Thiên Hạ Vô Song
Chương 669
Hầu tước đại nhân uy phong ngày xưa hiện tại cũng biến thành bộ dạng thế này sao? Mạnh Hàn bỗng nhiên hiểu ra, loại chính trị tranh quyền đoạt lợi ích này có thật sự thích hợp cho bản thân mình chơi hay không?
Tuy rằng nói một cách nghiêm khắc Mạnh Hàn và Francis cũng không đạt tới mức độ sống chết có nhau. Bọn họ cũng chưa từng làm chuyện gì có vẻ như cùng sống chết cùng chung hoạn nạn. Chỉ có điều, Francis là người đầu tiên trong số đám quý tộc đã có giao hảo với Mạnh Hàn. Chuyện xảy ra sau đó, tuy rằng Francis đã từng quan sát, nhưng cuối cùng tại thời điểm Mạnh Hàn cần thiết mở ra cục diện nhất, hắn vẫn kiên định đứng ở bên cạnh Mạnh Hàn. Hắn chết như vậy, Mạnh Hàn cũng cảm thấy phẫn nộ.
- Lão gia hoả còn sống sao?
Mạnh Hàn chỉ cắn răng hàm hỏi một câu.
- Vẫn còn sống. Chỉ có điều, hắn hiện tại sống không bằng chết. Thậm chí hắn còn không bằng ta bây giờ!
Hầu tước đại nhân nhìn vẻ mặt Mạnh Hàn, rất vui mừng lộ ra một nụ cười mỉm. Chỉ có điều hắn làm vậy lập tức tác động tới thương thế trên người. Trên khuôn mặt của hầu tước đại nhân lộ ra vẻ thống khổ.
- Có cần ta làm gì không?
Mạnh Hàn biết hầu tước đại nhân trong tình trạng nguy kịch như vậy, vẫn kiên trì tới đây nhất định là có chuyện hậu sự muốn bàn giao. Hắn cũng không khách khí, trực tiếp hỏi. Dáng vẻ của hầu tước đại nhân dường như đã thể kéo dài hơn được nữa.
- Công quốc hiện tại chỉ có ngươi là người mạnh mẽ nhất.
Hầu tước đại nhân giẫy giụa nói:
- Phía bên ta không có người kế thừa trực hệ. Những kẻ còn sống đều là công tử bột. Chỉ có ngươi khiến ta thưởng thức. Ngươi đi làm đại công này đi!
- Ta làm đại công sao?
Vừa nghe thấy hầu tước đại nhân nói như vậy, mặc dù lấy sự trầm ổn của Mạnh Hàn, cũng cảm thấy sợ hết hồn. Nếu như làm đại công, chính là kết cục như lão đại công và hầu tước đại nhân. Xét về kết cục như vậy, Mạnh Hàn sẽ không hạnh phúc.
- Ta còn có một đám đông thuộc hạ trung tâm. Thanh danh của bọn họ đều không đủ để đảm nhiệm đại công. Chỉ có ngươi mới thích hợp.
Giọng nói của Hầu tước đại nhân càng ngày càng nhỏ:
- Chí ít theo ngươi, sẽ không chịu cảnh nghèo đói! Nếu như ngươi không ra mặt, công quốc sẽ bị công quốc khác xâm lược. Những thuộc hạ này cũng rất khó duy trì địa vị như bây giờ. Chỉ có ngươi thích hợp!
Nói liên tục hai lần chỉ có ngươi thích hợp, khiến Mạnh Hàn không khỏi cúi đầu chìm vào trong trầm tư. Hầu tước đại nhân dường như đã tiêu hao hết toàn bộ lực lượng. Nhưng khi chưa nhận được lời đáp ứng của Mạnh Hàn, hắn vẫn miễn cưỡng chống đỡ. Trong ánh mắt của hắn mang theo vạn phần mong ngóng, nhìn Mạnh Hàn.
Một lúc lâu sau, Mạnh Hàn ngẩng đầu, nhìn về phía hầu tước đại nhân gật đầu một cái:
- Yên tâm đi, ta sẽ an bài tốt!
Tuy rằng Mạnh Hàn không trực tiếp đáp ứng lời yêu cầu của hầu tước đại nhân nhưng vẫn cho hầu tước đại nhân một lời hứa không tính là lời hứa.
Thấy thế, hầu tước đại nhân lại một lần nữa mỉm cười lên:
- Donald, sau này ngươi đi theo bá tước đại nhân!
Hầu tước đại nhân lập tức căn dặn vẫn hầu hạ quản gia Donald vẫn luôn trung thành hầu cận bên cạnh mình. Quản gia hầu tước đại nhân, tiên sinh Donald lập tức tiến lên một bước, nước mắt tuôn rơi, lớn tiếng đáp ứng:
- Vâng, đại nhân!
Sau đó quản gia Donald xoay người lại, về phía Mạnh Hàn chính là một đại lễ cúi chào:
- Đại nhân! sau khi nhìn thấy Donald hành lễ xong xuôi đã đứng ở phía sau Mạnh Hàn, vẻ mặt hầu tước đại nhân rốt cuộc được thả lỏng, nhìn Mạnh Hàn dặn dò:
- Donald có cách thức để liên lạc với mọi người, cũng có thể chỉ huy bọn họ. Ta đã phân phó hắn là người dẫn đầu bọn họ. Ngươi lãnh đạo bọn họ sẽ không có dị nghị gì. Bọn họ, giao cho ngươi!
- Yên tâm đi!
Mạnh Hàn lại cho hầu tước đại nhân một lời bảo đảm.
Hầu tước đại nhân cuối cùng đã tới mức độ đèn cạn dầu, vươn tay, nắm lấy tay Mạnh Hàn, run rẩy lắc lắc, sau đó cũng nắm không được nữa, cánh tay rủ xuống.
Donald đứng phía sau Mạnh Hàn, cực kỳ đau khổ kêu lên một câu:
- Hầu tước đại nhân!
Sau đó hắn ngã quỵ ở trên mặt đất, khóc ròng ròng. Mà mấy người vốn đứng phía sau Donald cũng đều quỳ xuống khóc lớn tiếng.
Từ lúc Mạnh Hàn nhìn thấy hầu tước đại nhân, chẳng qua chỉ là mười mấy phút ngắn ngủi, hầu tước đại nhân đã vĩnh biệt cõi đời. Mạnh Hàn nhìn hầu tước đại nhân đã nhắm hai mắt lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy bi thương nói không ra lời. Hắn thở dài. Hai người có quyền lực nhất trong công quốc, một người sống không bằng chết, một đã chết. Giằng co như vậy có ý nghĩa gì?
Thế cuộc thành bảo cự thạch thế nào, Mạnh Hàn cũng không muốn biết. Lời nhắc nhở cuối cùng của hầu tước đại nhân, Mạnh Hàn thậm chí cũng không biết nên mừng như điên hay nên lắng. Chỉ có điều có thể khẳng định được, nếu như Mạnh Hàn nguyện ý, dựa vào lực lượng của hầu tước đại nhân cùng với bảo đảm Mạnh Hàn có thể mang đến cho mọi người cuộc sống ấm lo, vị trí đại công muốn nắm lấy thực dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên Mạnh Hàn lại không xác định được, rốt cuộc mình có thích làm đại công này hay không.
Thăng quan tiến tước, Mạnh Hàn không phản đối. Tuy nhiên, nếu đột nhiên bảo mình biến thành người thống trị công quốc, Mạnh Hàn vẫn chưa chuẩn bị tâm tư như vậy. Hơn nữa, một khi trở thành đại công, Mạnh Hàn nhất định phải gánh vác trách nhiệm của toàn bộ công quốc. Mà trách nhiệm này, Mạnh Hàn không tình nguyện gánh vác.
- Đại nhân, hiện tại chúng ta nên làm cái gì?
Trong lúc Mạnh Hàn đang suy ngẫm, giọng nói của quản gia Donald vang lên, vô cùng cung kính. Mạnh Hàn ngẩng đầu nhìn quản gia Donald, lại phát hiện ra những người đứng ở phía sau hắn đều là một đám quý tộc nắm giữ binh quyền mà mình đã gặp trước đó. Hiện tại đối mặt với Mạnh Hàn, bọn họ cũng tỏ ra cung kính. Không cần phải hỏi, đây chính là tâm phúc của hầu tước đại nhân, cũng là đám người có lòng tin vào Mạnh Hàn.
- Hậu táng cho hầu tước đại nhân!
Mạnh Hàn thở dài một cái, sau đó ra lệnh hoàn toàn không khách khí.
- Vâng, đại nhân!
Quản gia Donald đáp ứng vô cùng nhanh, giống như hắn vốn chính là thuộc hạ của Mạnh Hàn vậy.
- Donald tiên sinh, tiên sinh và ta nói chuyện hãy một chút. Tình hình thế cuộc bây giờ thế nào? Tình hình thành bảo cự thạch hiện tại ra sao?
Mạnh Hàn xoay người đi ra ngoài.
Chuyện hậu sự của hầu tước đại nhân tất nhiên sẽ có người thực hiện. Ở bên thi thể của hắn thật sự không thích hợp để đàm luận những điều này.
- Vâng, thưa đại nhân!
Quản gia Donald cung kính đi theo Mạnh Hàn tới văn phòng của Mạnh Hàn, sau đó nhanh chóng kể rõ mọi chuyện đã xảy ra.
Bởi vì hầu tước đại nhân bị trọng thương, Francis bỏ mình, hầu tước đại nhân đã quả quyết ra lệnh quân đội của mình rút khỏi thành bảo cự thạch. Đồng thời rút đi còn có người trong gia tộc hầu tước đại nhân. Nhưng hiện tại thế cuộc công quốc cũng không có biến hoá quá lớn. Quân đội của hầu tước đại nhân vẫn khống chế chín mươi phần trăm cục diện trở lên, chỉ lưu lại cho lão đại công có một thành bảo cự thạch.
Chỉ có điều, hiện tại lão đại công đã bị hai người con trai của mình làm tức giận tới mức không có cách nào nhúc nhích được.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
128 chương
146 chương
1293 chương
11 chương
100 chương