Thế thân khí phi

Chương 97 : Bàng hoàng

“Tiểu thư, nô tỳ nhìn thấy vương gia không có việc gì, cũng đã tốt lên rồi.” Tuy rằng các nàng không biết tiểu thư vì sao lại thành ra như vậy, nhưng chứng kiến vẻ mặt hốt hoảng của tiểu thư mấy ngày nay, các nàng không khó nhìn ra tiểu thư là đang có tâm sự trong lòng. Hình Nhi vội vàng chạy đi mang tới một ít thuốc giúp nàng băng bó vết thương. Một lúc sau cảm giác thuốc bắt đầu thấm vào da thịt bên trong, đau nhức kia lạ một lần nữa kéo đến. Có thuốc bột bôi vào, vết thương trên đầu ngón tay giờ chỉ còn lưu lại một vệt máu rất nhỏ. Không ngờ chỉ một chấm nhỏ thế này mà cũng có thể làm cho nàng đau đớn đến vậy sao? Tiểu Hồng quay người lại bảo:”Hinh Nhi, ngươi mau chạy đến hỏi thăm một chút xem sao, nhìn xem tình huống của Vương Gia giờ đã ra sao rồi?” rồi sau đó nàng liếc mắt nhìn về phía Điệp Vũ Dương đang kinh ngạc đến sững sờ ngồi đó, Tiểu Hồng nhẹ giọng nói:”Tiểu thư, chúng ta có thể đến Minh Thiên viện xem một chút, hậu viện thê thiếp đều đến đó thăm, Vương gia….” Điệp Vũ Dương chậm rãi đứng lên, hướng phía phòng ngủ mình đi đến:”Ta mệt rồi, buổi trưa nhớ gọi ta tỉnh dậy.” nói xong nàng tiến vào phòng, đóng cửa lại. Tiểu Hồng nhẹ lắc đầu thở dài, rồi dọn dep thu thập lại mọi thứ. Điệp Vũ Dương nằm trên giường, lăn qua lộn lại một hồi mãi cũng không thể ngủ vô, trong ngực luôn có cảm giác khó chịu rất lạ, khó hiểu. Nàng đang khẩn trương, sợ hãi nhưng khi nghe tin Thương Duật bị thương, nàng lại rất thản nhiên mà đau lòng, trái tim dường như cũng đang bị mở ra, giống như qua ngàn năm yên lặng chờ đợi, đột nhiên bị xâm nhập bất ngờ chỉ bởi vì duy nhất một câu “vết thương đầm đìa máu tươi” kia, đã thành công đánh thức tâm nàng đang ngủ say từ rất lâu. Bàn tay gắt gao nắm chặt trước ngực áo:”Điệp Vũ Dương, ngươi là làm sao vậy?” Nàng thì thào tự hỏi, cố lay tỉnh ý thức đang muốn đi lạc của mình. Nàng sợ hãi có, hoang mang có, nàng sợ linh hồn kia đang từng bước không còn thuộc về chính mình nữa. Đến bữa trưa, cũng không có ra ngoài dùng cơm, thẳng cho đến tối nàng mới từ từ mà rời giường. Nàng để Hinh Nhi giúp mình sửa sang lại một chút, một bên nghe Tiểu Hồng nói:”Hinh Nhi, ngươi đã đi lại đằng ấy xem qua, có biết tại sao Vương Gia lại ra nông nỗi như vậy không?”Nàng cố tình vờ như không để ý nhưng vẫn nghe rất chăm chú. “À là thế này, nghe nói toàn bộ quân doanh bởi vì trận bão tuyết nên lương thảo cùng quần áo chống lạnh rất thiếu hụt. Cho nên mỗi ngày Vương gia đều vào trong quân doanh giúp đỡ, đã thế ngài ấy còn cùng đám người tướng quân Nhạn Minh đi giúp khuân đá đem đặt ở những lều trại, để tránh khi ban đêm gió bão cuốn tới làm sập lều.“. Nàng cố ý dừng một chút, lẳng lặng nhìn Vũ Dương đang ngồi dùng bữa tối, sau đó cười nói:”Hôm nay, Vương gia cùng đám người Nhạn Minh cũng theo thường lệ đến núi kiếm đá, vì một vị tướng quân đã không cẩn thận làm tảng đá kia lăn xuống, đập vào người Vương gia, ngài ấy mới bị thương đến cả người máu tươi đầm đìa như thế.” Tiểu Hồng nghe vậy kinh ngạc hô to, hai tròng mắt thủy chung vẫn chưa rời khỏi người Điệp Vũ Dương:”Trời ơi, thật là nghiêm trọng a, vậy hiện nay đại phu nói thế nào rồi?” Làm sao tiểu thư còn có thể bình tĩnh như vậy chứ? Hậu viện thê thiếp chẳng phải đều đã lục tục chạy đến đó hết rồi sao? “Đại phu nói trên đầu Vương Gia bị thương một chút, nói cách khác chỗ đầu bị đập sẽ bị tụ huyết, mặc dù có thể tỉnh lại, tình huống cũng không lạc quan bao nhiêu?” “Trời, nếu Vương gia gặp chuyện không may, chẳng phải biên cương lục thành sẽ trở nên vô chủ sao?” Quả nhiên một câu nói này, nàng thật vừa lòng nhìn thấy tiểu thư đã đứng bật dậy. Vũ Dương kích động đứng lên, hốt hoảng nói:” Ta đi xem thử.!” Ra khỏi phòng, nhìn đến bầu trời tối đen bên ngoài Điệp Vũ Dương không biết chính mình giờ là muốn đi đến nơi nào, nhưng tối thiểu vẫn tốt hơn là ngồi ngốc trong phòng. Nghe Hinh Nhi báo lại tin tức, nàng mới hiểu được thì ra mấy ngày qua trong quân doanh lại xảy ra nhiều chuyện như thế, nàng càng không ngờ hắn cũng có thể vì người khác mà hy sinh tính mạng chính mình. Còn nhớ rõ một đêm kia trước khi đi Kiền Thành, đương nhiên theo bản năng nàng nghĩ hắn sẽ đến chỗ Hương Lăng nhưng không ngờ hắn lại đến chỗ nàng, Mặc Chi hiên. Nàng không hỏi hắn lý do, hắn cũng không muốn nói cho nàng biết vì sao, chỉ là hắn muốn trước khi đi, đến đây căn dặn nàng một chút. Hắn muốn nàng không có việc gì thì không nên đi đến tiền viện, tránh làm cho bản thân bị người ta để ý dòm ngó, còn nói nếu xảy ra chuyện gì thì hãy tìm đến Hương Lăng. Nàng cũng nhớ rất rõ một đêm kia khi nàng đến Kiền Thành, nàng thấy hắn đang trọng thương nằm trên giường thượng. Khi hắn lưu luyến nhìn nàng nói:”Bổn vương thật rất nhớ hương vị của ngươi!”giây phút đó lòng nàng đã bị hắn làm cho rung động.