Hoàng Tử Yêu Nói Giỡn
Chương 1
Tiết tử
Hương mê thập lý hồng tụ chiêu
Vãn phong nhất dạ lục ba tiêu
Hà quang vạn trượng tử khí lai
Đương kim hoàng tử ái thuyết tiếu
– Kinh thành tương tư tiên sinh
“Ta thất tình.”
Một nam tử anh tuấn vô cùng ngồi trên lan can bạch ngọc, ôm một bầu rượu, cầm trong tay chiếc chén làm từ bạch ngọc, tự rót tự uống, tự oán tự than.
Nâng tầm mắt, ngửa mặt lên trời oán thán…
“Nhị Hoàng tử đang làm gì vậy?” Cấm vệ quân trạm gác của Hoàng thành Thập bộ Giáp nháy mắt ra hiệu hỏi đồng bọn.
“Nhị Hoàng tử chắc là đang uống rượu đó.” Cấm vệ quân trạm gác của Hoàng Thành Thập bộ Ất khoa tay múa chân trả lời.
“Ngu ngốc! Ta đương nhiên biết là người đang uống rượu, ta là muốn hỏi người vì sao lại uống rượu!” Cấm vệ quân Giáp trợn trắng mắt.
“Dám mắng ta ngu ngốc? Cái đồ thiểu năng nhà ngươi!” Cấm vệ quân Ất nổi trận lôi đình.
“Ai bị thiểu năng? Ông nội ngươi ăn gan trời rồi thằng nhãi con – – ” Cấm vệ quân Giáp tức giận xông tới.
“Bà nội nó chứ, ngươi bảo ai là thằng nhãi con —” Cấm vệ quận Ất cũng xách trường thương xông tới phía trước.
Trong nháy mắt tiếng binh khí chạm nhau cùng với tiếng quyền cước đấm đá của hai người loạn thành một đoàn.
Tuấn mỹ nam tử nhíu mày, cầm lấy bầu rượu cùng với chiếc chén bạch ngọc chậm rãi nhảy xuống lan can, lại thong thả bước qua hai tên cấm vệ quân đang quần nhau đến ngươi chết ta sống kia, nhẹ nhàng bỏ lại một câu – -
“Thực ầm ĩ.”
“A? Nhị, nhị hoàng tử? ” Hai tên cấm vệ quân vẫn còn đang quấn lấy nhau vội vàng rụt cổ lại, choáng váng.
Khổng Ất Nhân nói xong, vẻ mặt bi thương bước về phía trước.
Aiz, thất tình a…..
Chương 1
—-Trại Xuân Phong—–
Trong phòng nghị sự, gió thu lạnh lẽo thổi từng trận lên khung cửa sổ làm từ gỗ tùng, một trăm linh chín hảo hán mặt ủ mày chau nhìn chằm chằm vị soái ca đang ngồi vững vàng trên ghế trại chủ.
“Đại trại chủ, nếu bây giờ tất cả mọi người đã công đức viên mãn rồi, chúng ta có thể nghỉ ngơi được rồi chứ?” Trên mặt Kim Tiễn Báo đang vẽ một con rùa đen, vẻ mặt cầu xin chắp tay lên tiếng.
“Nghỉ ngơi?” Quân Thực Thu bận tối mắt mà vẫn thong dong ngồi nhấm nháp bánh bao mà thê tử thân ái vừa mới làm, cắn một miếng khen một câu, liếc mắt nhìn Kim Tiễn Báo một cái, “Các ngươi có biết xấu hổ không, ba gã trại chủ chỗ chúng ta tốt xấu cũng đã thử vào kinh đi thi, đọc qua sách thánh hiền còn nhiều hơn so với các ngươi, các ngươi thì sao? Một quyển Tam Tự Kinh đọc đến giờ mà vẫn câu được câu mất, các ngươi có thấy mất mặt không hả?”
“Đại trại chủ, không thể nói như vậy được, ta đây dù không có công lao cũng có khổ lao, ít nhất hôm qua ta còn giúp Đại trại chủ phu nhân nặn mười cân bột mì nha.” Nói đến đây, khuôn mặt bị vẽ chi chít một mảng lớn của Vương Đại Bưu, vốn khốc như vậy đột nhiên trở nên phấn chấn vô cùng, “Ta đây chưa bao giờ nghĩ đến đống bột mì kia lại mềm như vậy, lúc nhào nặn thật là thú vị, so với lão bà của ta còn…..”
Một trận gió phù một tiếng quất đến trước mặt hắn, toàn bộ lời nói của Vương Đại Bưu nhất thời nghẹn ở cổ họng, hoảng sợ trừng mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn lại âm hiểm kia đang tiếng lại gần mình.
“Đại , đại trại chủ?”
“Cư nhiên dám có ý đồ xấu xa không yên phận với nương tử của ta, ngươi giỏi lắm Vương Đại Bưu…” Quân Thực Thu hung tợn nói.
“Đại, đại trại chủ, ta đây, ta đây không có ý đó a, ta đây không phải có ý đồ…..” Sắc mặt Vương Đại Bưu trắng bệch, toàn thân run rẩy.
“Phạt ngươi chép một ngàn lần quyển Tam Tự Kinh cho ta, sáng mai phải nộp!”
Tha — mạng — a!
Một trăm lẻ tám hảo hán còn lại đều dùng ánh mắt đồng tình, thương hại cùng với vui sướng khi người gặp họa nhìn hắn – – vị thiếu niên này,tự xử lý cho tốt đi.
“Các ngươi là mấy cái đồ chết tiệt, không có nghĩa khí….” Vương Đại Bưu còn chưa mắng xong, lập tức lại bị Quân Thực Thu trừng mắt xem thường một cái dọa cho câm miệng.
“Nói nữa tăng lên năm trăm lần.”
“Đại trại chủ không cần đâu!”
Tiếng kêu thảm thiết không dứt, khiến cho Mạc Phi cùng với Đỗ Tiểu Đao đang muốn đến kết giao, trong miệng đang huýt sáo vui vẻ vừa bước đến cửa phòng nghị sự đã chết đừng tại chỗ.
Oa? Bây giờ là làm sao vậy? Phòng nghị sự từ lớp học lại biến thành lò sát sinh rồi sao?
—Hoàng cung—-
Cung vàng điện ngọc, hương hoa bốn phía trong hoa viên của Xuân Khánh cung, Khổng Ất Nhân mặc kim bào màu tím, đầu đội phượng quan bằng bạch ngọc, tóc đen như mực tay trái bưng chén rượu, tay phải đang kéo một con diều phượng hoàng đang đón gió bay cao, con ngươi thâm thúy nhìn lên con diều có chiếc đuôi thật dài đầy màu sắc đang không ngừng bay lượn trên bầu trời, suy nghĩ cũng bay đi thật xa.
“Aizzz….”
Hải công công nội vụ tổng quản đang cầm chổi quét lá rụng trong Xuân Khánh cung, tức giận không thèm quay đầu nhìn hắn.
“Chủ tử, cũng đâu có gì ghê gớm chứ?”
Khổng Ất Nhân miễn cưỡng quay đầu, “Cái gì?”
“Chính là thứ gọi là tình cảm chẳng qua chỉ như một đám mây, lúc nó bay đến cũng không có báo trước, mà rời đi cũng không từ biệt, mà đời người, cứ cuốn đi trôi nổi trong đó, lặng lẽ trôi qua, đến cuối cùng chỉ còn lại một nỗi nghẹn ngào vô thanh vô tức mà thôi…. “
Hải công cồng cầm lấy cái chổi chỉ về phía chân trời, bùi ngùi cảm khái: “Ai có thể giữ chân được một đám mây chứ? Hỡi ôi! “
Mặt của Khổng Ất Nhân nhất thời trở nên đen sì.
Tuy rằng mấy câu này từ mồm của Hải công công phun ra đã chẳng phải chuyện gì mới mẻ, mà hắn cũng đã nghe hơn hai mươi mấy năm rồi, nhưng mà trong lúc người ta đang khó chịu mà nghe được mấy câu như vậy, hắn thật đúng là có nỗi kích động muốn cho Hải công công “Hỡi ôi” mà hôn đất một phen.
“Ngươi không hiểu tâm tình của ta đâu.” Sau cùng, hắn vẫn là cưỡng chế lại suy nghĩ muốn bóp chết người, phất phất tay, u buồn nói.
“Chủ tử, nô tài đã theo người từ lúc người còn bé tí, nhìn người lớn lên, người nghĩ gì nô tài hiểu nhất.” Hải công công ưỡn ngực, dáng vẻ không ta thì ai.
“Vậy ngươi hắn phải biết bây giờ ta không thích có người ở bên cạnh ta hát sơn ca* nhất chứ.” Hắn trừng mắt liếc nhìn Hải công công một cái, ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo con diều trên tay xuống.
*Sơn ca: một loại hình nghệ thuật của Trung Quốc
Con diều khẽ bay bay theo gió lúc thì thấp, lúc thì cao, loang quanh tại chỗ một vòng.
“Chủ tử, người đừng nên cam chịu, chân trời còn đó thiếu gì cỏ xanh a?”
“Nhưng gốc cỏ ta muốn nhất, đã bị người khác hái đi mất rồi.” Hắn đau lòng đấm đấm ngực.
Nói so với hát còn dễ nghe chán, cứ như thật vậy. Hải công công đảo cặp mắt trắng dã.
“Nô tài bảo đảm với người, tương lai nhất định vẫn sẽ có cơ hội mà.” Ông ta đột nhiên nhớ tới một chuyên, “Đúng rồi, một tháng trước người trình lên Hoàng Thượng tác phẩm gì vậy? Nô tài nghe nói một tháng qua Hoàng Thượng ngày nào cũng cười toe toét, chẳng nhưng sai người đem tác phẩm kia khắc lên gỗ đàn hương, còn thiếp chữ vàng, treo trong ngự thư phòng để ngày ngày đều thấy. Nô tài thực sự là ngứa ngáy khó chịu, cũng muốn được thấy áng kỳ văn đương thời kia một lần!”
Nhắc đến vụ này, nỗi sầu bi trên mặt Khổng Ất Nhân nhất thời biến thành ý cười không kiềm lại được.
“Cái kia à….là bí mật.” Tâm tình hắn bắt đầu tốt lên, đứng dậy, đem cái chén cùng với con diều nhét vào tay Hải công công.
“Chủ tử, người muốn đi đâu vậy?” Hải công công kinh ngạc hỏi.
“Trong cung buồn muốn chết, ra ngoài đi dạo.” Hắn chẳng thèm quay đầu lại mà đáp.
“Nhưng mà Hoàng Thượng phân phó, sau giờ ngọ muốn người đến Hồng Tân Viện cùng bàn bạc chuyện tiếp đại công chúa của nước A Lý Bất Đạt…”
“Công chúa A Lý Bất Đạt cái khỉ gì.” Khổng Ấ Nhân lạnh lùng nhíu mày, vẻ mặt chẳng vui vẻ gì. “Liên quan gì đến ta? Kêu đại ca đi.”
“Thái tử gia gần đây bận rộn quốc sự…”
“Vậy kêu lão Tam đi.”
“Tam hoàng tử gần đây bận rộn hôn sự….”
“Vậy kêu lão Tứ đi.”
“Tứ hoàng tử gần đây bận rộn tâm sự…”
“Khốn! Kêu cái thằng quỷ phong lưu kia không cần suốt ngày giả ngây giả ngô.” Hắn giận tím mặt. “Lần trước yêu cái gì mà hiệp nữ Mạn Bắc, trước đó là cái gì mà tài nữ Lĩnh Đông, lần này thì sao?”
“Căn cứ vào số mới ra nhất của hoàng cung bí sử [ Một đoạn tình dưới trời sao của ta cùng với Tứ Hoàng tử ] có ghi lại, ngái ấy đang yêu một cung nữ ở phòng ngự thiện tên là Đại Thường Kim.” Hải công công trưng ra bộ mặt thần bí xòe bàn tay ra, từ trong tay áo lấy ra một quyển sách nhỏ.
“Ngươi vẫn còn xem mấy thứ linh tinh này?” Khổng Ất Nhân hừ lạnh một tiếng, một phen cướp qua, chẳng qua là hắn muốn xem phần vận thế của mười hai con giáp mới nhất thôi. ( ack
horoscope ấy mọi người )
Tiểu Hổ – – vận thế hôm nay: Đại bi đại hỉ. Màu sắc may mắn của ngày: Màu tím. Lời khuyên nho nhỏ ngày hôm nay: Trong lòng vui vẻ nhất định sẽ vui vẻ, quan quan duy cưu, tại hà chi châu dã. ( thứ lỗi cho bạn ngu si không thể hiểu nổi những cái lày
)
Nên: Xuất môn nên thả chim để cầu an.
“Ừm, ừm. ” Hắn có vẻ đăm chiêu vuốt vuốt cằm, vừa xem vừa gật đầu: “Không sai, không sai.”
“Chủ tử, người đưa ta trước đã, nô tài còn chưa có xem xong đâu.” Hải công công muốn cướp trở về.
“Người hầu mà còn đòi xem sách giải trí, tịch thu!” Khổng Ất Nhân không nói hai lời đem sách nhét vào trong vạt áo, trừng mắt liếc Hải công công một cái, lập tức nghênh ngang bước đi.
“Sách của nô tài oa ….” Khuôn mặt già nua của Hải công công nhất thời suy sụp.
Khổng Ất Nhân kỳ thật không gọi là Khổng Ất Nhân, hắn có một cái tên dễ nghe, lại có một thân phận cực tôn quý.
Nhưng mà hắn cực kỳ không thích dùng tên thật cùng với thân phận chân thật, bởi vì đại gia hắn thấy khó chịu.
Nếu một nam nhân từ lúc sinh ra đã bị thơm chùn chụt mà gọi là “Tiểu Thi” “Tiểu Thi” cho đến khi lớn lên, thì ai mà chẳng khó chịu đến muốn đập đầu vào tường, hoặc là kiếm người mà xả giận.
Nhưng mà bởi vì hắn chính là một mỹ thiếu niên tính tình ôn hòa, nhu nhược lại đa sầu đa cảm, đương nhiên không thể làm ra những hành vi thương tổn đến bản thân hoặc là đến người khác, cho nên hắn liền coi chính mình như một người khác, một kẻ lưu manh du hí nhân gian, tiếu ngạo kinh sư – – Khổng Ất Nhân
Nhiều năm lai vãng trong kinh thành, hắn đã thành công đắp nặn lên hình tượng một Khổng Ất Nhân thần bí đầy phong cách, chưa có ai biết tên thật của hắn là gì.
“Hoàng Phượng Thi Hoàng Phượng Thi Hoàng Phượng Thi – – hôm nay huynh muốn đi đâu chơi vậy?”
Sắc mặt hắn xanh mét, nắm chặt tay miễn cưỡng xoay người, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Hoàng Phượng Từ, không muốn ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất thì khép cái miệng thúi của ngươi lại cho ta.”
Tam hoàng tử suất khí nhất thời im bặt, che miệng một lúc lâu không dám nói chuyện.
Nhị ca nói được là làm được, nhất là lúc khi dễ tiểu đệ đệ yếu ớt thì càng không nương tay.
“Ngươi không phải đang bận rộn chuyện đại hôn sao?” Hắn nhìn trên nhìn dưới đánh giá Tam đệ, sắc mặt rốt cuộc cũng dịu đi một chút “Sao lại chuồn khỏi cung làm gì?”
“Ta….”
“A, nhất định là chịu không nổi sợ hãi trước hôn nhân đúng không? Nhị ca đã sớm khuyên ngươi rồi, nữ nhân là mãnh thú là nước lũ, chỉ cần ngươi cho nàng ba phần mặt mũi nàng liền bắt đầu lấn tới, cho nàng cái thang nàng sẽ bò lên đầu ngươi, còn một khóc hai nháo ba thắt cổ, mỗi ngày rủ rỉ rù rì eo éo ầm chết ngươi không nói làm gì, động một tí là khóc sướt mướt hỏi [ ngươi có yêu ta hay không?], nam nhân nào có đầu óc một chút đều biết né xa nữ nhân ra một chút, kỳ thật thích hợp với nam nhân nhất vẫn là nam nhân, ngươi nói có đúng hay không?” Khổng Ất Nhân vui sướng khi người gặp họa kiêm tận tình khuyên bảo.
Đến đây kẻ muốn đánh người cho răng rơi đầy đất đổi thành tam hoàng tử.
“Nhị ca, không cần châm ngòi tình cảm của ta với Huỳnh Huỳnh.” Tam hoàng tử đem chữ từ kẽ răng phun ra.
“Được rồi, dù sao ta cũng khuyên qua rồi.” Khổng Ất Nhân vuốt tay, “Lại nói, ngươi ở đây làm cái gì?”
“Ta, ta….” Tam hoàng tử ngượng ngùng đỏ mặt, “Ta là….”
“Vụng trộm ước hẹn với Huỳnh Huỳnh của ngươi trước khi cưới.” Khổng Ất Nhân thay hắn nói hết.
Tam hoàng tử đột nhiên ngẩng đầu, “Nhị ca, ngươi làm sao mà biết?”
“Ừ hừ, trên người ngươi có mấy cọng lông ta còn biết, chút việc nhỏ ấy sao có thể gạt được ta?” Hắn nhíu mày, dưới chân bước lên mấy bước về phía trước.
“Oa – – “
Hắn tiêu sái vung tay lên, “Tuy rằng thiên phú dị bẩm không phải ai cũng có, nhưng mà với ta mà nói điểm này cũng không tính là gì, đừng quá sùng bái ta.”
“Oa – – “
“Thật đấy, ngươi không cần kinh ngạc, càng không cần vui mừng, bởi vì….” Hắn nói xong một hơi, hoài nghi nhìn khuôn mặt tuấn tú của đệ đệ đang dần đỏ lên, “Không phải cảm động đến mức ấy chứ? Đến mức phải khóc sao?”
“Oa…..” Tam hoàng tử run rẩy chỉ chỉ xuống dưới, “Huynh huynh huynh….Huynh dẫm lên chân ta …”
Khổng Ất Nhân vội vàng rút chân về, vừa giật mình vừa buồn cười: “Ô! Xin lỗi! Vi huynh nhất thời không nhận ra. Ngươi có ổn không?”
“Không, không gãy….” Tam hoàng tử không ngừng hít sâu, mạnh mẽ nuốt nước mắt đau khổ.
“Hảo, hảo, mau đi tìm vị hôn thê của ngươi đi, đừng để Nhị ca ảnh hưởng đến ngươi.” Hắn vội vàng xuy một tiếng vung tay xua đuổi,”Đi đi đi!”
Chỉ thấy Tam hoàng tử ngân ngấn nước mắt, treo lên nụ cười – – là cười khổ, tập tễnh tập tễnh rời đi.
“Aiz, làm gì mà cứ khiến ta trở nên bận rộn như vậy?” Hắn thở dài lắc đầu.
Khổng Ất Nhân khẽ phất chiếc quạt trong tay, loáng cái đã biến mấy trên đường cái náo nhiệt..
“Đến a! Đến a! Mứt quả đặc biệt đây, một xâu chỉ một đồng bạc a!”
“Có — Chín!” Người bán hàng rong ngừng lại một chút, lại cao giọng hô:”Chân lợn chín đây! Có – – Cực chín a …!”
*đoạn này giải thik chút, từ 烂 vừa có nghĩa là chín, vừa có nghĩa là thối, chắc tác giả cố tình ngắt ra để gây hài nhưng mờ sozy là bạn không biết dịch thế nào cho nó được như bản gốc cả
“Siêu thần kỳ các loại cao đây, vô luận là bị thương, phong thấp tận xương, bị thương do đao, bị phỏng, vết thương do chó cắn, thoa được mà cũng uống được, từ người già cho đến trẻ con, tất cả chỉ cần một lọ này thôi – – “
“Bán Xuân – – ” Tiểu cô nương nũng nịu hô to, trên đường phàm là giống đực đều hưng phấn nín thở quay đầu nhìn về phía nàng, “Quyển”
*”春卷 – Xuân Quyển : Nem rán =))
Đám trư ca kia đang nhỏ dãi nhất thời nuốt trở về, thiếu chút nữa nghẹn chết.
“Chậc chậc chậc, mấy tên trư ca ngu ngốc ở kinh thành này càng lúc càng nhiều, thật đúng là vật đổi sao dời, vật đổi sao dời.” Khổng Ất Nhân không cho là đúng lắc đầu, tiếp theo trong nháy mắt lại hướng về phía một bóng người thon dài suất khí huýt sáo , “Tuấn a! Tiểu lang quân, quay đầu lại cho ca ca nhìn một chút!”
“Ai kêu ta?” Người nọ nghe tiếng quay đầu lại, một khuôn mặt rỗ đầy sẹo xuất hiện, lại còn vừa ngoáy mũi vừa hỏi lại.
“Ta giúp ngươi hỏi xem ai kêu ngươi nha.” Khổng Ất Nhân gặp nguy không sờn, quay đâu gân cổ hô to: “Tên rắm thúi nào không biết xấu hổ bắt chuyện linh tinh trên đường? A – – tên mặc áo lam kia đừng có mà chạy!”
Thấy lực chú ý của mọi người đều bị dời đi, hắn âm thầm cười trộm, đang định thừa cơ ẩn vào đám người kia, một thanh âm thanh thúy mang chút ậm ờ chợt vang lên – -
“Ngươi không phải là cái tên rắm thúi kia sao?”
Hắn liều mình khoa tay múa chân cắt cổ:”Đóng lại của ngươi…Ách?”
“Miệng thúi sao?” Một nữ tử mày đậm mắt to anh khí bừng bừng mặc một thân tranng phục dị tộc của Tây Vực đang nhiệt tình ăn mứt quả, tự tiếu phi tiếu mà liếc hắn.
“Ngươi… Ngươi….. Là nam hay là nữ?” Hắn ngây người một phen, nước miếng không tự chủ được điên cuồng tuôn ra, trái tim cũng mạc danh kỳ diệu đập mãnh liệt.
Dáng người thon dài của nàng không cao cũng không thấp, mặc y phục màu tím thêu đầy những áng mây màu bạc, cổ tay áo điểm xuyết bằng lông thỏ trắng như tuyết, chiếc cổ ngọc màu tiểu mạch đeo từng chuỗi từng chuỗi trang sức bằng bạc, theo từng cử động của nàng mà leng ca leng keng rung động, mái tóc đen tuyền đẹp đẽ buộc thành hai bím tóc thật dài buông xuống trước ngực.
Cách ăn mặc thì giống một cô nương, nhưng mà cử chỉ cùng với tư thể lại tùy tiện như một nam nhân, hơn nữa mạt anh khí giữa hai chân mày kia, rõ ràng là một thiếu niên suất khí.
Nhưng nếu nói nàng là nam nhân, thì lại không có sự thô tục của nam nhân, ngược lại còn có một cỗ hương vị rung động lòng người.
“Theo ta đi.” Khổng Ất Nhân nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, chẳng thèm thanh minh mà bắt lấy tay nàng rời khỏi hiện trường đang ngày càng có nhiều ánh mắt nhìn qua.
“Này! Làm gì mà động tay động chân?” Nàng bất chấp tất cả tiếp tục ăn mứt quả ngon lạnh, vùng vẫy giãy giụa đấm đá “Buông! Đồ rắm thúi!”
“Không, chuẩn, kêu , ta, đồ, rắm, thúi!” Hắn kéo nàng qua một chiếc cầu nhỏ đến trước một ngôi miếu thổ địa, lúc này mới buông nàng ra.
“Vì sao? Đó không phải tên của ngươi sao?” Nàng nhíu mày trừng mắt nhìn hắn, đôi tay nhỏ nhắn vội vàng vuốt phẳng xiêm y bị hắn làm cho nhàu nhĩ.
“Ai nói ta gọi là đồ rắm thúi chứ?” Hắn có nỗi xúc động muốn phát điên.
“Người vừa mới nói như vậy rõ ràng, là tên rắm thúi nào ở trên đường bắt chuyện lung tung, mà ta thấy cực kỳ rõ ràng, ngươi chính là cái tên bắt chuyện người ta, vậy ngươi không gọi là tên rắm thúi thì ai là rắm thúi?” Nàng vẻ mặt tức giận nói, đau lòng nhìn xâu mứt quả vừa bị rớt mất mấy miếng vì không cẩn thận lúc nãy.
Chậc, nàng khó khăn lắm mới nếm được mỹ vị đệ nhất kinh sư nha.
“Ngươi một cô nương gia mở miệng rắm thúi ngậm miệng rắm thúi, không thấy khó nghe à?” Hắn cau mày, sự kinh diễm cùng với chút hảo cảm lúc gặp mặt ban đầu tiêu tan không còn một hơi.
Nữ nhân đúng là nữ nhân, loạn thất bát tao chẳng biết cái gì.
“Ta còn tưởng ngươi thích người ta gọi ngươi là đồ rắm thúi.” Nàng nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn.
Người Trung Nguyên bị làm sao vậy? Nói chuyện làm việc làm chi mà cứ quanh co lòng vòng khó hiểu như vậy? mất công a cha còn nói Trung Nguyên đất rộng của nhiều, người kinh sư thích ăn nói hoa mỹ, người có học thức nhiều đến mức có một trăm chiếc xe bò cùng một trăm chiếc xe ngựa cũng không chở không hết.
Nhưng mà nàng vẫn thấy đồ ăn ở kinh sư là thứ ngon nhất.
“Nghe cho kỹ!” Khổng Ất Nhân vươn ra ngón trỏ thon dài chỉ lên trời, vẻ mặt vừa nghiêm túc lại có chút uy hiếp nói: “Trên đời này không có ai muốn bị kêu là đồ rắm thúi cả – – này này? Ngươi muốn đi đâu? Ta còn chưa có nói xong ….”
Nàng chạy được hơn mười bước, trong miệng đã ăn đến miếng mứt quả cuối cùng, nghe vậy buồn bực quay đầu: “Làm cái gì?”
“Ngươi rốt cuộc có đang nghe ta nói hay không?” Hắn hổn hển chạy tới chất vấn.
“Không phải ngươi đã nói xong rồi sao?” Nàng còn muốn đi lấy thêm một xâu mứt quả chua ngọt ngon lành nữa.
“Ngươi….” Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tức giận đến trắng bệch, chỉ vào cái mũi của nàng hơn nửa ngày không nói nên lời.
Nàng cực kỳ kiên nhẫn đợi một lúc lâu, thấy hắn chỉ trừng to mắt, mặt đỏ tía tai, xem ra không có gì muốn nói, liền nhún nhún vai, xoay người đi tìm mứt quả.
“Ngươi ngươi ngươi nha – – ngươi quay lại cho ta! Ta còn chưa nói xong đâu!” Khổng Ất Nhân nổi giận lôi đình.
Đáng chết….nữ nhân đúng là nữ nhân!
****
Từ khi nào thì hắn bắt đầu chán ghét nữ nhân vậy?
Khổng Ất Nhân ngồi trên Thập Lý Yên Ba đình nhìn lá vàng rơi đầy đất cùng với mặt hồ phủ đầy sương, hai chân thon dài bắt chéo, vừa cắn bánh đậu bánh bao vừa trầm tư.
Là lúc ba tuổi, bị một sủng phi của phụ hoàng nhiệt tình ôm, kết quả thiếu chút nữa chết ngộp trong bộ ngực vĩ đại của bà ta sao? Hay là lúc năm tuổi rưỡi, bị một đám tiểu thiên kim hoàng thân quốc thích đầu cắm đầy hoa í a í éo õng ẹo lôi kéo, kết quả trượt chân rơi xuống cái hồ trong ngự hoa viên ư?
Tóm lại, hắn đối với khả năng diễn trò cũng với khiến cho người ta chán ghét của nữ nhân đã được lĩnh giáo nhiều hơn.
Nhưng mà cho tới giờ chưa có nữ nhân nào giống như nàng, dám đem một mỹ thiếu nam tuấn mỹ vô trù người gặp người thích, quỷ gặp quỷ yêu như hắn coi chẳng ra gì, lại còn luôn miệng mắng hắn là đồ rắm thúi nữa chứ. Cái này có thể nhịn, thì còn gì không thể nhịn nữa đây, Khổng Ất Nhân hắn đời này chưa có mất mặt như thế bao giờ.
Nhưng mà hắn chưa từng thấy một cô nương nào lại có đôi lông mày đậm mà đẹp đến như vậy, cái mũi nhỏ nhắn….còn nữa, hôm nay nàng mặc đồ cũng là màu may mắn của hắn nha.
Khổng Ất Nhân hoàn toàn chưa nhận ra mình đang cười một cách ngây dại.
“Nước miếng sắp rớt xuống rồi kìa.” Một thanh âm trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu hắn.
Hắn đột nhiên tỉnh lại, vội vàng quệt miệng : “Oa, đại ca?”
“Ngoan.” Thái tử toàn thân một thân kim bào diệm mạo hiên ngang đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, cúi đầu chuyên tâm thêu thùa.
Hai cái khung thêu tròn tròn bằng trúc đang căng một tấm vải đỏ thẫm, đường kim mũi chỉ, thêu ra một bức uyên ương vầy nước cực kỳ sống động, hắn dừng động tác lại , nghiên cứu đường kim một lúc, lại tiếp tục bắt đầu thêu.
“Đại ca thật đúng là có hứng thú.” Khổng Ất Nhân nháy mắt mấy cái, hoàn toàn coi như không thấy gì.
“Ngày thành thân của tam đệ cũng sắp tới…” Đôi mắt ôn nhu của Thái tử thủy chung chưa từng rời khỏi tấm vải thêu trên tay ” Thời gian qua mau năm tháng như thoi đưa a.”
Khổng Ất Nhân sớm đã quen với kiểu nói chuyện chậm rãi lại mơ hồ không đầu không đuôi của đại ca, hắn bừng tỉnh đại ngộ, chỉ chỉ vào tấm vải thêu, “Đại ca thêu bức uyên ương hí thủy này là cho Tam đệ dùng sao?”
“Đúng vậy, hắn đi ngủ thường hay đá chăn, tương lai để cho hoàng đệ muội kéo chăn giúp hắn mãi cũng không tốt lắm, ta tiện thì thêu tấm buộc bụng uyên ương này cho hắn dùng thôi.”
“Đại ca, Tam đệ năm nay cũng đã hai mươi hai rồi, đâu phải tiểu hài tử, ngươi không thể cứ coi hắn là tiểu hài tử ba tuổi mãi được.” Hắn không biết nên khóc hay nên cười.
“Trong lòng đại ca, các ngươi vĩnh viễn là tiểu đệ đệ chảy nước mũi mút ngón cái chạy theo đuôi ta năm nào.” Ánh mắt Thái tử càng thêm ôn nhu, phảng phất như đã trở lại thời gian của hai mươi năm về trước. “Ngươi còn nhớ rõ sao? Cây đa bên cạnh hồ nước, ve sầu râm ran kêu gọi hè….”
“Ta biết sớm muộn gì cũng có ngày mấy việc triều chính làm huynh phát điên mà.” Khổng Ất Nhân rùng mình lại đồng tình nhìn hắn, “Chỉ không nghĩ là nhanh đến vậy.”
Aiz, đại ca đáng thương.
“Hử?” Thái tử mờ mịt nhìn hắn, “Cái gì?”
“Đại ca, giờ cũng đã đến lúc bắt lão nhân đang giả bộ ở ngự thư phòng làm việc, mà thực ra là trốn ở dưới bàn xem tiểu thư, xem thơ tình kia kéo đến đây, từ khi ban thánh chỉ muốn thái tử hiệp trợ chính sự sau, ông ấy mỗi ngày đều không làm việc đàng hoàng, đem chính sự quăng hết cho huynh.” Khổng Ất Nhân càng nói càng oán giận. “Cứ như vậy mãi sao được a? Thân thể huynh cũng đâu phải làm từ sắt thép, có ngày cũng biết mệt chứ.”
“Nhị đệ, ngươi thật tốt, luôn thay đại ca suy nghĩ.” Thái tử cảm động nhìn hắn.” Nếu vậy, vật ngươi đang rảnh rỗi thì giúp ta phê chút tấu chương được chứ? Không khó đâu, chỉ cần….”
“A! Ta đột nhiên nhớ ra có chuyện cực kỳ khẩn cấp nhất định phải đi làm, đại ca, cả nước trên dưới huynh là anh minh nhất, gánh nặng xử lý chính sự này cũng chỉ có huynhi có thể gánh vác, mà ta thấy huynh thân thể cường tráng lại thường xuyên tập luyện, mấy thứ tấu chương với quốc sự này làm sao có thể làm khó một thái tử gia nhân võ hiền đức như huynh a? A, không còn sớm, vi đệ xin cáo từ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Khổng Ất Nhân không nói hai lời lập tức ôm quyền chạy biến.
“Nhị…” Thái tử nháy nhát đôi mắt đen tuyền như nhung, ngơ ngẩn nhìn hình bóng đang nhanh chóng rời đi phút chốc đã nhỏ bằng hạt vừng. “Khinh công của Nhị đệ quả thật đã tiến bộ thần tóc a.”
Đáng thương cho thái tử gia ôn hòa hiền hậu thiện lương lại lần thứ hai bị huynh đệ ruột vứt bỏ trong đống chính sự như biển rộng kia.
Bất quá không sao, ngư y đã chứng thực với thái tử qua, nuôi dưỡng thú vui lúc nhàn rỗi có thể trợ giúp giảm bớt áp lực công tác, thêu thùa chính là một trong số đó.
Cho nên, đương triều thái tử gia Phượng Phú công tử lại tiếp tục thản nhiên ngồi thêu thùa làm nữ công.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
22 chương
101 chương