Thế thân khí phi

Chương 93 : Ấm tình

“Chẳng phải là trong doanh trướng sao.” Nếu hắn đã không cho nàng danh phận kia vốn dĩ chính là thuộc về nàng thì nàng cũng không cần phải cưỡng cầu làm chi:”Nô tỳ cáo lui trước!” Nàng nhẹ buông xuống cánh hoa đang cầm trên tay. Hương Lăng biết rõ là nàng đang cố tình lảng tránh, cũng không lấy làm lạ :”Muội muội không ở lại dùng điểm tâm sao?” Hương Lăng mỉm cười nhìn nàng, mấy ngày nay ở chung, nàng mới biết Vũ Dương là người trầm mặc, ít lời cỡ nào:” Linh Nhi cũng sắp về đến a.” “Không cần, nô tỳ trở về đó dùng sau!” “Cũng được!” Hương Lăng để nô tỳ đỡ mình đứng lên, ra tẩm phòng dùng bữa sáng. Mới đến cửa chính đã nhìn thấy Thương Duật khoác áo choàng mỏng tiến đến, trên người đầy bông tuyết, mang theo hương vị lạnh lẽo của tuyết. “Nô tỳ thỉnh an Vương gia!” Hắn lướt nhẹ ánh mắt nhìn thoáng qua Điệp Vũ Dương giờ đang trầm mặc, lúc đi ngang qua người nàng hắn nói:”Mau giúp bổn vương thay quần áo!” Điệp Vũ Dương biết hắn là đang nói với mình, nhưng trong đại sảnh nhiều hạ nhân như vậy nàng có thể giả vờ như không hiểu, ngược lại tăng nhanh cước bộ bước qua hắn, hướng ra ngoài. Thương Duật vừa dứt lời, hạ nhân trong đại sảnh liền nhanh chóng tiến đến giúp hắn, ngay cả Hương Lăng giờ cũng đang dõi theo hắn. Khi ra khỏi cửa, môi Điệp Vũ Dương thoáng nở nụ cười nhàn nhã, ánh mắt thoáng chuyển lại vừa vặn chạm phải ánh mắt Thương Duật đang nhìn mình đánh giá, điều này cũng vô tình làm hắn phát hiện nàng là đang cười trộm mình. Hắn tựa hồ không chút hờn giận còn cố ý tỏ vẻ kinh ngạc mà đối nàng nhìn thẳng. Nàng vội vội vàng vàng xoay người, nhanh chân bước ra bên ngoài, phiá sau còn đang truyền đến tiếng cười của Thương Duật với câu Hương Lăng đang hỏi hắn vì sao lại cao hứng đến vậy. Đối với Điệp Vũ Dương mà nói trong cuộc đời đây là lần đầu tiên nàng phải nhấc váy lên mà trối chạy ra khỏi Bích Vân Hiên. Bầu trời bị tuyết trắng bao phủ, nàng đưa mắt nhìn về phía xa xa ánh mặt trời tụa như đang tỏa ra ánh sáng mờ ảo của nó sau bức màng tuyết, làm cho mắt nàng lại có hơi đau nhức. Cước bộ dưới chân càng thêm lộn xộn, vẻ mặt trốn tránh cùng quẫn bách chưa từng có trước đây, chúng dường như đã ẩn nấp rất lâu, giờ được dịp mà theo lỗ hỏng, chậm rãi nảy mầm sinh trưởng khắp nơi. Tay áo nàng rộng thùng thình phấp phới lướt trên con đường mòn, quất vào những bông tuyết hãy còn đọng lại trên đó, kéo theo lên một tầng tuyết mịn bay tán lọan lên, mái tóc đen dài dường như đang chập chờn dưới những trận tuyết đang không ngừng bay xuống. Dưới ánh mặt trời lu mờ, từ xa nhìn lại thân ảnh Vũ Dương chẳng khác gì tiên tử trên trời giáng xuống, thật phi thường mê người. Thương Duật đứng tại cửa sổ, chứng kiến một màn thế này, khóe môi khẽ cong lên, thật đẹp. Hắn chưa từng nhìn thấy có kẻ nào chạy trốn mà lại có thể xinh đẹp, quyến rũ đến vậy, như lăng ba tiên tử hạ phàm, làm cho người nhìn đến phải kinh hồn bạc vía. “Gia, người hôm nay tâm tình thật tốt!” Hương Lăng đang ngồi một bên giúp Thương Duật vừa chuẩn bị điểm tâm vừa cười nói. “Nàng có ý gì? “Bởi vì hôm nay gia không hề có ý trách mắng Vũ Dương, nhìn thấy muội muội cũng không trừng mắt giận dữ như trước a.” “Trong lòng nàng, ta là người hung bạo vậy sao.” Bọn họ nói chuyện không giống vợ chồng, cũng không giống tình nhân, như lại mang đậm hương vị thân tình nồng ấm hơn. “Chẳng lẽ không đúng sao?” Nàng xưa nay vốn rất ít khi đùa giỡn, lo lắng nói:”Muội muội vốn là đang bị thương, nay còn bị bắt đến đây hầu đêm, nhưng vì nàng ta tính tình rất đạm mạc nên mới không cho phép bản thân mình quá để ý đó thôi.” “Cái gì? Nàng ta bị thương sao?”