Thê Tử Bỏ Trốn

Chương 19 : Kết Thúc

Đường phố tấp nập người qua lại, tất cả dân chúng đều đổ dồn ra đường phố, ngắm nhìn dung nhan hoàng hậu Bắc quốc của họ. Toàn bộ trong ngoài Thành Mạnh Khương đều treo đèn lồng đỏ kết hoa báo hỷ. Đường phố khắp thành đều trải thảm đỏ, hoa giấy đỏ tung bay ngập đường phố lớn nhỏ trong thành khiến cho những kẻ đến nơi này cũng có thể cảm nhận hỷ sự này. Tử Linh ngầm rải phấn cay trên con đường từ hoàng cung đến chùa Thanh Trúc. Theo như nàng thăm dò, sau đại lễ sắc phong ,hoàng thượng và hoàng hậu sẽ cùng nhau đến dâng hương tại Thanh Trúc Tự cầu an cho Bắc quốc bọn họ. Nàng sẽ lợi dụng bột cay kia làm bọn họ lạc đường kiệu phu hòng cướp lại Thương Vũ. - Bột cay à ? Cái này cũng rất thông minh, tính dùng thứ này khiến kiệu phu lạc đường hòng dẩn bọn họ vào Trận Mê lộ bày ở nghĩa trang kia sao ?? Thương Vũ nhìn thứ bột màu đỏ được rải tỷ mỉ trên thảm đỏ hỏi… - Phải… ta phải dồn bọn họ vào trận mới mong bắt được bọn họ….Tử Linh thuận miệng trả lời nhưng ngay sau đó chợt nhận ra có gì đó không đúng…sao có kẻ biết kế hoạch của nàng… mà giọng nói kia… sao mà giống phu quân của nàng như vậy…. Vừa quay người lại thì nàng liền bị đối phương dùng dây quấn tròn quanh người như trói heo. - Phu quân…chàng đang làm gì vậy ?? Tử Linh ngạc nhiên hỏi. - Trói nàng…hắn rất gọn gàng trả lời nàng. - Sao chàng lại trói thiếp.... ??? Thả thiếp ra… Mà sao chàng lại ở đây ?? không phải chàng nên…nên trong hoàng cung Bắc quốc sao ??. - Sao có thể thả nàng ra… nàng nhìn xem… nàng đang bày trận với ý định bắt cóc hoàng hậu của Bắc quốc…. Thả nàng ra để nàng lại gây họa sao ?? Thê tử chúng ta về thôi.. ta đúng là vừa từ hoàng cung Bắc quốc ra… nhưng uống xong rượu hỷ rồi thì phải về thôi…. vừa nói hắn vừa lôi nhẹ sợ dây muốn lôi nàng về. - Chàng thả ta ra rồi nói….Nàng nghiến răng giận dữ, sao hắn có thẻ trói heo như trói heo thế kia chứ…. - Xin lỗi nhé, vi phu không phải kẻ ngốc… hắn tỉnh như không trả lời nàng, hắn nhất định không thương lượng, hắn không thể thả nàng ra để nàng lại gây họa hoạc lại biến mất trước mặt hắn một lần nữa. - Nha Thương Vũ… chàng đối xử với thê nhi chàng như vậy sao.. ??? Ngược đãi thê nhi… ta phản đối…. Tử Linh vùng vằng gào lớn… nàng sao có thể đi trong tình trạng mất mặt thế kia…. - Nàng vừa nói gì… ??? Thương Vũ dừng lại quay mình hỏi nương tử, hắn không nghe nhầm đó chứ…. ?? - Thiếp nói chàng ngược đãi thê nhi… Bảo bối con phải nhớ rõ… phụ thân con trói hai mẫu thân ta như trói heo kéo về nhà…. Tử Linh xị mặt đặt tay lên bụng nói…. - Nàng là đang nói ta sắp được làm phụ thân sao ??? Hắn ngạc nhiên đứng sững tại chỗ, khuôn mặt thoáng chút thay đổi thành nhiều vẻ, kinh ngạc, tức giận vì nàng có thai mà vẫn chạy lung tung. Nhưng sau đó vẻ tức giận kia dịu hẳn đi…nàng sở dĩ chạy lung tung chẳng phải vì hắn hay sao. Thương Vũ nhìn thê tử đầy trìu mến, hắn nhếc môi cười rồi tiếng cười ngày một lớn hơn, hắn cười lớn đến nỗi dân chúng quanh dó cũng bắt đầu để ý đến họ. Hắn vui mừng một tay ôm lấy thê tử, một tay khác xoa xoa cái bụng nhỏ của nàng. - Phải…ta đã làm mẫu thân…còn chàng đã làm phụ thân rồi….Chàng còn không mau cởi trói cho ta ??? Tử Linh nghiêm giọng trừng to mắt mắng Thương Vũ. thế nhưng phua quân nàng không những không cởi trói, hắn cúi mình ẵm gọn thê tử trên tay cười lớn - Thế thì ta càng không thể cởi trói cho nàng mà phải tìm cách buộc chặt hơn nữa, để nàng không thể chạy đi đâu được nữa…ha..ha…Ôm chặt thê tử trong tay, Nha Thương Vũ vui vẻ ôm thê tử trở về. - Thả thiếp ra…xin chàng…thiếp hứa sẽ nghe lời mà…không bỏ trốn nữa…..xin chàng…xin chàng đó….uy hiếp không được thì ta chuyển sang năn nỉ vậy….Thát Tử Linh thay đổi chiến thuật…. - nàng đừng hòng…Thương Vũ không nhượng bộ… - Chàng…tên chiết tiệt nhà chàng…chàng cứ đợi xem…không trốn tiếp ta sẽ làm con chàng cho mà xe…..Nàng lại giận dữ kêu to….sao hắn có thể ngược đãi thê nhi….. - Được…để ta nghĩ xem phải nhốt nàng thế nào…Thương Vũ cười lớn cũng chẳng chịu thua…. Hai người, một kẻ la ó, một kẻ cười vui vẻ, họ cùng nhau trở về mái ấm nhỏ đang chờ đợi bọn họ quay về. Đường phố tấp nập ồn áo cũng dõi mắt nhìn theo hai vợ chồng đáng yêu kia, dôi khi có người còn buốn cười mà bảo….Đúng như người ta nói không khắc khẩu thi chẳng phải phu thê….