Thế thân khí phi
Chương 95 : Nảy sinh cảm tình.
Lúc nhận được thánh chỉ này, Thương Duật trong cơn giận dữ lệnh đem kẻ mang chỉ tới giết chết, chỉ hận chưa đem đạo thánh chỉ này lập tức mà thiêu hủy đi.
Trục Nguyệt hoàng vốn là đối với hắn không thuận mắt. Lần trước nhờ Thương Duật đã đánh cho Nghiệp Chướng quốc kia chạy trối chết cho nên đối với hắn họ là có chút kiêng kị. Mấy ngày nay biên cương không ngừng bão tuyết, cho dù sớm đã có quan lại quần thần khi lâm triều nhắc tới, nhưng Trục Nguyệt hoàng đế vẫn cương quyết không muốn cử người tiến đến cứu viện. Không ngờ giờ tên hoàng đế kia lại truyền đạo thánh chỉ này tới, chỉ một câu không khả năng của hắn là thôi sao? Ở đây có tới mấy chục vạn sinh mệnh tướng sĩ đang gần kề sống chết, hắn là hoàng đế lại hiển nhiên bỏ thí mà không để ý.
Hay nên nói hắn là cố ý trách Thương Duật đã không cố gắng hết mình, nên mới lâm vào hiểm cảnh như ngày hôm nay.
Thương Duật là một chủ soái tài giỏi, không những biết lấy dân làm đầu, còn không một chút kiêng nể đem bọn tham quan diệt sạch, thanh lọc bộ máy chính quyền. Thương Duật, hắn cho dù có tàn bạo đi nữa nhưng ai cũng biết hắn là người thưởng phạt rất phân minh, không ngờ hôm nay, bản thân hắn lại phải trơ mắt nhìn con dân chính mình chịu cảnh đói rách. Nhìn ánh mắt họ khao khát cầu sinh, không ai có thể hiểu được lòng hắn là đang xót xa cỡ nào, cho dù bề ngoài hắn vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh. Qua bao nhiêu năm nằm gai nếm mật, qua bao nhiêu năm chinh chiến đẫm máu sa trường với kẻ thù, hắn chẳng lẽ lại bị thất bại trong một trận này sao?
Hắn không cam lòng, cho nên dù phải đấu với ông trời, hắn cũng quyết đấu cho đến cùng.
…
Ánh mắt nàng lộ rõ hoảng hốt khi nhìn thấy Thương Duật trở lại. Nếu như ngày thường, hắn sau khi thay quần áo xong xuôi, chỉ ngồi đó im lặng, chăm chú nhìn nàng một chút là đi nghỉ ngơi.
Nhưng tối nay, ánh mắt Thương Duật rất lạ. Hắn dường như muốn đem cả linh hồn nàng mà nhìn xuyên thấu. Ước chừng đã qua ba nén hương nhưng hắn không lên giường lớn ngủ, cũng không như ngày thường mà tiến đến ôm nàng nhập mộng. Nàng cảm giác được ánh mắt mãnh liệt của hắn đang dán chặt trên người mình, khiến cho người đang giả bộ ngủ là nàng cũng không thể không mở mắt nhìn. Nàng đương nhiên hiểu được dù cho bản thân có ngủ mê đi nữa, hôm nay hắn nhất quyết sẽ dùng đủ loại phương thức lay nàng tỉnh dậy.
Nàng mở to đôi mắt, nhìn hắn đang lặng ngồi trên ghế, gắt gao nhìn chằm chằm vào mình. Nàng xác định hiện tại, ánh mắt đó đang dừng tại chỗ duy nhất trước ngực của nàng. Mâu gian sâu thẳm của hắn tựa như hồ sâu vạn trượng, có thể nhìn thấy lại không thể nào chạm tới, e rằng một khi bất cẩn lạc vào ánh mắt ấy bản thân mình sẽ bị chôn vùi, trầm luân muôn kiếp trong đó, dù trải qua bao nhiêu luân hồi cũng không thể nào thoát được.
Hai người đều im lặng không nói gì, cứ thế lẳng lặng nhìn đối phương. Nơi này vì có Hương Lăng, nên Điệp Vũ Dương cũng thường tránh né đối diện với Thương Duật. Nàng tôn trọng Hương Lăng, cũng là muốn tôn trọng chính mình. Nay bị hắn nhìn thế này, nàng càng sợ hãi phát hiện chính mình cứ thế mà lạc vào đôi đồng tử sâu đó, bởi nó như có lực hút mãnh liệt làm người ta không khống chế mà mặc để nó cuốn mình vào, cuốn theo cả linh hồn vào đó.
Một hồi sau, trong lúc Hương Lăng đang ngủ, nàng lại mơ màng nhẹ khẽ kêu một tiếng “uhm”. Nghe vậy, lúc này Điệp Vũ Dương mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, cũng từ từ đem linh hồn mình lần nữa thu lại. Vẻ mặt nàng nhợt nhạt nhìn hắn hỏi:”Gia làm sao vậy?”
Đây là lần đầu tiên chính nàng Điệp Vũ Dương, không hề nhầm lẫn với một ai khác, lại chủ động nói chuyện với hắn.
Cảm giác êm ái, nhẹ nhàng thoáng qua, dường như đang từ trong xa xưa, mờ mịt vọng lại….
Giọng Vũ Dương rất trầm ổn, vang vọng giữa không gian lạnh lẽo, một đường bay tới, rót thẳng vào tai Thương Duật. Giọng nói trong trẻo lúc trầm lúc bổng, đương nhiên đây là thanh âm tuyệt vời mà hắn thật sự yêu thích.
Thương Duật không nói, ánh mắt nhìn nàng càng thêm sâu lắng, rồi sau đó chậm rãi bước qua đặt lưng trên chiếc giường nhỏ của nàng.
Lúc hỏi hắn, Điệp Vũ Dương vô thức đứng lên, chừa ra một khoảng trống trải bên giường. Cho nên Thương Duật hiển nhiên không chút ngần ngại, cứ thế mà tiến đến nằm xuống thật thoải mái. Nàng ngay cả bản thân cũng không chút phát hiện hành động vừa rồi của mình, vì sao nàng lại có thể tùy ý bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài cơ chứ? Đợi đến khi nàng giật mình phát hiện ra, cơ thể nàng đã bị Thương Duật ôm rất chặt vào lòng.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
19 chương
40 chương
14 chương