Thế thân khí phi

Chương 96 : Bị thương đổ máu.

Bàn tay Thương Duật chậm rãi tiến vào, sờ soạng khắp nơi tận bên trong áo lót của nàng, đem lớp quần áo bên ngoài mà cởi bỏ. “Không…” Nàng cự tuyệt, bất luận thế nào, nàng cũng không thể trước mặt Hương Lăng làm được ra chuyện ân ái này với hắn, cho dù biết rằng lúc này hắn đang rất cô đơn đi nữa. Môi nàng bị hắn dịu dàng hôn xuống, đem những lời còn lại của nàng nuốt đi. Nếu tựa như những lần bọn họ thân mật và cuồng nhiệt trước kia, nàng hiển nhiên còn có thể cự tuyệt hắn. nhưng hôm nay hắn trái lại rất ôn nhu, dịu dàng. Môi hắn thật mềm hôn xuống nhẹ tựa như làn gió phớt qua môi nàng, lại khẽ liếm nhẹ lên trên đó, cảm giác ẩm ướt mang theo hương vị riêng biệt của hắn từng chút lại từng chút cứ thế thâm nhập vào lòng nàng, đem trái tim lạnh lẽo khô khốc của nàng hoàn toàn phủ lấy. Nàng giờ như đang bị lạc đường trong mê muội, tất cả ràng buộc cùng giãy dụa khi nãy cũng đều biến mất tự khi nào. Hắn đem đầu lưỡi tiến vào, dây dưa trêu đùa cùng chiếc lưỡi đinh hương thơm ngát, phá bỏ tất cả phòng bị còn lại của nàng. Hắn mang theo hơi thở riêng biệt không ngừng hôn xuống, kiên trì của nàng giờ đây cũng bị hắn từng chút cắn nuốt, đống thời hương vị kia giờ càng bao phủ lấy nàng, ý không cho phép nàng có thể lơ là xem nhẹ sự hiện hữu của hắn. Cảm giác thực ấm thực ấm này làm cho người ta càng tham lam quyến luyến, khó mà rời được. Cảm nhận trước ngực một mảnh lạnh lạnh, lý trí của nàng nhờ vậy cũng lập tức thanh tỉnh:”Không cần, nô tỳ không muốn.” Hai tay nàng vô lực đặt trước ngực hắn, cũng vì dây dưa giằng co mà ngực áo giờ đã bị mở ra. Nàng chuyển ánh mắt nhìn về ngực mình, đã thấy hắn chậm rãi vì nàng buộc lại quần áo. Nhìn đến một mảng da thịt kia giờ thì nàng đã hiểu được vừa rồi hắn bất quá là giúp nàng bôi thuốc lên miệng vết thương. Vùng da thịt trên cổ truyền đến cảm giác lạnh lạnh đó không phải vì bị khí lạnh xâm nhập mà do thuốc dán đang truyền đến cảm giác mát mẻ. Nàng im lặng không nói gì, dù rằng biết giờ phút này nàng hẳn nên nói cảm ơn với hắn, nhưng lại không thể nói thành lời. Nàng biết rõ hắn hiện giờ có chuyện phiền não, ánh mắt kia của hắn rõ ràng là đang muốn đem vết thương lòng che dấu đi, nhưng dù biết nàng cũng không hỏi. Nàng một chút tò mò cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân, chỉ là chậm rãi nhắm mắt mà ngủ, mặc cho hắn đem tay đặt ở trước ngực mình, đem cơ thể nàng dần dần nóng lên. Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, vẫn giống như trước, Thương Duật sớm đã không thấy bóng dáng. Nàng sau vẫn là hầu hạ đỡ Hương Lăng rời giường. Vẻ mặt áy náy của Hương Lăng nhìn nàng là chuyện mỗi ngày vào sáng sớm đều theo trình tự mà xảy ra. Cho đến nay đối với việc Điệp Vũ Dương phải đến hầu ngủ, Hương Lăng thật ra luôn rất bất mãn. Nhưng nàng không thể làm gì hơn, bởi vì muốn cho lửa giận trong lòng mọi người bình ổn mà dịu xuống, chỉ đành làm khó Điệp Vũ Dương vậy, đây cũng là để hạ đi phần nào cơn giận của Ngọc Tố phu nhân:”Muội muội sau này không cần đến đây, thân thể ta cũng đã tốt lên nhiều lắm rồi!” Điệp Vũ Dương nghe thấy câu này tay hơi nhẹ run lên, quay đầu nhìn nàng ta, chẳng lẽ Hương Lăng đã biết Thương Duật đều hàng đêm ôm mình ngủ sao? Là thật ! Dù gì Thương Duật đều cẩn thận bất động thanh sắc làm hết thảy mọi chuyện, nàng ta chẳng lẽ đều biết hết rồi sao?Namnhân như Thương Duật đương nhiên sẽ không để ý đến bất kỳ cảm thụ của kẻ nào, nhưng còn nàng sao lại có thể nông nỗi hùa theo hắn chứ? Nghĩ đến đây mặt Điệp Vũ Dương bất giác nhiễm một màu đỏ ửng. “Muội muội, người làm sao vậy? Mặt tại sao lại hồng lên như thế ? Chẳng lẽ ban đêm đã bị nhiễm lạnh?” “Không có, nô tỳ không sao, Vương Phi nếu không còn gì sai khiến, nô tỳ xin cáo lui trước.” Điệp Vũ Dương hạ thấp người chào, rồi vội vàng tiêu sái ra ngoài. Nhìn thân ảnh Điệp Vũ Dương xa dần, Hương Lăng bất giác có chút sững sờ, nàng ta là làm sao vậy? Chẳng lẽ đêm qua cảnh mình ân ái cùng Thương Duật trong mơ là thật sao? Nếu là như thế, chính mình vừa nói lời kia chẳng phải đã tổn thương nàng ấy sao? Hương Lăng đáy lòng âm thầm thở dài một hơi, Điệp Vũ Dương là người sống rất nội tâm, lại rất hiểu ý người khác, nếu như biết rõ còn nói ra chẳng phải sẽ làm cho mọi người càng thêm xấu hổ hay sao? Trở lại Mặc Chí hiên,trong đầu Diệp Vũ Dương còn đang suy nghĩ những lời Hương Lăng vừa nói, lòng còn chưa thể bình ổn, lại bị tin tức Tiểu Hồng dọa nàng phút chốc liền quên đi mọi thứ. Từ xa chạy vào, Tiểu Hồng một đường vừa thở hổn hển vừa hô lớn:”Tiểu thư, tiểu thư….” “Như thế nào?” “Vương gia bị thương!” Tayhơi run mạnh, nàng liền cúi đầu lẳng lặng nhìn đến chén trà trong tay, hình ảnh trước mắt mờ mịt, nhưng lại mạnh mẽ đâm vào mắt nàng đến đau nhức. Hinh Nhi liền khẩn trương hỏi:”Sao lại như vậy? Ngươi mau nói cho rõ ràng một chút a.” “Ta cũng không rõ lắm, chỉ là thấy một đám người chen chúc tại đó, nhìn Vương gia cả cơ thể đầy thương tích máu me đang được hạ nhân dìu vô….” “Ba” một tiếng, chén trà trên tay Điệp Vũ Dương liền rơi xuống đất, nước trà văng tun tóe khắp nơi , một mảnh vỡ của chén trà rơi xuống, còn quay vài vòng, sau đó thì dừng lại hoàn toàn. Hai người thị nữ kinh ngạc nhìn Điệp Vũ Dương, đầu nàng hãy còn đang cúi xuống. Các nàng không ngờ mình lại nhìn thấy bộ dáng thất thố này của tiểu thư. Một bên, Điệp Vũ Dương cố gắng mỉm cười:”Nước thật nóng.” Nàng xoay người, đem từng mảnh từng mảnh vụn của chén trà kia nhặt lên.Taynàng vô tình chạm vào mảnh vụn, cảm giác có chút đau đớn truyền tới, nàng cố gắng duy trì kiêu ngạo cùng tôn nghiêm chính mình, không cho bản thân lên tiếng.