Thiên Hạ Vô Song
Chương 637
Hắn đứng ở tại chỗ, lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Không phải Brown tiên sinh không hiểu. Thế giới này biến hóa nhanh, ngay cả người thần giáo Quang Minh và hội nghị Hắc Ám cũng có thể sống chung hòa bình, còn có cái gì là không làm được?
- Xin lỗi, hai vị. Ta còn có việc phải làm. Chờ tới lúc ta rảnh rỗi, sẽ trở lại lắng nghe hai vị giáo huấn. Có thể không vậy?
Brown tiên sinh chột dạ, trong nháy mắt vẫn đưa ra một quyết định chạy là thượng sách. Phương thức hành sự của Thần giáo Quang Minh và hội nghị Hắc Ám thế nào, hắn đều đã từng tận mắt chứng kiến qua. Cho dù hiện tại hai vị này có nói chuyện khách khí nữa, hắn cũng không dám dính vào. Đặc biệt là nếu như đáp ứng một bên, từ chối một bên khác, hậu quả quả thực không dám tưởng tượng. Không thể nói được gì, hắn chỉ có thể cự tuyệt từ ngoài cửa, có lẽ sẽ có một đường sống.
- Thực đáng tiếc. Như vậy, tiên sinh tôn quý, nếu như có thời gian rảnh rỗi, nhất định phải đến Thần Miếu của chúng ta, hồng y giáo chủ của chúng ta nhất định sẽ chân thành cầu khấn giúp ngày một lần. Thần Quang Minh phù hộ ngài!
Nhân viên thần chức thần giáo Quang Minh hơi mỉm cười, cũng không tiếp tục kiên trì nữa. Sau khi lưu lại câu nói, tiếp theo hắn liền xoay người rời đi.
- Tiên sinh, rảnh rỗi đến thần miếu chúng ta. Nghị viên đại nhân tôn quý tuyệt đối sẽ giúp ngài am hiểu chân lý của cuộc sống. Ma thần Hắc Ám sẽ che chở ngài.
Đồng thời, nhân viên thần chức hội nghị Hắc Ám nói xong câu đó, lập tức xoay người rời đi.
Tất cả chỉ còn lại Brown tiên sinh đứng ngây người tại chỗ. Hắn quả thực không thể tin được vào tất cả những gì mình mới được nhìn thấy. Hắn trợn tròn hai mắt, dùng sức cố nhìn lại một lần, hai lần, sau đó nhắm mắt lại thật chặt rồi lại mở ra, lại nhìn. Vẫn không dám khẳng định, hắn giơ tay dùng sức dụi dụi hai mắt. Mãi đến tận khi thấy rõ ràng vài người cũng bị nhân viên thần chức hai bên quấn lấy, sau khi không biết nói cái gì, lại lễ phép rời khỏi, lúc này hắn mới tin tưởng vào những gì mình mới trải qua cũng không phải là nằm mơ.
Trong lòng Brown tiên sinh vẫn còn sợ hãi cho dù nghĩ rằng chính mình vừa tránh được một kiếp nạn sinh tử, vẫn đánh bạo đi tới nhà hàng quen thuộc của mình. Sau khi đã ăn xong bữa ăn sáng ngon miệng, hắn mới nghe được có người bắt đầu bàn tán về chuyện của thần giáo Quang Minh và hội nghị Hắc Ám.
Tới lúc này, qua những lời bàn tán của mọi người, hắn mới từ từ hiểu rõ được mọi chuyện. Ban đầu, lãnh chúa đại nhân đã cho phép hai đại đế quốc được truyền giáo trong thành, nhưng chỉ cho phép bọn họ truyền giáo trong hòa bình, không cho phép ép buộc. Các cư dân có thể tự do lựa chọn dựa theo ý nguyện của mình.
Nếu như bọn họ làm trái với điều đó, sẽ bị lãnh chúa đại nhân thực hiện sự trừng phạt. Mà phương thức trừng phạt, cũng đã tuyên bố, bên ngoài Hoàng Sa thành có một con đường nổi danh với giá treo cổ, không biết sẽ còn kéo dài tới mức nào.
Giờ khắc này, Brown tiên sinh quả thực cảm thấy bội phục lãnh chúa đại nhân tới cực điểm. Trên thế giới này, lại có vài người có thể làm cho người của thần giáo Quang Minh và hội nghị Hắc Ám mặt đối mặt trên võ đài nhưng không động thủ?
Hắn biết, hiểu rõ, thậm chí có thể dự đoán, hết thảy cũng chỉ có một mình lãnh chúa đại nhân mà thôi!
Ngày hôm đó, trong Hoàng Sa thành không biết có bao nhiêu người trải qua tình cảnh giống Brown tiên sinh. Chỉ có điều, sau khi hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện phát sinh, mọi người đang kinh ngạc trước hành vi truyền giáo bình thản của hai đại tôn giáo, đồng thời cũng không khỏi bội phục thủ đoạn cao siêu của lãnh chúa đại nhân.
Biểu hiện của hai đại tôn giáo tại Hoàng Sa thành quả thực đã dẫn tới một trận chấn động. Chấn động này trực tiếp bạo phát từ Hoàng Sa thành, sau đó còn bùng nổ đến thành bảo cự thạch, thậm chí khiến toàn thế giới nhân loại bùng nổ.ẦmMột tiếng động vang lên. Một chiếc chén vàng tinh xảo bị chủ nhân phẫn nộ điên cuồng ném xuống mặt đất. Trong ánh mắt của Nhị điện hạ quả thực muốn phóng ra hỏa diễm:
- Tại sao người của đế quốc Quang Minh và đế quốc Hắc Ám lại làm chỗ dựa cho hắn?
- Điện hạ, cũng không thể nói là chỗ dựa được. Chỉ có người của hai đại đế quốc xuất hiện mà thôi, không có gì ghê gớm.
Một mưu sĩ đứng bên cạnh cẩn thận nhặt chiếc chén vàng do Nhị điện hạ ném xuống, đặt lại lên bàn. Lúc này hắn mới không chút hoang mang nói.
- Xuất hiện? Thành bảo cự thạch cũng từng có người của hai đại đế quốc xuất hiện một mình, có thể từng có chuyện gì khiến người của hai đại đế quốc sau khi gặp mặt không gây chiến, mặt đối mặt truyền giáo sao?
Tuy rằng Nhị điện hạ tính khí táo bạo, nhưng cũng không phải là một kẻ ngu xuẩn. Có vài thứ, hắn vẫn có thể nhìn ra được mùi vị trong đó:
- Ngươi từng nghe nói ngoại trừ bản thân người của hai đại đế quốc và kẻ địch của bọn họ ra, còn có kẻ nào can đảm tuyên bố với bên ngoài, hai đại đế quốc phạm lỗi bên trong lãnh địa hắn sẽ bị xử tử hay không?
Mưu sĩ có chút nghẹn lời, nhưng vẫn cẩn thận khuyên chủ tử của mình:
- Điện hạ, cho dù hắn có người của hai đại đế quốc làm chỗ dựa, chỉ cần chúng ta không động đến hắn, hắn cũng sẽ không có hành động gì. Lẽ nào điện hạ đã quên, trong tất cả mọi chuyện dường cũng không phải do hắn chủ động. Người này dường như chỉ cảm thấy hứng thú đối với phát tài và mỹ nữ. Chỉ cần phù hợp, không hẳn là không thể thu mua được hắn.
- Thu mua? Hắn còn thiếu kim tệ sao? Ngươi định dùng cái giá thế nào để thu mua hắn?
Nhị điện hạ nghe thấy mưu sĩ nói vậy, càng tức giận không nơi phát tiết, trực tiếp lớn tiếng răn dạy gia hỏa vô tri này.
- Kim tệ hắn không thiếu, nhưng điện hạ, hắn vẫn thích mỹ nữ.
Mưu sĩ tiếp tục mỉm cười, không để ý lắm:
- Thời điểm hắn ở trong quân doanh, vẫn mang theo hai thị nữ xinh đẹp, còn có hai kỵ sĩ xinh đẹp. Lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm, hắn liền trốn ở trên xe ngựa xa hoa của hắn. Điện hạ, ngươi hiểu mà, ha ha.
- Nhưng chúng ta làm sao tìm được mỹ nữ đây?
Nhị điện hạ ngừng nổi giận, bắt đầu nghiêm túc suy tư:
- Nô lệ Tinh Linh sao? Cho dù hắn dám muốn, ta dám cho sao?
- Điện hạ, mỹ nữ bình thường làm sao có khả năng lọt vào mắt hắn.
Lần này, mưu sĩ đã dự đoán trước mỉm cười:
- Bên cạnh hắn lại có công chúa Tinh Linh tộc nữ nhân thân phận cao quý như vậy. Muốn lấy được trái tim của hắn, chỉ có thể dùng người cũng có thân phận cao quý.
- Mỹ nữ cũng có thân phận cao quý sao?
Nhị điện hạ chìm vào trong trầm tư suy nghĩ. Sau đó hắn đột ngột có chút bừng tỉnh thì thào nói:
- Catherine!...
- Không được! Đưa Catherine cho tên khốn kia sao? Tuyệt đối không thể làm như vậy được!
Tại quý phủ của đại điện hạ, cũng ởn gay trước mặt tâm phúc mưu thần của mình, Đại điện hạ quả quyết lắc đầu từ chối đề nghị của người mưu sĩ:
- Bảo ta đưa muội muội của ta cho tên khốn kia sao? Ngươi từ bỏ ý nghĩ này đi!
- Tuy nhiên, điện hạ...!
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
128 chương
146 chương
1293 chương
11 chương
100 chương