Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 497 : Ta có thể dạy được (1)

Khác với phản ứng của mọi người, Trương Huyền không nhịn được gật đầu. Không hổ danh là đệ nhất thiên tài của Thiên Vũ vương quốc, tồn tại sát hạch danh sư nhị tinh, câu nói đầu tiên đã nhằm vào bản chất. - Đúng! Mạc Hoằng Nhất khôi phục lại khí chất của đại thiên tài, hai tay giang ra, khí ép tám phương: - Nữ sinh này, thiên phú cao, tu vi không tệ, lại mang theo sự lạnh lùng cao ngạo, không muốn cùng người tiếp xúc. Nếu thiên phú không tệ, lại làm sao có thể lớn tuổi như vậy, mới đạt được Chân Khí cảnh không lâu? Rất hiển nhiên, nàng tu luyện cũng không nghiêm túc! Tất cả mọi người đều sửng sốt. Đúng là như thế. Nếu như đều nói nàng có thiên phú rất khá, mười, sáu bảy tuổi mới đạt tới Chân Khí cảnh sơ kỳ, chỉ miễn cưỡng đạt được tư cách nhập học, trên lý thuyết căn bản nói không thông. Khả năng duy nhất chính là, nàng tuy có thiên phú, nhưng không muốn tu luyện. Không muốn tu luyện, bị giữ lại ở học viện, thời gian lâu dài, không phát sinh tâm lý ghét học, làm sao có thể? Chỉ nhìn ra thiên phú nàng không tệ, thực lực không cao, lại suy diễn ra điều này... Phần năng lực quan sát này cũng không tránh khỏi quá kinh người! Người thanh niên vốn đang vô cùng kiêu ngạo, sắc mặt lúc này trở nên trắng bệch. Làm lão sư, hắn biết rất có thể xuất hiện loại tình huống này. Tu luyện khô khan chán nản, nam sinh thích, trong nữ sinh rất dễ dàng phát sinh tâm tình phản nghịch. Cho dù là thế giới lấy võ vi tôn, cũng có khối người không muốn tu luyện. Làm lão sư đều hi vọng học sinh của mình người người như rồng. Nhưng đệ tử không chịu tranh đua, bùn nhão ko trát nổi tường, danh sư có lợi hại mấy cũng vô dụng! Lực là tương tác. Lão sư dạy thật tốt là một phương diện. Nghiêm túc học cũng là một phương diện. Nữ hài này ghét học, không muốn học tập, sợ rằng mới là vấn đề vướng tay vướng chân Tạ viện trưởng nói tới. Ngay từ lúc đầu bọn họ lại nắm bắt nhầm vấn đề. Thảo nào viện trưởng cũng mất hứng. - Hắn thì sao? Thấy Mạc Hoằng Nhất nói rõ ràng, phân tích có lý có chứng cứ, Tạ viện trưởng vuốt râu, chỉ vào y nam hài. - Nếu như ta không nhìn lầm, hắn hẳn là một thiếu niên có vấn đề, bình thường hay đánh nhau, đối mặt với nguy cơ bỏ học! Mạc Hoằng Nhất cười nói. - A? Tạ viện trưởng tiếp tục nhìn qua: - Lý do! - Rất đơn giản, vừa rồi hắn biểu diễn võ kỹ, ta nhìn kỹ, so với học tập trên giảng đường có phần chênh lệch, lại thẳng vào chỗ yếu hại, hiển nhiên từng trải không ít lần cùng người trực tiếp chiến đấu. Loại chiến đấu này, khiến cho công kích của hắn nhanh chuẩn ngoan độc, lực lượng cũng càng thêm cuồng bạo. Mạc Hoằng Nhất chậm rãi nói: - Đương nhiên, đó cũng không phải là trọng điểm. Quan trọng nhất chính là, thời điểm hắn thi triển võ kỹ, mắt lộ ra hung quang, có loại kích động muốn giết người. Loại tính cách này, ở trong trường học, cùng bạn học không hòa hợp là rất bình thường... Loại thiếu niên có vấn đề này, cũng khiến học viện đau đầu, rất không muốn, không đối mặt với bỏ học, vậy đối mặt với cái gì? Mọi người lại sửng sốt. Cẩn thận cân nhắc, hắn phân tích đều hoàn toàn đúng. Từ một võ kỹ nho nhỏ, lại nhìn ra nhiều như vậy, người trước mắt này bất kể là năng lực quan sát hay lực phân tích, đều vượt qua người thường. - Rất tốt, rất tốt! Mắt Tạ viện trưởng lộ ra ánh sáng vui mừng. Mạc Hoằng Nhất nói không sai. Đây chính là điều hắn muốn sát hạch các vị lão sư. Nếu như chỉ là đơn thuần chỉ điểm tu vi, cho dù là lão sư nào cũng có thể hoàn thành, còn phải dùng tới để tuyển chọn sao? Chỉ có nhìn thấy được chỗ người khác không thấy được, mới là một lão sư thật sự ưu tú. - Vấn đề này giải quyết như thế nào? Một trưởng lão nhìn qua. - Nếu ghét học, vậy nghĩ biện pháp khiến cho nàng hứng thú tu luyện. Đối mặt với bỏ học, lại phải khiến cho hắn dừng ham muốn cùng bạn học đánh nhau... Điều này cần tiến hành theo chất lượng hết sức công phu. Chỉ sợ không phải một ngày, hai ngày có thể hoàn thành! Mạc Hoằng Nhất nói. - Ừ! - Rất tốt, ngươi được chọn! Tạ viện trưởng, tất cả trưởng lão đồng thời gật đầu. Có thể từ hai trong võ kỹ của học sinh, nhìn ra tâm tình bọn họ có vấn đề, đủ để nói rõ năng lực quan sát. Lão sư trước hết cần có thể tìm chỗ xảy ra vấn đề, mới có khả năng nhằm vào vấn đề, giải quyết vấn đề. Người tài giỏi như thế không cần, sử dụng ai? - Còn có người nào muốn nói không? Nếu như không có, lần này hai người được lựa chọn, chính là vị lão sư Tôn Thừa này, và Đỗ Tầm lão sư trước đó. Tạ viện trưởng bàn tay vẫy một cái, lại muốn xác định số người. Tôn Thừa, thân phận ngụy trang của Mạc Hoằng Nhất hiện tại. - Không có! - Lại nói nữa cũng chỉ bắt chước lời của người khác, còn không bằng không nói! Tuy rằng trong lòng mọi người có bao nhiêu không cam lòng, nhưng hai người này phân tích thực sự hay nhất, không phục cũng không được. Cho dù bổ sung gì nữa, người khác cũng đã nói qua, không có ý nghĩa gì nữa. - Ừ, tốt lắm, lần này thông qua sát hạch là... Tạ viện trưởng đang muốn đưa ra quyết định, đã bị một giọng nói cắt ngang: - Tạm thời không vội, nếu không... Ta tới nói một câu! Giọng nói kết thúc, chỉ thấy người thanh niên đi cùng với “Tôn Thừa lão sư” đã đi tới. Trương Huyền. Nếu không nói lại không có cách nào được lựa chọn, không làm được sát hạch. Tất nhiên hắn không có thể duy trì trầm mặc. Nhìn hắn đi tới, Mạc Hoằng Nhất mỉm cười. Vừa rồi những gì có thể nhìn ra được cơ bản hắn đều nói, chẳng khác nào phá hỏng con đường phía trước. Vị đại thiên tài vượt qua hắn này nếu như không nói ra thứ cấp độ sâu hơn, chắc hẳn cũng rất khó thông qua. Biết suy nghĩ của hắn, Trương Huyền lắc đầu. Người này thật sự có chút không phúc hậu. Tốt xấu lưu lại một cái cho mình chứ? Bây giờ điều muốn nói đối phương đều nói, ngược lại có phần hơi khó. - Vị Tôn lão sư này đều đã nói ra mục đích sát hạch của Tạ viện trưởng, ta lại kể lại một lần, khẳng định cũng vô ích! Kìm chế buồn bực trong lòng, Trương Huyền bất đắc dĩ nhìn qua: - Nếu kể lại không có tác dụng, nếu không... hiện tại ta lại giải quyết vấn đề của hai học sinh này! - Giải quyết vấn đề của bọn họ? - Đùa gì thế!