Thế thân khí phi

Chương 98 : Người đầu tiên muốn gặp

Nàng biết , hắn rất kiêu ngạo nên những gì có thể nói ra ngoài miệng cũng chỉ có thể là như thế mà thôi. Những lời này nếu nói từ miệng người khác thì chẳng khó khăn chút nào, nhưng đối với nam nhân cuồng vọng bá đạo như Thương Duật, đó chẳng khác gì là trân bảo quý hiếm. Cuộc đời của nàng ngay từ nhỏ, ấm áp mà nàng có được không nhiều lắm, cho nên đối với sự độc chiếm, bá đạo lại không ngừng che chở bảo vệ nàng của Thương Duật, nàng ngược lại càng thêm ghi nhớ trong lòng. Nếu nghĩ lại một cách tinh tế, cứ mỗi lần nàng có chuyện, lấy tác phong hành sự của Thương Duật, nàng hẳn đã phải chịu chết đến không toàn thây đi, thế nhưng cho đến hôm nay, nàng vẫn có thể được sống tốt như vậy. Mỗi một lần có chuyện phát sinh, hắn đều không thể khống chế mà nổi giận đùng đùng, hoặc là cắn nàn để trừng phạt, hoặc là đối nàng lãnh đạm, nhưng qua một thời gian sau hắn lại xuất hiện, bá đạo chiếm lấy nàng, chen vào cuộc sống tự do của riêng nàng. Bây giờ nghĩ đến một chuyện lại một chuyện, dường như mỗi lần hắn giận dữ với nàng cũng chính là mỗi lần hắn tự làm thương tổn chính mình. Nàng hơi cười cười, hai tay chắp lại, che lấy miệng, dùng hơi thở để tự sưởi ấm chính mình. Đến khi Vũ Dương ngẩng đầu ngước nhìn cách đó không xa đang xuất hiện những ánh đèn chập chờn, thưa thớt, giờ phút này nàng mới chợt bừng tỉnh phát giác, nàng lại vô thanh vô thức đi một đường tới trước cổng Minh Thiên viện. Điệp Vũ Dương nhẹ hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thong thả bước lên phía trước. Còn chưa đến cửa chính đã thấy đèn đuốc trong Minh Thiên viện thắp sáng trưng, có vẻ như bên trong đang phi thường náo nhiệt, nàng không vội, ở chung quanh Minh Thiên viện mà đi lại vài vòng. Thời tiết thế này mà Thương Duật lại bị trọng thương, chẳng phải khó khăn càng khó khăn hơn sao. Nàng đi tới vài bước liền cơ hồ có thể nghe được âm thanh trong phòng vang lên, nhìn quanh bốn phía, tiếp tục đi đến mới phát hiện trong phòng vẫn còn đầy đủ mọi người. Dường như bọn họ là đang tranh cãi xem đêm nay ai sẽ chăm sóc cho hắn. Đây chẳng phải là thời điểm rất tốt để cho bọn họ được biểu hiện tình cảm của mình sao, cho nên không ai muốn bỏ qua cho cơ hội hiếm có này đi, chỉ mong sao được hầu hạ bên cạnh hắn càng nhiều càng tốt. Ngọc Tố phu nhân cùng với Hương Lăng cả hai đang thương nghị để tìm cách giải quyết. Mà người kia đang nằm trên giường, toàn thân đều bị băng bó, khuôn mặt không còn một chút cương nghị nào ngoài sắc mặt trắng bệch tái nhợt. Chỉ có khi nhìn đến bạc môi còn đang mím chặt của hắn mới có thể nhận thấy dù giờ phút này hắn bị thương, nhưng kiêu ngạo thường ngày vẫn không giảm bớt chút nào. Hắn có phải hay không là muốn trốn tránh sự coi thường của Hoàng thành đối với năng lực của hắn? Hoặc có phải bị tuyết tai bất ngờ ụp tới nên đã bị đánh bại? Hay biết mình không thể đấu lại với ông trời nên mới hôn mê? Hẳn là vậy đi, dù sao đối với một trong những điều này hắn cũng coi như là bất lực. Taynàng nhẹ nhàng vẽ lên một con bướm xinh đẹp trên bệ cửa sổ. Trên một góc đó, một con bướm xinh đẹp cứ thế mà thành hình, dưới trời đang tuyết rơi làm cho đôi cánh kia càng trông thật sống động như đang nhảy múa, cũng giống như Vũ Dương nàng đêm kia một mình nhảy múa. Nàng nhìn đến kiệt tác của mình rồi nở nụ cười thật ấm áp. Nàng tin tưởng hắn sẽ không có việc gì, bởi vì nàng có thể cảm giác được khí thế đang chờ để giương nanh múa vuốt của hắn. Nàng đương nhiên càng không muốn lấy lòng ai mà khờ khạo đi tranh việc hầu đêm, nàng chỉ nguyện như con bướm này có thể lẳng lặng, lén lút núp tại đây bầu bạn cùng hắn… Xoay người ra khỏi Minh Thiên viện, đạp lên trên tuyết, nàng giữa đêm khuya một mình bước đi, tựa như đang giẫm đạp lên những bất an cùng lo lắng khi nãy, từng bước từng bước một, mỗi một bước đi trong lòng như muốn nhảy múa, tràn đầy sinh lực, khí thế. Ngày thứ nhất qua đi, Thương Duật không có tỉnh lại; ngày thứ hai qua, Thương Duật vẫn còn đang hôn mê; ngày thứ ba…. Đã năm ngày trôi qua, vào một buổi sáng , Chỉ Trả được ở lại chăm sóc cho hắn đêm qua còn chưa tỉnh ngủ, một bên Thương Duật đã nhẹ nhàng mở mắt tỉnh lại. “Gia, ngài đã tỉnh, ngài rốt cuộc cũng tỉnh lại a!” Chỉ Trà vui sướng thốt lên, dường như không tin còn cố lấy tay xoa xoa hai mắt mình:”Người đâu, mau gọi mọi người tới đây, Vương gia đã tỉnh lại, tỉnh lại rồi a!” Thương Duật cũng không mở miệng nói gì, chỉ là hơi híp lại hai mắt. Bởi vì đã nhiều ngày qua chưa từng thấy được ánh sáng nên nhất thời cảm thấy có chút không thích ứng, chậm rãi cuối xuống nhìn đến một góc cửa sổ kia, muốn để bản thân thích ứng được dễ dàng hơn. Hắn luôn là như vậy, dù cho chuyện rất khó thích ứng, hắn cũng mãnh liệt ép buộc chính mình đi làm. Thật vất vả một hơi hắn giờ mới hoàn toàn thích ứng được với ánh sáng mãnh liệt ngoài kia,lại nhìn đến hình con bướm mơ mơ hồ hồ trên góc cửa đó mà hơi có chút kinh sợ, tưởng đó là ảo giác. Dấu vết kia thật mờ nhạt dường như không muốn cho ai nhìn thấy, có thể thấy được con bướm kia đã được tạo ra từ mấy ngày trước rồi. Hắn biết là nàng, ngoại trừ nàng toàn bộ Ly Vương phủ không ai có thể chỉ họa một con bướm đang nhảy múa được, cũng không ai có thể họa ra nó sống động đến như vậy đi. Nghĩ đến đây, khóe môi hắn bất giác nhẹ nhàng cong lên, hắn cắn răng chịu đựng cơn đau đầu mà ra lệnh;” Người đâu, đến Mặc Chí hiên gọi Điệp Vũ Dương!” Không ngờ một khắc kia nhìn đến con bướm lại khiến cho hắn muốn thấy nàng, muốn biết bộ dáng của nàng sẽ ra làm sao khi nhìn đến hắn bị thương thế này đây. Chỉ Trà hung hăng bỉu môi, lên tiếng:”Nhưng Vương Gia, Ngọc Tố phu nhân cùng Vương Phi sợ cũng…..” “Đi, mau nói cho Điệp Vũ Dương, kêu nàng đem thuốc đến đây, là thuốc trị thương!” Vừa nghe thì ra là Điệp Vũ Dương có thuốc, chỉ Trà lập tức sốt ruột đồng ý:”A? Nàng ta có thuốc trị thương sao? Nô tỳ đi ngay.” Nói xong nàng nghiêng người lảo đảo chạy xông ra ngoài.