Trước cửa Mộc phủ, một chiếc Bát Bảo hoa lệ, bốn gốc xe ngựa khảm nạm Hồng Bảo Thạch, đang đợi bên cạnh xe là một xa phu trên ba mươi tuổi, vừa nhìn thấy Mộc Thanh Dao cùng Mai Tâm còn có Lục nhi, động tác linh hoạt nhảy xuống, cung kính cúi đầu: “Tam tiểu thư?” Nghe nói tam tiểu thư xinh đẹp như hoa… Nghe nói tam tiểu thư cơ trí phi phàm… Nghe nói tam tiểu thư lạnh lùng như băng… Nguyên lai những thứ này đều là sự thực, phu xe ngựa ngay cả con mắt cũng không dám liếc về phía Mộc Thanh Dao, mới vừa rồi nàng lạnh lùng tùy ý đảo qua, liền làm cho người ta không khỏi hoảng sợ, coi như có một cường thế áp bách lên đỉnh đầu. Mai Tâm cùng Lục nhi vươn tay một tả một hữu đỡ tiểu thư lên xe ngựa, hai nàng theo sát phía sau, đợi được màn xe buông xuống, chỉ nghe được một tiếng lạnh lùng thanh âm vang lên: “Đi thôi.” “Dạ ” mã phu nhảy lên xe ngựa, một chút cũng không dám chậm trễ, đợi được xe ngựa đi xa,  cửa đại môn mộc phủ đi ra hai nữ nhân, khuôn mặt tiếu ý, nhìn kia xe ngựa càng lúc càng xa, xoay người nói với một người hạ nhân: “Theo xe ngựa tam tiểu thư, có việc về bẩm báo. “Dạ, phu nhân.” hạ nhân kia vô cùng kinh ngạc nhíu mày, không dám hỏi nhiều, lắc mình ly khai mộc phủ… Lâm An thành, kinh thành dưới chân thiên tử, kinh tế phồn vinh hưng thịnh, Bây giờ là chính ngọ tuy nhiên trên đường cái người đến người đi vẫn rất là náo nhiệt, người bán hàng rong tiếng rao hàng vang vọng khắp nơi, những khách nhân thỉnh thoảng cất tiếng hỏi mua, xe ngựa xa hoa khác thường, chen vai mà qua, làn gió thơm qua tai, nhiệt lưu bốn phía. Đường phố hai bên, cổ kính cửa hàng, đại bộ phận đều là gỗ thô xây dựng mà thành, chiều cao không đồng đều, cao nhất cũng là hai ba tầng cao, thấp chỉ có một tầng, rực rỡ muôn màu bảng hiệu rêu rao đung đưa ở giữa không trung, hấp dẫn khách nhân. Mộc Thanh Dao vén màn xe nhìn ra bên ngoài, nguyên lai cổ đại chính là bộ dáng như chỗ này, kiến trúc cao tầng cũng không bằng hiện đại, nhưng có một phen ý nhị khác, trà lâu tửu quán, đếm không xuể, khách nhân đường xá sông ngòi không dứt, hương xa bảo mã chỗ nào cũng có, xem ra dưới chân thiên tử, vẫn nhiều người có tiền a. Đang muốn được nhập thần, chợt nghe một tiếng gầm lên. “Đồ đáng chết, lại dám gạt đến trên đầu gia gia?” Xe ngựa các nàng thình lình nghiên ngã một chút, nhấc lên cao một hồi, mã xa phu vội vàng dùng sức lôi kéo dây cương, khống chế được mấy con ngựa cao to, tê một tiếng kêu to, ngừng lại, mà ba nữ nhân bên trong xe ngựa, không có thể may mắn tránh khỏi bị bay lên cao, đụng vào trên vách mái hiên bên cạnh, bất quá Mộc Thanh Dao không có việc gì, bởi vì nàng xuất thân luyện võ, chuyện như vậy không thể gây thương tổn được nàng, đáng thương Mai Tâm cùng Lục nhi hai tiểu nha đầu, đau đến nước mắt đều rơi xuống, xoa đầu hướng phía trước mặt quát: “Chuyện gì xảy ra?” Mã xa phu sợ hãi mở miệng: “Tiểu thư, là có người chặn lối đi?” Lời của hắn vừa rơi xuống, Mộc Thanh Dao nhấc màn xe lên, chỉ thấy ở giữa đường cái, một tên tóc tai bù xù vóc người gầy yếu, vượt qua trận ở trên đường, chặn lối đi các nàng, cách nơi móng ngựa vừa dời lại một chút, chỉ sợ liền đạp trúng hắn, lúc này, bên cạnh có mấy đại hán vạm vỡ đang đứng, cả giận chỉ vào người không thấy rõ mặt mũi đang ngồi trên đường cái. “Chết tiệt, dĩ nhiên chạy đến nơi đây lừa ăn lừa uống, còn giả chết.” Mộc Thanh Dao ngẩng đầu nhìn sang, nguyên lai đây là một cái khách sạn, rất hiển nhiên đây là một khách nhân nghèo túng chán nản, bởi vì trả không nổi tiền thuê mà bị đuổi đi ra, bất quá tên kia vì sao cũng không nhúc nhích vậy? Mộc Thanh Dao kỳ quái nhướng mày một chút, rất nhanh phát hiện người nọ đang kêu lên khe khẽ, không phải là sinh bệnh chứ? Vừa nhìn thấy hắn giật mình, mấy hán tử đang đứng bên cạnh hùng hùng hổ hổ, tựa hồ còn không giải hận, có một người rất nhanh đi tới, nhấc chân hướng giữa người tên đó đá vào, nếu như một cước này đá trúng, chỉ sợ tên kia không chết cũng bị trọng thương, Mộc Thanh Dao sắc mặt lạnh lẽo, thân hình chợt lóe, phá màn ra, trực tiếp hướng bên người hán tử kia chạy nhanh đi. Trong xe ngựa, Mai Tâm cùng Lục nhi song song kinh hô: “Tiểu thư?” Mà cùng lúc đó, một đạo bóng dáng màu trắng mạnh mẽ đánh qua, cơ hồ là cùng lúc với Mộc Thanh Dao nhất thời rơi xuống bên người hán tử kia, hai cái bóng dáng song song xuất thủ, một chưởng đánh về phía hán tử chuẩn bị đá, chỉ nghe được một tiếng kêu ái chà, mọi người còn chưa làm rõ ràng là chuyện gì xảy ra? Đã nghe ùm một thanh âm vang lên, hán tử vừa định đánh người bị hất văng ra xa. Chỉ thấy ở giữa đường cái, chia làm một nam một nữ. Mọi người cảm thấy như trút ra một ngụm khí lạnh, hô hấp đều khó khăn, ánh mặt trời chiếu xuống một đôi nam nữ, tựa như thiên ngoại phi tiên xuất sắc như nhau (xứng đôi vừa lứa lần đầu gặp gỡ lãng mạng tiếc anh hok phải nam 9 hehe), nam nhân quần áo bạch sam, tư thái thon dài, da thịt bạch tích, lông mày dài nhỏ, ánh mắt thâm thúy như hồ, tóc dài đen như mực dùng ngọc trâm buộc lên, quanh thân đẹp đẽ quý giá, giở tay nhấc chân anh khí bức người, chỉ liếc mắt một cái liền làm cho người ta tầm mắt không dời đi được. Mà nữ tử bên cạnh hắn, lần thứ hai làm cho người ta hít phải một hơi lãnh khí, mặt như phấn trang điểm, mày ngài chau nhẹ, mũi nhỏ, môi anh đào, trên người đồng dạng nhất kiện bạch sắc quần dài, rõ ràng quần áo giản đơn, mặc ở trên người của nàng lại rất thanh nhã, đôi mắt sâu kín như xuân thủy, lạnh đầy hàn băng, đột nhiên sinh ra mấy phần lạnh lẽo, làm cho người ta không dám thở mạnh. Một nam một nữ này đến tột cùng là người phương nào? Mọi người đang suy đoán, theo trong đám người lòe ra một gã hạ nhân, cung kính nhìn nam tử kia: “Công tử, ngươi không sao chứ?” Nam nhân lắc đầu, chiết phiến có bức tranh mai điểm phượng vừa thu lại, một thân phong lưu phóng khoáng, một đôi tròng mắt dài nhỏ chậm rãi chuyển qua người nữ tử bên cạnh, mâu quang lưu chuyển, hưng khởi nhợt nhạt nghiền ngẫm. Mà bênh cạnh nữ tử lúc này đã có hai nha đầu, lôi kéo nàng, thân thiết hỏi: “Tiểu thư, người không sao chứ?” Hai tiểu nha đầu này vừa nói, đoàn người lập tức  nổ tung ”oa” như nhau, nghị luận sôi nổi, ai mà không nhìn ra được nha đầu Mai Tâm cùng Lục nhi của mộc tam tiểu thư phủ thừa tướng a, thế nhưng vị nữ tử xinh đẹp xuất trần này là ai? Quanh thân chói mắt, ánh sáng  bắn ra bốn phía, làm cho người ta muốn nhìn lại không dám nhìn thẳng, thật giống như tinh quang cao cao tại thượng. “Không phải là mộc tam tiểu thư sao?” Có người lên tiếng, trong lúc nhất thời lần này tiếng thở rơi xuống, Mộc Thanh Dao lạnh lùng quét mắt quanh mình một vòng, trong nháy mắt, bốn phía yên tĩnh lại, nàng kia ánh mắt khiếp người a, làm cho người ta không khỏi khủng hoảng, ai cũng không dám nói thêm cái gì, ngơ ngác nhìn nàng, Mộc Thanh Dao ngẩng đầu nhìn phía đại hán chuẩn bị đánh người lúc nãy. “Hắn nợ các ngươi tiền cơm sao?” “Đúng vậy, tam tiểu thư, ” tam tiểu thư phủ thừa tướng, cũng không phải là chủ tử tốt gì, cha nàng là đương kim thừa tướng, bọn họ ai dám chọc nàng a, liên tục gật đầu, Mộc Thanh Dao lạnh lùng quét mắt bọn họ liếc một cái, trầm thấp mở miệng. “Mai Tâm, cho bọn hắn năm mươi lượng bạc, đem cái người này mang vào đi, thỉnh một đại phu y tốt cho hắn, nếu như lại phát sinh chuyện giống như hôm nay?” Lời nói kế tiếp…, Mộc Thanh Dao một chữ cũng chưa nói, nhưng đại hán kia đầu cũng không phải chứa tỏi nhanh miệng đáp: “Tam tiểu thư yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ chữa tốt cho nàng, xin ngươi yên tâm đi.” Mai Tâm vừa nghe tiểu thư nói, nào dám nói cái gì, rất nhanh dâng năm mươi lượng bạc… Đoàn người yên tĩnh một chút âm hưởng cũng không có, đây là mộc tam tiểu thư sao? Trời ạ, thực sự là rối loạn, hay là bọn hắn nằm mơ, mộc tam tiểu thư dĩ nhiên giúp đỡ người khác, nghe nói nàng hôm qua bị Nam An vương gia đánh, đầu óc bị phá hủy đi, bằng không luôn luôn khi dễ người khác, háo sắc nữ nhân, làm gì mà nghĩ tới làm chuyện tốt. Mộc Thanh Dao xoay người, không bao giờ nữa nhìn người khác, nàng biết việc mình lúc này làm cho những người đó chấn kinh rồi, bất quá nàng không phải là vì lấy lòng người khác, chỉ là nhìn không được, có người chết ở trước mặt. “Mai Tâm, Lục nhi, đi thôi.” “Dạ, tiểu thư, ” chủ tớ ba người đi về phía xe ngựa, đúng lúc này, người cùng nàng đồng loạt ra tay lúc nãy, vẫn không nói chuyện, đột nhiên lên tiếng. “Đứng lại!”