Thế thân khí phi
Chương 94 : Nỗi khổ hương lăng
Hắn như thế nào một chút cũng không hề hay biết cơ chứ, chính mình rõ ràng cảm giác được Vũ Dương đang đau đớn, mà hắn lại cố tình coi nhẹ sao? Hay nên nói Vũ Dương đối với bản thân mình đã quá tàn nhẫn? Nghĩ đến hai điều này, trong đầu Thương Duật đột nhiên cảm thấy thật rất hoảng loạn.
“Chẳng lẽ còn không phải sao? Lần trước muội muội lấy thân mình ra chắn cho thiếp, nên nàng mới bị bát canh nóng kia đổ cả lên người.” Nói tới đây, nàng không khỏi có chút ảm đạm, biết rõ Điệp Vũ Dương là bảo vệ cho mình, nhưng mất đi đứa nhỏ làm cho nàng thấy mình thật cô đơn, trống trải.
Chẳng lẽ nàng ta chưa tìm được cơ hội nên cho tới hôm nay vẫn chưa phát tiết? Nay hắn có thể gần gũi cùng nàng hơn, nhìn thấy môi nàng nở nụ cười sáng lạn, nên khi nghe nàng bị thương hắn mới nhớ nàng điên cuồng đến thế sao? Thoáng nhắm mắt, hắn dường như muốn ép mình xua đi bóng hình xinh đẹp của nàng đang không ngừng lởn vởn trong đầu óc hắn. Khi hắn mở mắt trở lại, đáy mắt kia giờ chỉ còn là một mảnh yên tĩnh:”Hương Lăng, không còn đứa nhỏ nàng không oán nàng ta sao?” Không muốn ở trước mặt Hương Lăng dây dưa tìm hiểu về thương thế của Điệp Vũ Dương, người hắn cần quan tâm nhất phải là Hương Lăng, cuộc đời này nàng là người quan trọng nhất đối với hắn.
Tuyệt đối, là quan trọng nhất.
Hương Lăng cười khổ một chút, nếu là ngày xưa hắn đương nhiên sẽ quan tâm mình trước nhất. Nhưng hôm nay sau khi đã hỏi xong thương thế của Điệp Vũ Dương, qua nhiều ngày thế này giờ hắn mới nhớ tới đứa nhỏ của chính mình.
Có lẽ chuyện nên xảy ra trước sau gì cũng sẽ xảy ra không phải sao? Mà quyền lợi duy nhất nàng có được chính là chấp nhận. Chỉ có thể trách nàng yêu phải nam nhân, biết rõ ngay từ ban đầu người đó đã hoàn toàn không thuộc về chỉ riêng một mình nàng:”Nói không oán là giả, dù sao thiếp không phải thánh nhân, nhưng hiện giờ bình tĩnh trở lại cũng biết đối muội muội là nên bỏ qua hay không. Nàng ta trước giờ rất ít khi để ý đến ai, mặc dù là…” nàng cố ý dừng lại một chút nhìn nam nhân trước mắt, người làm cho không biết bao nhiêu nữ nhân đã không ngại dâng lên sở hữu chính mình, phó mặc cho hắn trầm luân, nhưng Điệp Vũ Dương thì ngược lại một chút cũng không quan tâm:”Mặc dù là Vương Gia, nàng cũng chưa từng cố gắng để lấy lòng qua, có thể để cho muội muội lấy thân che chắn nguy hiểm cho thiếp, điều đó đã nói rõ tâm tình của muội muội dành cho thiếp.”
Đúng vậy! Nữ nhân như Điệp Vũ Dương, quá mức tự phụ, quá mức kiêu ngạo, nhưng dù sao nhìn rõ được nàng ta đối Hương Lăng là thật lòng:”Không nên đau lòng, chúng ta về sau vẫn có thể sinh đứa nhỏ khác.” Tổn thương Hương Lăng là chuyện mà hắn thật tình không muốn chứng kiến.
Bị hắn một cái ôm lấy, khuôn mặt Hương Lăng cũng đỏ lên, giọng nói thanh thanh nũng nịu:” Gia, người bên cạnh nhiều thê thiếp như vậy a!”
Nụ cười kia như chứa thật nhiều mật ngọt, ngọt đến tận tâm, nhưng nàng một chút cũng không ngấy.
Nghe giai nhân trong lòng nói vậy, tâm tình Thương Duât nhất thời cũng tốt hẳn lên, hắn buông nàng ra:”Được rồi, bổn vương phải đến quân doanh!” Trước khi buông nàng ra, hắn hôn nhẹ lên trán nàng rồi sải bước tiêu sái ra ngoài.
Trở lại quân doanh, Thương Duật lại bắt đầu bận rộn. Hắn chính là người như vậy, tất cả hùng tâm tráng chí đều đặt hết cho đại nghiệp trước mắt, nhi nữ tình trường chỉ để làm tô điểm thêm cho cuộc sống hắn mà thôi.
Từ khi gởi thư tín cầu viện Hoàng thành đến nay, một chút hồi âm cũng không có, làm cho ánh mắt Thương Duật mong ngóng như muốn tóe lửa, đáy mắt càng sâu thâm, nhưng cũng không tiết lộ nửa lời trước mặt tướng sĩ, chỉ là ngày ngày ầm thầm cố gắng chống đỡ. Thậm chí hắn còn đem cả chi phí trong vương phủ mà giảm bớt đi một nửa, lại lấy thêm ngân phiếu trong phủ, nhưng cũng không bù khuyết được bao nhiêu cho mấy chục vạn đại quân chỉ để cho họ có quần áo chống lạnh cùng lương thực mà thôi.
Mỗi khi nghĩ thế, hắn lại ngước nhìn về bầu trời phía nam, hai tròng mắt toát ra vẻ lạnh lẽo, giờ chỉ có cừu hận. Hắn chính nhờ vào sự cố chấp quyết không buông tay này, cho nên bản thân mới có thể kiên trì đến tận hôm nay.
Mặc dù là làm việc mệt mỏi nhưng hắn vẫn kiên trì mỗi đêm giục ngựa hồi phủ.
Hắn luôn nửa đêm khuya khoắt mới trở về, nhưng trời còn chưa sáng liền rời đi.
Điệp Vũ Dương đương nhiên hiểu được mỗi đêm hắn đều trở về, thường rón ra rón rén vén chăn nàng lên, yên lặng ngồi chăm chú nhìn nàng thật lâu, rồi sau đó mới nằm xuống ngủ. Trời hãy còn chưa sáng, trong lúc mọi người chưa tỉnh dậy, hắn liền rời phủ. Chính nhờ vào việc mỗi đêm thức dậy giúp hắn thay ra quần áo, nàng mới có thể khẳng định đêm qua hắn ngủ lại ở đây.
Hôm nay, rốt cuộc Thương Duật nhận được thư hồi âm từ Hoàng Thành, trong đó giảu thích rõ nguyên nhân không thể tiếp viện cho việc chấn tai. Bọn họ viện lý do là mấy năm gần đây Thương Quốc liên tục chinh chiến, cho nên quốc khố giờ bị thiếu hụt. Họ tin tưởng với năng lực của Ly Vương, cửa ải khó khăn kia nhất định sớm muộn cũng sẽ vượt qua thôi.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
19 chương
40 chương
14 chương