Thế thân khí phi
Chương 90 : Hầu đêm (2)
Hương Lăng cùng Ngọc Tố phu nhân bốn mắt nhìn nhau, không rõ vì sao Thương Duật lại nổi giận, nhưng cũng chỉ hướng ánh mắt nhìn theo hắn ra cửa.
Đêm đến, khi Điệp Vũ Dương đến, thấy Thương Duật không có ở đó trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhỏm bất giác thở ra một hơi. Dù ngoài mặt nàng cố giả vờ như không để ý nhưng trong lòng vẫn luôn hy vọng, mong sao Thương Duật trong thời gian tới sẽ không ở lại Bích Vân hiên.
Trong khi đó Thương Duật mới giải quyết xong chuyện trong quân doanh, sự tình không mấy khả quan cho nên tâm tình hắn có hơi bực dọc nên chuyện buồn bực đối với Vũ Dương vào buổi sáng cũng sớm đã quên mất.
Mấy ngày nay tuyết không ngừng đổ xuống càng ngày càng dày, vì chuyện xảy ra quá bất ngờ nên quân sĩ trong dianh cũng chưa kịp chuẩn bị quần áo mùa đông gì cả, nhìn ngoài trời bông tuyết vẫn không ngừng rơi lả tả e rằng trận tuyết này còn kéo dài một thời gian nữa đây.
Cho nên Thương Duật dù cả ngày bận rộn với hàng trăm tấu chương, cũng không quên hướng Trục Nguyệt hoàng cầu viện. Sau đó hắn còn phải cùng tướng sĩ thương thảo chính sách phòng bị cho thật kỹ lưỡng. Hắn ngày ngày đều bận rôn đem lương thảo dự trữ phân phác cho tướng sĩ khắp nơi. So với tướng sĩ, hắn cũng rất coi trọng mà tận lực chiếu cố.
Cứ như vậy Thương Duật đã làm việc liên tục, đã qua hết hai ngày hai đêm nhưng hắn cũng chưa hề chợp mắt. Dương Ưng nhịn không được mà lên tiếng, tuy rằng ngày xưa bọn họ đã từng cùng hắn đồng cam cộng khổ, giúp hắn đạt thành đại nghiệp, nhưng cũng không muốn hắn trở thành kẻ làm việc điên cuồng như thế này a:”Vương gia, ngài nên hồi phủ nghỉ ngơi, Vương phi vừa mới sinh non thân thể không khỏe, ngài cũng nên dành thời gian chiếu cố bản thân mình một chút!”
Đang ngồi phê duyệt công văn, Thương Duật nghe thấy Dương Ưng nói thế tay lập tức dừng lại, suy nghĩ gì đó trong chốc lát rồi lại tiếp tục.
Sau khi ăn tối trong doanh xong, Thương Duật thế này mới hướng đám người Nhạn Minh nói:”Bổn Vương sẽ trở về phủ, ngươi canh chừng luôn tiện chiếu cố mọi người trong doanh cho tốt.’
“Nhưng thưa Vương Gia, trời cũng đã rất tối, tuyết cũng chưa hề ngừng lai, nếu giờ trở về sợ rằng trên đường sẽ có khó khăn, không tốt lắm?”
“Cái gì mà không tốt?” Hắn vẫy tay ý bảo mọi người lui ra, sau đó liền mở miệng nói tiếp :”Ngươi bây giờ tự trở về trước, bổn vương một mình vể phủ cũng được.”
Mọi người không ai dám nói nữa, Vương gia một khi đã quyết định chuyện gì thì ai có thể mà dễ dàng thay đổi được chứ.? Nói sao đi nữa chắc giờ Vương gia đang lo lắng cho bọn họ, đi theo sợ rằng sẽ phải cùng chịu lạnh mà thôi.
Thương Duật giục ngựa phóng nhanh trên tuyết. Mấy ngày qua bận bịu nhiều việc, hắn chưa hề nghỉ ngơi đàng hoàng nên chuyện trong phủ cũng như thế mà quên mất, nay bị gió lạnh không ngừng thổi tới trong đầu liền nghĩ đến sự việc kia, nhưng vì sao tâm hắn một chút phiền chán cũng không có ngược lại còn thấy đầu óc bình tĩnh hơn nhiều. Một đường vừa đi vừa suy nghĩ mông lung, không để ý đến tuyết lạnh đã rơi đầy trên người.
Trở lại vương phủ đã là ban đêm, khắp nơi giờ đã hoàn toàn bị tuyết trắng vây quanh một tầng rất dày.
Gió tuyết lạnh lẽo trên đường về, vào đến trong phủ lại cảm nhận thật ấm áp làm cho hàn ý trong lòng hắn cũng giảm đi không ít.
Thường thì hắn đi thẳng một mạch đến Minh Thiên viện của mình, nhưng đi được đến nửa đường hình như nghỉ nghỉ đến cái gì đó liền quay lại,chạy sang hướng Bích Vân hiên.
Lúc này ở Bích Vân hiên, những chiếc đèn lồng được thắp lên ban sớm đã bị thổi tắt,chỉ trừ những ngọn đèn nhỏ loe lói của bọn người hầu đang gác đêm bên ngoài là còn đang tỏa ánh sáng yếu ớt mà thôi. Những đêm thế này hắn không phải chưa từng thấy qua, nhưng hôm này trong lòng hắn lại trào dâng cảm giác rất thỏa mãn chưa từng có trước đây.
Đi tới cửa, nhìn thấy thị nữ đang đứng canh bên ngoài hướng hắn định hành lễ, hắn liền giơ tay xá miễn cho bọn họ. Vừa bước vào trong phòng, hắn liền nhìn thấy Điệp Vũ Dương đang nằm ở cái giường nhỏ bên cạnh, phần chăn đắp trên người nàng giờ đã muốn rớt xuống. Hắn nhẹ nhàng tiêu sái đi qua, cũng không thể ngờ hành đông kế tiếp của mình lại rất tự nhiên đến thế, hắn nhặt chăn lên, nhẹ nhàng đắp lại cho nàng.
Ngày thường chỉ cần một chút động tĩnh nho nhỏ đều làm cho Vũ Dương thức giấc, hành động vừa rồi của Thương Duật dĩ nhiên khiến cho nàng cả kinh mà mở to hai tròng mắt, vừa vặn nhìn đến tay hắn hãy còn đang cầm ở một góc chăn.
Truyện khác cùng thể loại
148 chương
81 chương
49 chương
10 chương
19 chương
1157 chương
333 chương