Lôi Âu nhìn lãnh chúa đại nhân, con ngươi đều thiếu chút nữa đã rơi ra ngoài. Lẽ nào Mạnh Hàn muốn ngồi xe ngựa xông tới công kích doanh trại của quân địch? Tiếng vó ngựa như tiếng sấm chính là sự cảnh báo. Các kỵ binh đang ngủ say sưa trực tiếp bị đánh thức. Các chiến binh được huấn luyện nghiêm chỉnh từ trước đến nay sẽ không e ngại chuyện bị đánh lén. Chỉ có điều lần này là ngoại lệ. Khi mỗi người nhảy dựng lên, bọn họ đều phát hiện, trước mắt là một vùng tăm tối. Trong lòng bọn họ sợ hãi thế nào có thể tưởng tượng ra được. Ngay cả đống lửa gần trong gang tấc bọn họ còn không nhìn thấy được chút gì. Vậy cuộc chiến này còn có thể đánh được nữa sao? Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần. Cho dù khẩn trương, nhưng những kỵ binh này đều nắm lấy vũ khí của mình, lựa chọn kĩ càng địa điểm thích hợp, chuẩn bị phản kích. Nghe tiếng vó ngựa của kẻ địch tới đánh lén chẳng qua chỉ là hơn hai trăm người cưỡi. Sáu ngàn người cho dù dùng cung nỏ, mỗi người một mũi tên cũng có thể khiến những gia hỏa đánh lén này chịu không nổi.Ầm ầm ầm. Bên trong quân doanh, những tiếng nổ vang phát ra. Tiếp theo đó là những đợt nổ tung cực lớn. Mà lúc này đây, tiếng vó ngựa đã sắp đến cửa doanh trại. Mọi người đều không nhìn ra được chuyện gì xảy ra. Bọn họ chỉ hướng về phía tiếng vó ngựa vang lên bắn ra một mũi tên. Tiếp đó, bọn họ cũng chỉ có cơ hội phóng mũi tên này. Vô số những ma pháp quả cầu lửa giống như hạt mưa rơi vào trong quân doanh. Những tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên. Trong nháy mắt, thời điểm nhìn thấy được những chuyện phát sinh ra trước mắt, cho dù là chiến binh đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi. Tất cả mũi tên bắn ra, gần như đều rơi vào phía trên một chiếc xe ngựa đi phía trước. Keng keng keng. Một loạt những tiếng động vang lên, nhưng không có một mũi tên nào có thể cắm lên trên xe ngựa, càng không cần phải nói tới chuyện tổn thương người trong xe ngựa. Các mũi tên khác rơi vào người các kỵ binh đang chém giết tới, gần như lập tức liền bị văng ra. Đối mặt với kẻ địch như thế, còn có thể chiến đấu nữa sao? Đòn đánh tiếp theo trận oanh kích của ma pháp lại khiến đám người đang kinh hãi rơi vào vực sâu. Đối phương còn dẫn theo ma pháp sư! Đây quả thực là ác mộng. Từ trong tới ngoài ma pháp không ngừng oanh kích, khiến ý chí chiến đấu của đông đảo các kỵ binh hoàn toàn tan rã. Nhưng điều này cũng chưa tính là gì. Kỵ binh xông tới phía trước, cứ mười người một tổ. Chỉ cần nơi nào có nhiều người, không nói hai lời, bọn họ lập tức bắn ra một lượt tên nỏ. Ngay sau đó một nhóm người lập tức đồng loạt vung kiếm công kích. Mười người đồng thời phát động đấu khí cuồng triều mang đến hiệu quả thực sự khủng bố, trực tiếp biến bất kỳ thứ gì ở trước mặt trở thành từng mảnh vụn. Thống lĩnh Lôi Âu trợn tròn mắt. Hắn quả thực không thể tin được vào tất cả những gì mình vừa nhìn thấy. Hai trăm người vọt vào trong nơi đóng quân của sáu ngàn người, lại có thể khiến bọn họ tan tác tơi bời? Điều càng làm cho hắn cảm thấy không rõ chính là, không biết lúc nào mình lại được phóng cho một vòng bảo hộ ma pháp. Với đợt tên mua thứ nhất của kẻ địch bắn vào phía trên vòng bảo hộ trực tiếp đã bị văng ra. Cho dù ngựa không hề có khôi giáp bảo hộ cũng không bị thương tổn dù chỉ một chút. Khi thống lĩnh Lôi Âu lại nhìn thấy đấu khí cuồng triều công kích, cuối cùng hắn đã rõ ràng vì sao đại nhân Antonio lại có tự tin đánh bại kẻ địch lớn như vậy. Với thực lực khủng bố như vậy, cho dù ở trong quân đội, cũng được coi là cao thủ. Nhưng ở bên cạnh đại nhân, lại chỉ là một tiểu binh thân vệ! Lôi Âu đã không còn nghĩ tới chuyện kinh ngạc nữa. Hắn chỉ có thể tha thiết mong chờ đi theo xe thiết giáp của Mạnh Hàn, một đường xông tới, ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có. Cũng không biết đây là mộng hay là ảo. Điều duy nhất hắn có thể khẳng định chính là, bất kể là giả hay là hiện thực, sau lưng hắn đều là một con đường máu với thây ngã khắp nơi. Tất cả quân doanh cả kẻ địch bị quân đội Mạnh Hàn xông vào. Trong ngoài hai phía cùng tấn công phá hoại. Lại thêm vào xung quanh vang lên vô số những tiếng kêu. Các kỵ binh quân địch gặp phải tập kích ngay trong bóng tối, hơn nữa còn bị một đám kẻ địch khủng bố điên cuồng nghiền ép, sĩ khí hạ xuống giá trị âm. Sau đó, những kỵ binh tinh nhuệ đã đánh mất tất cả dũng khí may mắn còn sống sót không biết khi nào đã bắt đầu lập tức giải tán chạy tản ra tứ tán. Nói là kỵ binh, nhưng thời điểm này bọn họ lại không có một người nào cỡi ngựa. Sau đợt công kích thứ nhất, tất cả chiến mã, bị uy lực cường đại của quả cầu lửa công kích, mặc dù không có bị thương không bị chết, tất cả cũng hứng chịu sự kinh hãi. Đám ngựa điên cuồng chạy tán loạn đi khắp nơi, không biết đã giẫm ngã bao nhiêu người đã từng là chủ nhân của chúng. Ngoài biển lửa, biển máu, xung quanh đã không còn có gì để xem. Xe ngựa của Mạnh Hàn, yên tĩnh đứng ở một đài cao, có cao hơn mặt đất một chút. Các thân vệ vẫn duy trì đội hình bảo vệ chiếc xe ngựa ở chính giữa. Hơn hai trăm con ngựa lẳng lặng đứng trên đài cao đó, chân không ngừng đào bới, mũi phun ra phì phì. Và những chiến mã này có phần tương đối buồn chán. Trong khi đó những kỵ sĩ cưỡi ở trên lưng ngựa, lại không có một chút động tác dư thừa nào. Tất cả đều giống như bức tượng điêu khắc, ngồi yên ở trên lưng ngựa, không nhúc nhích.Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía quân doanh của kẻ địch cách đó không xa, nơi mà bọn họ vừa xông ra. Ngay cả thống lĩnh Lôi Âu, cũng bị kỷ luật nghiêm ngặt của các thân vệ này ảnh hưởng. Hắn không tự chủ được cũng có hành động giống như bọn họ. Mọi người chỉ lẳng lặng nhìn kẻ địch chạy trốn khắp nơi, nhìn những đội quân cá nhân của các lãnh chúa đánh lén xung quanh, nhìn bọn họ chém giết. Cho dù là có người của phe mình ngã xuống, bọn họ vẫn thờ ơ. Không có những ánh lửa này, nhìn thật ra cũng không rõ ràng. Mạnh Hàn dường như một người đứng ngoài cục diện nói chuyện, ngắm nhìn phía xa. Dường như hắn cùng đội thân vệ của mình căn bản là khán giả luôn một mực ở đây, mà không phải là những ma vương mới xông ra từ trong quân doanh kia. Chỉ có người ngoài như thống lĩnh Lôi Âu, mới có cảm giác chấn động sâu sắc. Hắn chấn động trước thực lực đáng sợ của đội ngũ này, chấn động với ma pháp thuẫn của những người này vào thời điểm tấn công gần như khiến mình đao thương bất nhập. Hắn khiếp sợ với những cung nỏ mạnh mẽ, khiếp sợ với những quả cầu lửa tạo ra những vụ nổ kịch liệt dưới kia. Nhưng thống lĩnh Lôi Âu biết, Tử tước đại nhân Antonio ngồi ở trong chiếc xe sang trọng kia nhất định không muốn làm cho càng nhiều người biết được những thứ này. Cho nên, từ lâu trong lòng hắn đã có quyết định. Tại thời điểm báo cáo về cuộc chiến đấu này, hắn từ đầu tới cuối đều dẫn theo những người khác trong đội quân cá nhân, từ phía bên ngoài tiến hành vây đuổi chặn đường kết thúc công tác, chưa từng theo Tử tước đại nhân Antonio xung phong liều chết