Thế thân khí phi

Chương 91 : Ôn nhu khác thường.

Hai người ánh mắt cứ thế chạm nhau, không ai muốn dứt ra. Dù không biết giờ đây trong lòng đang nghĩ gì, nhưng cả hai người đều hiểu rõ một đều rằng họ không muốn phá hỏng giây phút bất ngờ cùng bình yên này. Phút chốc Điệp Vũ Dương mới chú ý đến cả người Thương Duật giờ đã ướt sũng, nàng chủ động thay đổi tầm nhìn:”Vương gia, ngài có phải muốn nô tỳ giúp ngày thay đổi y phục không?”. Nàng là cố tình xem nhẹ hành động lúc nãy của hắn, nghĩ hắn có lẽ sợ lên tiếng sẽ làm cho Hương Lăng thức giấc, do đó mới cố tình gọi nàng dậy. Ý thức được hành động vừa rồi của mình, Thương Duật khó xử, liền hung hăn vung tay buông mạnh góc chăn đang cầm ra:”Còn không mau đi!” Quả thật nàng đoán biết hắn là ý này, cũng không cảm thấy gì là thất vọng cả. Nàng nhẹ khoác áo ngoài, rồi sau đó lặng lẽ tiến bên tủ lấy một ít quần áo trong đó, lẳng lặng giúp hắn thay ra. Đầu ngón tay vô tình chạm phải làn da màu đồng trên cổ, nhưng chỉ cảm thấy lạnh lão truyền tới, thật lạnh. Điệp Vũ Dương giúp hắn mặc thêm một ít quần áo cho ấm, để hắn đến giường Hương Lăng. Hắn lẳng lặng nhìn nàng vì mình mà làm mọi chuyện. Rõ ràng khoảng cách bọn họ giờ đây thật gần lại như thế nào hắn cảm giác nàng tựa những đám mây bềnh bồng trên cao, luôn mơ hồ không thể nắm bắt, tùy thời khắc nào cũng sẽ bay mất. Sự thở ơ cùng lạnh lùng được nàng thao tác rất nhuần nhuyễn. Nàng càng cố làm cho người khác đừng chú ý đến mình, nhưng khổ nỗi người nàng tựa như có ngàn tia sáng luôn không ngừng phóng ra những tia hào quang, ngược lại càng làm cho người khác càng không thể bỏ qua được. Lúc này bàn tay nhỏ bé của nàng đang ở trước ngực hắn mà bận rộn. Có lẽ mới bị đánh thức cho nên trên hai gò má lại càng thêm đỏ ửng. Động tác của nàng không được thành thạo lắm, nên hắ đoán được nàng rất ít khi thay quần áo cho nam nhân. Hắn nhớ lại trước kia thường qua đêm ở chỗ nàng, nàng hình như cũng rất ít khi rời giường giúp hắn, nghĩ đến đây trong lòng hắn lại dâng lên vài tia vui sướng. Tayhắn gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ bé còn đang bận tộn trước ngực mình. Hôm nay nàng là bị buộc phải làm đủ thứ chuyện tình thế này, cũng thật rất bất đắc dĩ:”Ngươi dường như một chút vui vẻ mà tình nguyện hầu hạ cũng không có đi?” Điệp Vũ Dương không trả lời, để mặc hắn cầm lấy tay mình:”Gia, giờ ngài đã muốn đi nghỉ chưa?” Hắn cũng không trả lời vấn đề của nàng, càng không cho phép nàng đem câu hỏi kia của hắn xem nhẹ:Ngươi dường như không chút vui vẻ mà tình nguyện làm.” Ý tưởng nhất thời này làm cho hắn cảm thấy thật khó chịu. “Dạ!” “Ngươi…” Hắn đang định nổi giận nhưng nhìn thoáng qua bên giường lớn chỗ Hương Lăng, thấy nàng đang ngủ, e sợ sẽ làm nàng thức giấc nên hắn đành buông tay Vũ Dương ra:”Mau đi sắp xếp!” Thật vất vả một hơi Đệp Vũ Dương mới dàn xếp xong xuôi mọi thứ cho hắn. Sau đó nàng bước qua giường nhỏ gần đó nằm xuống. Vừa mơ màng ngủ chưa bao lâu cả người liền bị rơi vào một vòng ôm thật ấm áp. Hương vị bá đạo của hắn nháy mắt liền bao phủ tất cả hô hấp quanh nàng. Nàng cả kinh ngước mắt nhìn, thấy trong mắt hắn đang nổi lên hai ngọn lửa nóng. Nàng đối với cảm giác này vừa quen thuộc cũng rất hoang mang, lòng nàng cảm thấy vô cùng khó chịu. Nàng đem thân mình hơi né tránh đụng chạm của hắn, nhưng hắn ôm quá chặt, chạm phải vào vết thương thật đau đớn, nàng hơi nhíu mày:Vương phi đang ở đây!” Nàng chán ghét cùng hắn đụng chạm như thế này, lại càng chán ghét cùng Thương Duật ân ái trước mặt Hương Lăng. “Đừng nhúc nhích, sẽ rơi xuống giường đấy!”Hương Lăng không biết hắn sẽ đến nên nằm gần phía ngoài giường, nếu hắn nằm đó sợ cũng khó ngủ vì không còn nhiều chỗ trống cho mấy. “Giường này càng nhỏ hơn!” “Bổn Vương thấy lạnh, thân thể ngươi thì ấm áp hơn nhiều!” Nói thật thân mình Điệp Vũ Dương trước giờ luôn lạnh lẽo, dù có là giữa tháng sáu nóng nực thì nàng cũng phải nằm đắp chăn một hồi lâu cơ thể mới dần dần ấm lên, nhưng mặc dù điều này cả hai người họ đều biết tất rõ, nhưng không ai muốn vạch trần. “Nhưng nô tỳ….” “Điệp Vũ Dương, ngươi còn nói nữa bổn vương cũng không ngại sẽ đem thân ngươi sưởi ấm giúp ta!” Nói xong môi hắn đã chậm rãi cúi xuống, tay luồn vào trong , ý định muốn đem quần áo nàng cởi ra. Điệp Vũ Dương nghe thấy lời này lập tức trả lời:”Nô tỳ thật buồn ngủ!” Nhìn hai tròng mắt hắn đang dấy lên ngọn lửa nóng, thái độ này nàng rất quen thuộc đi. Giờ này khắc này dù cho có làm cho hắn nổi giận đi nữa, nàng nhất quyết cũng không muốn cùng với hắn triền miên trước mặt Hương Lăng, cho nên bằng mọi giá nhất định phải cự tuyệt hắn. Nhìn thấy mi nàng hơi nhấp nháy, khóe môi Thương Duật hơi giơ lên. Điệp Vũ Dương thì ra cũng có những lúc rất khả ái thế này. Môi hắn chậm rãi hôn lên mi mắt củanàng, cảm giác vừa ấm áp lẫn ngọt ngào còn đang đọng lại trên môi, môi hắn vẫn chưa muốn dời đi, để cho tư vị của nàng từ từ tràn ngập hầu gian của hắn.Tayhắn gắt gao khóa chặt thân thể nàng vào mình, thật mềm mại, nhưng cũng rất lạnh lẽo.