Rất có khả năng, đa số bọn họ đều là do các đại gia tộc thu xếp cho vào trong vương cung làm tai mắt. - Ngươi chính là Antonio? Mở hai mắt mơ hồ, quốc vương bệ hạ nhìn Mạnh Hàn trước mắt, mở miệng chính là một câu: - Ngươi mang đến bất an cho thủ đô, nơi này không phải là nơi ngươi nên đến. - Trên thực tế, quốc vương bệ hạ! Mạnh Hàn ung dung thong thả mở miệng giải thích: - Khi ta tới, dường như không làm một điều gì, đã có người tới cửa muốn tìm ta quyết đấu. Bệ hạ, đổi lại thành ngài, ngài sẽ làm thế nào? - Ách! Quốc vương bệ hạ hoàn toàn không nghĩ tới, Mạnh Hàn lại giải thích đồng thời hỏi ngược lại mình như vậy. Hắn có phần phản ứng không kịp. - Mặt khác, bệ hạ, có phải trị an của thủ đô có phải đã đến mức độ khiến người ta không cách nào nhịn được hay không? Ngay sau đó Mạnh Hàn liền nói, hoàn toàn không đúng lễ nghi khi đối mặt với một chí tôn của quốc gia: - Ta an phận thủ thường được ở trong quán trọ không ra khỏi cửa, cũng có mấy trăm người xông đến tận cửa giết. Bệ hạ, người không lo lắng ngày nào đó những người này sẽ không phải công kích quán trọ nữa, mà công kích vào vương cung của người sao? - Bọn họ làm sao dám? Quốc vương bệ hạ căn bản không ý thức được thái độ muốn truy cứu của Mạnh Hàn, theo bản năng trả lời một câu. Chỉ có điều, hắn chỉ nói câu này, vấn đề của Mạnh Hàn lại đuổi tới. - Tại sao không dám? Bệ hạ ngài cảm thấy vệ sĩ vương cung của bệ hạ anh dũng hơn vệ sĩ của ta sao? Hau là vương cung của ngài có mấy tầng ma pháp trận phòng ngự cấp bảy? Mạnh Hàn nhìn quốc vương bệ hạ đáng thương này, không nhịn được thở dài. Quốc vương làm thành bộ dạng đức hạnh thế này, đúng là làm mất mặt danh hiệu quốc vương này đi. Tuy rằng sống ở trong vương cung, nhưng dù sao quốc vương bệ hạ không phải là người cái gì cũng không hiểu. Tin tức bên ngoài cũng truyền đến trong tai của hắn. Mạnh Hàn hỏi như vậy, hắn lại không có cách nào trả lời. Sự thực đã rõ ràng, vương cung này chỉ có chút nhân thủ đáng thương, làm sao có khả năng so sánh được với những vệ sĩ như hổ như sói của Mạnh Hàn. Không cần phải nói tới Kiếm Thánh, cho dù Đại Kiếm Sư đỉnh cao, cũng không thể nào tìm ra một người. - Các ngươi, lui ra! Nói tới đây, Mạnh Hàn không chút khách khí đưa ngón tay chỉ về những đám người đang ở trong phòng hầu hạ: - Ta muốn một mình nói chuyện với quốc vương bệ hạ mấy câu. Hành động của Mạnh Hàn, khiến ánh mắt của quốc vương bệ hạ chợt trở nên căng thẳng. Dường như không hiểu rõ được ý tứ của hắn. Nhưng đã bắt đầu có người quát lớn: - Lớn mật, ngươi dám ở trước mặt quốc vương bệ hạ... Chỉ mới có thể nói tới đây, người kia rốt cuộc cũng không nói được nữa. Một chùm liệt hỏa bất ngờ không tiếng động đã xuất hiện ở trên người hắn, trực tiếp quấn hắn vào ngọn lửa cháy hừng hực. Chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết, không lời nói của hắn. Mọi người đều kinh sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm. Không một ai có thể ngờ được, tên lãnh chúa nhà quê này lại to gan lớn mật, dám động thủ ở trong vương cung? Mặc dù người nói chuyện cũng không phải trọng thần gì, căn bản không được gọi là đại thân quốc gia nào đó, chẳng qua là một hạ nhân hầu hạ quốc vương bệ hạ mà thôi. Nhưng vấn đề là, nơi này là vương cung. Người có thể đưa ra quyết định, hẳn chỉ có một mình quốc vương bệ hạ. - Lời như vậy, ta cũng không muốn nói lại lần thứ hai!Ánh mắt Mạnh Hàn đảo qua một đám người lòng dạ khó lường, vẻ mặt lạnh lẽo mà tàn khốc. Không người nào dám đối diện với Mạnh Hàn. Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể đưa ánh mắt đến trên mặt quốc vương bệ hạ. Nhưng giờ phút này, quốc vương bệ hạ thật giống như không nhìn thấy vậy. Hai mắt mờ nhìn chằm chằm vào nơi cách dưới chân không xa, giống như ột lão tăng nhập định, không phát ra chút tiếng động nào. Thân thể hắn khẽ run rẩy cũng cho những người kia thấy rõ ràng, giờ phút này tâm tình quốc vương bệ hạ thế nào. Cuối cùng, bất kỳ ai cũng không dám nói chuyện, ngoan ngoãn rời khỏi phòng, chỉ để lại gia hỏa đã bị đốt cháy thành một đống tro bụi. - Bệ hạ, ngài là người thông minh. Mạnh Hàn thấy mọi người đều đi ra ngoài, hơi cử động ngón tay một chút. Toàn bộ gian phòng lập tức bị một luồng gió mạnh mẽ xoay tròn xung quanh. Lời nói bên trong tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài: - Người thông minh có cách thức nói chuyện của người thông minh. Ta nghĩ, ta cũng không cần che giấu làm gì. Quốc vương bệ hạ mở mắt nhìn lên một chút, bộ dạng vẫn có chút mơ hồ. Mạnh Hàn thật giống như nhìn mà không thấy, tự mình nói: - Bệ hạ có thể yên tâm, lời nói ở nơi này bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy được. Ta biết bệ hạ rất không thích bộ dạng của vương quốc hiện tại. Nhưng ngài thiếu cường lực để chống đỡ. Ta có thể cho bệ hạ sự ủng hộ như vậy. Chỉ cần bệ hạ có thay đổi ý định, hơn nữa chuẩn bị dự định thay đổi nhân thủ. Như vậy, bốn ngàn vạn kim tệ, bệ hạ, tiền đặt cược ta thắng được trong trận quyết đấu thắng bá tước Joseph, đều sẽ giao toàn bộ cho bệ hạ, tùy bệ hạ xử trí. Hai con mắt mơ hồ trong nhất thời trở nên sáng rõ, cũng có một tia sáng lấp lóe, thậm chí còn mang theo một chút uy nghiêm. Quốc vương bệ hạ chăm chú nhìn Mạnh Hàn, đột nhiên hỏi: - Làm sao ngươi biết? - Ta nghe qua một vài chuyện xưa. Mạnh Hàn nở nụ cười: - Thời kỳ Xuân Thu, đương nhiên, ngài không hiểu không sao. Chứ coi đây là một chuyện xưa. Có một vị quốc quân cường đại tên gọi là Sở Trang vương, từ lúc kế vị tới nay mắt mờ tai điếc. Đại thần hắn khuyên can, đưa ra một câu đó. Trên một ngọn núi thật cao có một con chim, ba năm không bay cũng không kêu. Ngươi đoán vị Sở Trang vương này nói như thế nào? - Nói như thế nào? Lão quốc vương hiển nhiên cảm thấy hứng thú trước câu chuyện của Mạnh Hàn, lập tức hỏi. - Sở Trang vương nói. Mạnh Hàn dừng lại một chút, lớn tiếng đáp lại: - Ba năm không bay, một bước lên trời. Ba năm không hót, hót lên một tiếng khiến người người phải kinh sợ! trong mắt quốc vương bệ hạ phát ra hào quang, chưa bao giớ chói sáng như vậy. Không có một quốc vương nào cam tâm làm một con rối. Càng không có một quốc vương nào nguyện ý chịu danh tiếng là một kẻ nhu nhược, khiến vương quốc mình khống chế chỉ còn lại một cái thùng rỗng. Chỉ có điều, trước khi không còn cường lực chống đỡ, trước mắt quốc vương bệ hạ chỉ có thể làm ra vẻ già nua mơ hồ, hòng kéo dài hơi tàn. Lời Mạnh Hàn nói dường như đốt sáng lên cảm xúc mạnh mẽ của vị quốc vương bệ hạ đã nhẫn nhịn suốt mấy chục năm. Ngay cả hô hấp của quốc vương bệ hạ cũng trở nên dồn dập. Hắn hiểu rõ ràng hơn so với bất kỳ người nào, nếu như trên tay hắn có bốn ngàn vạn kim tệ, sau đó sẽ là một cục diện như thế nào. Chỉ có điều người trẻ tuổi trước mặt này trầm ổn như vậy, tại thời điểm lần đầu tiên gặp mặt liền tỏ ra cường thế trục xuất tất cả tai mặt ở bên cạnh quốc vương bệ hạ ra ngoài, còn nói những lời này, thật sự khiến lão quốc vương vô cùng kinh ngạc.