Theo đuổi vợ câm

Chương 162 : cuộc gặp gỡ định mệnh

Mặc dù cũng vừa mới sảy thai, nhưng so với Khả Hân bị tổn thương nặng hơn thì Hoàng Ly lại hồi phục nhanh hơn. Chỉ sau một thời gian ngắn, cô đã có thể xuống giường đi lại nhẹ nhàng. Nhân lúc Đình Phong và mọi người rời khỏi đây, cô lập tức tìm cách vào gặp Khả Hân bởi cô cực kỳ muốn trông thấy bộ dạng khốn khổ của tình địch. Đúng như Hoàng Ly đoán, Khả Hân nằm bất động trên giường giống như con cá chết, quanh thân phát ra hơi thở đau thương khiến người khác cảm thấy đau lòng. Nhưng đó là người ngoài, còn đối với cô, bộ. dạng Khả Hân càng ti tệ, cô càng thấy vui sướng. Tuy buổi lễ đính hôn mà Hoàng Ly mong ngóng bị phá hủy trong phút chốc do Đình Phong chạy đi bắt gian, nhưng đổi lại, cô nhận được nhiều thứ hơn là mình tưởng. Thứ nhất, danh dự của Nhật Dương và Khả coi như quét rác. Từ nay về sau, họ sẽ phải đeo trên lưng cái danh chị dâu-em chồng dan díu đến muôn đời, cho dù hiện tại Khả Hân và Đình Phong đã ly hôn. Thứ hai, thứ nghiệt chủng trong bụng cô cũng bị xóa sổ một cách hoàn mỹ mà không khiến ai nghỉ ngờ. Lão già khốn kiếp Minh Khang muốn cô giữ lại đứa bé, hừ, nằm mơ. Lão có tư cách gì mà đòi cô phải sinh cho lão một đứa con. Chỉ cần nghĩ đến mầm mống của lão đang lớn lên từng ngày trong thân thể mình là Hoàng Ly đã cảm thấy một trận kinh tởm. Đối với thai nhỉ trong bụng, ngoài sự chán ghét và căm hận, cô chằng hề có một chút gì gọi là tình thương của mẹ. Loại bỏ đứa bé này là chuyện sớm hay muộn, chẳng qua bị lão già chết tiệt đó khống chế nên Hoàng Ly mới không dám hành động gì. Thật may mắn, nhờ Khả Hân, cái thai được giải quyết nhanh gọn và minh bạch. Hoàng Minh Khang cho dù có biết cũng không thể trách tội cô. Ngược lại, mũi nhọn sẽ chuyển về hướng Khả Hân. Khi đó, chỉ cần cô khóc lóc, tỏ ra đau khổ và thêm dầu vào lửa, chắc chắn sẽ thổi bùng lên cơn hận của lão và khiến lão ra tay xử lý Khả Hân. Thứ ba và cũng là điều làm cô phấn khích nhất, đó là đứa bé trong bụng Khả Hân bị chính Đình Phong làm sảy. Khi ấy tuy đau đớn vô cùng, nhưng Hoàng Ly vẫn chứng kiến từ đầu đến đuôi hành động và lời nói của Đình Phong Ánh mắt tuyệt vọng của Khả Hân lúc đó nói cho cô biết, cả đời này Đình Phong và Khả Hân vĩnh viễn không còn cơ hội quay lại với nhau nữa. “Chậc, chậc, xem bộ dạng dở sống dở chết của cô mới đáng thương làm sao. Tội nghiệp đứa trẻ, vốn dí chỉ cần vài tháng nữa là có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời, không ngờ…” “Bụp” Một chiếc gối trắng tinh bay thẳng vào mặt Hoàng Ly khiến cô lảo đảo suýt ngã ngửa ra đẳng sau. Khả Hân đã ngồi dậy từ bao giờ, thân mình run run thể hiện sự phẫn nộ trong lòng. Cô nhìn Hoàng Ly bằng ánh mắt tràn ngập sự thù hận. Nếu không phải cô ta giở trò, đứa bé của cô cũng không ra đi oan uổng đến thế. “Hận sao?” Hoàng Ly vốn dĩ cáu kinh vì bị ném đồ vào mặt, nhưng trông thấy Khả Hân tức giận mà không thể nói được gì, tự nhiên cô cảm thấy vui sướng khi người gặp họa. “Xem kìa, ngay cả đến việc mở miệng mắng chửi người mình căm ghét cô cũng không làm được, quả nhiên xứng đáng bị người khác dẫm đạp dưới chân.” “Phải, tôi biết cô hận tôi. Chẳng sao cả, so với cô, nỗi hận của tôi còn lớn hơn nhiều. Cô cướp đi trái tìm của Đình Phong, hại tôi không thể theo đuổi sự nghiệp nghệ sĩ múa. Bị tên khốn Hoàng Minh Khang túm được nhược điểm, ép buộc trở thành nô lệ tình dục, còn suýt phải sinh con cho hắn. Những lời này, Hoàng Ly thực sự muốn gào lên để thỏa nỗi căm hận trong lòng mình, nhưng. cô biết mình không thể làm thế. Do đó, sau khi lấy lại bình tĩnh, cô chỉ lạnh lùng nói “Vậy thì tôi cũng muốn cô nếm trải cảm giác mất đi hết thảy mọi thứ.” Ngũ quan Hoàng Ly trở nên vặn vẹo một cách điên cuồng khiến khuôn mặt xinh đẹp trở nên cực kỳ đáng sợ. Nếu có ai nhìn thấy cô lúc này chắc chắn sẽ phải khiếp hãi vì sự thay đổi kinh khủng này. Thực ra, Khả Hân không hề có lỗi gì trong mấy vấn để mà Hoàng Ly đưa ra. Nếu không phải cô từ bỏ Đình Phong và tình yêu của anh để chạy. theo tham vọng trở thành người nổi tiếng thì Khả Hân đâu có cơ hội bước đến và sưởi ấm trái tìm băng giá của Đình Phong. Nếu không phải cô tự cho mình là thông mình bày mưu tính kế Khả Hân trong buổi lễ kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ Đình Phong thì cũng đâu đến nông nỗi hại người, hại mình. Còn chuyện của Hoàng Minh Khang, nếu như mấy năm trước Hoàng Ly không tự nguyện dùng thân thể đề đổi lấy danh vọng, cô sẽ phải chịu đựng sự lăng nhục của hắn sao? Nói tóm lại, Hoàng Ly điển hình là loại người ứng với câu nói: Gieo nhân nào, gặt quả nấy. Chẳng qua cô ta không chịu thừa nhận tất cả những hậu quả này là do bản thân mình gây ra nên tìm cách đổ hết tội lỗi cho người khác. Mà người cô ta nhắm đến chính là Khả Hân. “Cút ra ngoài. Khả Hân cố hết sức để mấp máy nói ba chữ. Đối mặt với Hoàng Ly chỉ khiến cô nhớ lại những giây phút đau khổ nhất trong cuộc đời mình, đồng thời nhớ đến người đàn ông tệ bạc kia. Giờ phút này, cô hận không thể cầm dao đâm thằng vào trái tìm hai kẻ đó, để họ cũng nếm trải cảm giác xuyên tim mà cô vẫn đang phải trải qua. “Khả Hân ơi là Khả Hân, đúng là cô chiếm được tình yêu của Đình Phong, nhưng đáng tiếc tình yêu đó thiếu đi một thứ quan trọng, đó là sự tin tưởng.” “Đình Phong chưa bao giờ tin cô, anh ấy chỉ tin tôi, tin vào những điều mà đôi mắt anh ấy nhìn thấy” “Người mà cô nên hận không phải tôi mà là Đình Phong.” Mỗi câu nói của Hoàng Ly giống như chất độc dần dần gặm nhấm lý trí của Khả Hân. Đúng vậy, so với Hoàng Ly mưu mô xảo quyệt, cô càng hận Đình Phong vô tình vô nghĩa. “Để tôi chỉ cho cô cách để báo thù nhé.” Hoàng Ly chậm rãi tiến lại gần Khả Hân, ghé sắt vào tai cô thì thẩm một câu, sau đó nhếch miệng cười và bước ra khỏi phòng. Khả Hân ngây người một lúc lâu, trong đầu vang vọng câu nói cuối cùng của Hoàng Ly: “Hủy đi thứ mà anh ấy yêu nhất, cô sẽ khiến Đình Phong đau khổ cả đời.” Thứ mà Đình Phong yêu nhất? Bỗng nhiên, trong đầu Khả Hân lóe lên một ý nghĩ. Chẳng phải Đình Phong luôn miệng nói yêu cô sao? Vậy nếu cô chết đi, cả đời này anh sẽ phải sống trong dẫn vặt. Ngày hôm nay, anh tự tay giết chết đứa con của họ, đồng thời cũng giết chết hi vọng sống cuối cùng của cô. Hoàng Đình Phong, anh phải trả giá vì những tổn thương và đau khổ đã gây ra cho tôi Ngọn lửa báo thù bùng cháy trong lòng Khả Hân, giúp cô vượt qua hết thảy đau đớn về thể xác. Cô tìm cách trốn khỏi bệnh viện, đi đến cây cầu mà nhiều người đồn thổi vì những vụ tự sát thương tâm hay xảy ra. Khi cô đến được nơi đó cũng là lúc trời chập. choang tối. Không biết có phải ông trời cũng muốn giúp cô hay không mà nơi đây vô cùng vắng lặng, ít người qua lại. Điều này giúp kế hoạch tự sát của Khả Hân diễn ra trót lọt hơn. Cô viết vài chữ nguệch ngoạc vào một mẩu giấy và bỏ vào trong một trong hai chiếc giày. Đây là đôi giày mà Đình Phong tự tay chọn mua cho cô nên chắc chắn khi nhìn thấy anh sẽ nhận ra chúng. Khả Hân dùng hết sức bình sinh để trèo lên cầu, nhắm mắt lại và gieo mình xuống con sông chảy xiết phía dưới. Thân thể cô bay lơ lửng trong không trung vài giây cho đến khi chạm mặt nước. Cơn đau đớn xé rách ruột gan làm Khả Hân cảm thấy mình như rơi vào địa ngục. Dòng nước lạnh lẽo cuốn chặt lấy thân thể cô, rút từng hơi thở sống trên người cô, cho đến khi hoàn toàn nhấn chìm cô vào một khoảng tăm tối. “Không tốt, có người vừa nhảy cầu tự sát.” Trong chiếc tàu duy nhất lênh đênh trên mặt sông lúc ấy, có một người đàn ông tuổi ngoài lục tuần đang băng bó vết thương trên vai cho một người trẻ tuổi. Do hơi mỏi cổ nên lão mới ngẩng đầu lên nhìn ra phía bên ngoài, chẳng ngờ trông thấy một hình ảnh làm lão kinh hãi. Denis nhíu mày điểu chỉnh lại thân thể, gương mặt anh có chút tái nhợt do mất nhiều máu. Anh vừa thoát khỏi một vụ truy sát của một băng đảng xã hội đen nên mới trốn tạm lên chiếc tàu chở hàng này. Do vậy, anh không muốn vì mấy chuyện vô bổ mà làm lộ tung tích của mình. Với kẻ muốn tự kết liễu bản thân, cho dù là vì bất kỳ lý do gì, anh khinh thường cứu giúp. Tuy nhiên, lão già bên cạnh anh lại là một người tốt bụng. Chính vì vậy, lão lập tức nhảy xuống sông bằng động tác dẻo dai đáng kinh ngạc so với tuổi của lão, nhanh chóng túm một cô gái kéo vào trong khoang tàu. “Mạch đập tuy yếu ớt nhưng vẫn còn sống. Phải làm hô hấp nhân tạo ngay thì may ra mới cứu được.” Lão nhíu mày rút tay về, cẩn thận lật người cô gái lại. Thấy mớ tóc dài lòa xòa trước mặt, lão tốt bụng vén gọn sang hai bên. Ngay khi khuôn mặt cô gái hiện ra trước mắt hai người, thân thể Denis đột nhiên cứng đờ. Giống quát Mặc kệ vết thương đang đổ máu, Denis chạy. tới chỗ Khả Hân, vươn tay xé toạc chiếc áo trên người cô. Hành động này của anh làm người đàn ông già vội vàng ngăn cản: “Cậu làm trò gì vậy, thấy sắc nổi lòng tham hả? Cô ấy sắp chết đấy.” Denis không thèm quan tâm đến lời chỉ trích và ánh mắt nhìn mình như kẻ biến thái của lão, chăm chú tìm kiếm một thứ trên người cô. Trông thấy vai trái của Khả Hân có một vết bớt nhỏ hình trăng khuyết màu đỏ, anh nở nụ cười vui sướng, cả khuôn mặt cũng bừng sáng. Sau bao nhiêu năm lùng sục trong vô vọng, cuối cùng anh cũng đã tìm được cô. Thấy Denis chỉ nhìn chằm chằm vào vai trái của cô gái mà không có hành động gì quá đáng, người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh mới thở phào nhẹ nhõm. “Ông muốn làm gì?” Khuôn mặt Denis trầm xuống, gạt phắt bàn tay đang vươn tay muốn đụng chạm Khả Hân của lão. Lúc này là do anh chưa nhận ra cô nên để người ta đụng vào, hiện tại biết rồi, anh tuyệt đổi phải bảo vệ cô. “Làm hô hấp nhân tạo, bộ cậu muốn cô ta thật sự hoàn thành tâm nguyện tự sát của mình à?” Lão ném cho Denis một ánh mắt khinh bì, tiếp tục hành động cứu người của mình. “Để tôi.” “Nhưng cậu đang bị thương.” “không sao, cô ấy là người thân của tôi.” Denis nhấn mạnh và bắt đầu sơ cứu cho Khả Hân. Động tác của anh vô cùng bài bản nên giúp Khả Hân ọc được ra rất nhiều nước trong bụng. “Độ khí cho cô ấy đi.” Người đàn ông sốt ruột lên tiếng nhắc nhở. Nếu lúc này ông ta cẩn thận quan sát, sẽ thấy. vành tai của Denis bắt đầu trở nên đỏ ửng. Nén cảm giác kỳ quái trong lòng, Denis cúi xuống, thổi mạnh khí vào miệng Khả Hân. Môi Khả Hân rất mềm, phút chốc làm Denis ngây người, động tác cũng dừng lại giữa chừng. Tuy nhiên, anh nhanh chóng lấy lại được tỉnh táo, toàn tâm toàn ý cứu giúp Khả Hân. May mắn, chỉ vài phút sau cô tỉnh lại, ho sặc sua, hớp lấy hớp để thứ không khí mà tưởng như đã vĩnh viễn biến mất. Phải mất một lúc lâu, Khả Hân mới nhận ra bản thân mình được cứu sống. Ánh mắt cô dại ra, không biết đang suy nghĩ điểu gì làm Denis bồn chồn. Anh đoán là cô còn đang trong cơn hoảng loạn và kiệt sức nên nhất thời không có phản ứng gì. Bởi vậy, anh cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho dịu dàng nhất có thể, mỉm cười trấn an cô. “Đừng sợ, tất cả đã qua rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Dù không biết người đàn ông này là ai, nhưng trong phút giây ấy, Khả Hân lặng lẽ rơi nước mắt.