Thế thân khí phi

Chương 99 : Tham tình.

Lúc Điệp Vũ Dương nhận được tin này, nàng đang đứng nơi cửa sổ ngắm nhìn tuyết rơi. Nàng hết sức tỉnh lặng trông lại đẹp tựa như ánh mặt trời mọc lên sau cơn bão tuyết, đầu ngón tay xinh đẹp đang đùa nghịch, chạm nhẹ lên tầng băng mỏng trên cửa sổ. Nghe Chỉ Trà nói, nàng thật có chút khó hiểu, ngẫm lại nàng nào có thuốc trị thương gì đâu? Nay hắn lại cố tình làm cho nàng đến đó, đây lại là chuyện gì a? Hay chính là không phải lấy thuốc gì cả, mà đó chỉ là một cái cớ, hắn muốn gặp lại nàng cho nên…. Nàng không dám mơ tưởng, vội vàng lấy đại một lọ thuốc rồi liền theo Chỉ Trà ra cửa. “Hay là ngươi đừng đi, để ta đem thuốc qua bên ấy cũng được!” Chỉ Trà bày ra bộ dáng đề phòng nhìn Điệp Vũ Dương. Đối với nàng ta , Vũ Dương so với những thê thiếp khác trong hậu viện càng có sức uy hiếp lớn hơn ai cả. “Không được, thuốc này chỉ có ta mới…” câu kế tiếp còn chưa nói ra, Điệp Vũ Dương đã bị chính bản thân mình dọa. Nàng chính là đang lấy cớ, sao lại có thể nói ra rất tự nhiên như vậy, còn nói rất sinh động đến như vậy. Hai người đi tới Minh Thiên viện, nhìn thấy đám người Hương Lăng vừa vặn đang ở trong phòng. Ngọc Tố phu nhân trên mặt lệ rơi lã chã, đang ngồi cạnh giường hắn khóc lóc, nói tóm lại trong phòng giờ đây thật náo nhiệt hẳn lên. Lúc Điệp Vũ Dương tiến vào, có chút ngượng ngập không quen nên nàng tìm một góc nào đó đứng nép vào. Nàng lẳng lặng quan sát mọi người trong phòng, một người bệnh sau khi tỉnh, lại có nhiều người như vậy bao quanh cơ chứ, còn có kẻ đang vội vàng hướng người bệnh mà khóc rống, không nề hà thân phận. Có thể thấy được kẻ này đối với họ là quan trọng cỡ nào đi, Thật ra trên thế gian này là ai không thể không có ai, ai lại là duy nhất của ai cơ chứ? “Điệp Vũ Dương, nàng còn đứng trơ ra đó làm gì hả?” Bị hắn làm cho thức tỉnh, nàng mới phát hiện trong phòng giờ đây chỉ còn lại mỗi mình nàng với hắn. Nàng từ rất xa nhìn đến hắn một cái, qua mấy ngày bị thương nằm trên giường không rõ sống chết, cả người hắn dường như cũng trở nên gầy đi rất nhiều:”Nô tỳ thỉnh an Vương gia!” “Còn không mau tới đây” Hắn có vẻ như rất không kiên nhẫn nhìn nàng, rồi sau đó ý bảo nàng tiến lên. Từng bước tiến đến, Điệp Vũ Dương cũng lẳng lặng quan sát hắn. Trừ bỏ hắn toàn thân đầy khí phách như trước ngược lại giờ còn có thêm vài phần rất ôn hòa:”Vương gia khí sắc dường như tốt hơn nhiều so với mấy hôm trước.” Dù cho cách một tầng sa mạn mờ nhạt mông lung nhưng nàng cũng nhìn được rất rõ ràng. “Thật không?” Hắn mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt hắn chưa từng rời đi, lẳng lặng theo dõi vẻ mặt bình tĩnh của nàng như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó thuộc về riêng mình:”Điệp Vũ Dương, nàng cũng để ý đến thương thế của bổn vương sao?” “Không ….cái này…..”Nàng vừa thốt ra lại cảm thấy giờ khắc này dù phải hay không, nàng cũng không nên trả lời. Nàng nâng mắt lên, thấy ánh mắt hắn đang nhộn nhạo ý cười, giờ nàng mới phát hiện chính mình vừa rồi bất quá đã bị hắn lừa:”Nô tỳ không có thuốc!”. Nàng nhỏ nhẹ nói ra nghi vấn của mình, muốn tìm kiếm đáp án từ hắn, vì hoảng hốt mà lòng bàn tay cũng đang đổ mồ hôi lạnh. “Nàng muốn bổn vương trả lời thế nào? Hay nên nói nàng muốn ta hứa hẹn gì đây?” Nhìn thấy nàng bối rối , hắn cũng cảm thấy thật ảo não không ít:”Bổn vương chính là muốn nhìn thấy nàng.”