triệu hoán sao? Mạnh Hàn cười lạnh một tiếng, trên tay tăng thêm chút lực, đã muốn động thủ. - Chờ một chút! Chờ chút! Giọng nói kinh sợ của Vu Yêu vang lên. Dường như hắn có thể cảm giác được áp lực của Mạnh Hàn lên xương ngón tay của mình. Hắn sợ hãi, điên cuồng gào thét: - Không thể thu hồi, nhưng ta biết nhược điểm của thứ đã triệu hoán. Ta có thể giúp ngươi đánh bại nó! Vì mạng sống, Vu Yêu gần như không dám có bất kỳ che giấu nào. Hắn vội vàng kêu lên, hy vọng có thể giành cho mình một cơ hội sống sót. - Nếu như ta nói không thì sao? Mạnh Hàn có tỏ ra hứng thú quan sát đoạn xương ngón tay trong tya mình. Hắn vẫn thong dong hỏi. Phía sau cánh cửa trên hư không chợt truyền tới một khí tức có chút quen thuộc. Trong lòng Mạnh Hàn đã mơ hồ có một suy đoán. Cho tới bây giờ, hắn hoàn toàn không hề sốt ruột nữa. Sau lưng có Harrison và Benson làm chỗ dựa, hắn còn có gì phải sợ? - Vậy thì đồng thời đồng quy vu tận đi! Giọng nói của Vu Yêu rốt cuộc lại trở nên cứng rắn. Bản thân hắn cũng là một nhân vật ngang ngược. Nếu không phải nhất thời cảm thấy thực sự sợ chết, hắn làm sao có thể tỏ thái độ như vậy. Nhưng hiện tại hắn đã suy nghĩ thông suốt, đương nhiên sẽ không lại có hành động mất mặt giống như vừa rồi. Cũng đúng lúc đó, cánh cửa trên hư không đã hoàn toàn biến thành thực thể. Một tiếng rống to vang lên. Một thân ảnh cực lớn được hào quang màu xanh lam bao trùm từ phía sau cánh cửa trên hư không nhanh chóng vọt tới phía trước. Vào lúc này, Mạnh Hàn mới nhìn thấy rõ toàn cảnh của con quái vật kia.