Thế thân khí phi

Chương 87 : Châm chọc

Lần này Tiểu Hồng và Hinh Nhi không phản đối nữa, chỉ yên lặng gật đầu. Điệp Vũ Dương cũng không nói thêm lời nào, nàng cũng không nằm xuống ngủ lại một chút, ngồi dậy để Tiểu Hồng hai người giúp nàng chải đầu rửa mặt, sau đó cùng Tiểu Hồng vội vàng tiến đến Bích Vân hiên. Vừa bước ra cửa đã bị ánh sáng chói lọi bên ngoài đâm vào mắt thật đau nhức. Nhiều ngay qua tuyết cũng đã rơi xuống rất nhiều, khắp nơi bị bao phủ một màu trắng xóa. Trên cao mái ngói san sát bị tuyết phủ đầy, dưới ánh nắng chiếu rọi trông như một dải lụa màu trắng, trông thật đẹp mắt, nếu không cẩn thận nhìn lâu có lẽ sẽ bị ánh sáng màu trắng kia làm cho mù cũng nên. Kéo lại hai bên vạt chiếc áo khoát bằng lông để cho ấm hơn, Điệp Vũ Dương từng bước đạp tuyết hướng Bích Vân hiên tiến tới. Vì nàng không phải là người được Vương Gia sủng ái nên chuyện trong viện này cũng không hề có bất kỳ hạ nhân nào để ý tới, chỉ có hai nha đầu theo nàng hiểu ý nên nhanh chóng dọn dep một chút để nàng có thể nhìn theo đường mòn mà đi, nhưng tuyết trắng lại quá dầy làm cho đường mòn trước mắt cũng trở nên mờ mịt, dưới chân cũng không ngừng truyền đến từng cơn lạnh lẽo lan tỏa khắp toàn thân. Sắc trời hôm nay cũng không tệ, ánh mắt trời trải dài ánh sáng ngũ sắc xuống đất liền, nhưng lại không có một chút ấm áp nào, chỉ có hình ảnh tuyết trắng thật tinh khiết ngoài kia làm cho người ta như trầm mê, nửa muốn chạm vào nhưng lại cũng không dám. Rất lạnh, cũng phần nào giúp cho đầu óc nàng càng thêm thanh tĩnh, nhìn mọi chuyện được rõ ràng hơn. Khi đến Bích Vân Hiên, nhìn thấy Chỉ Trà cùng Mặc Vận trong phòng đi ra, dường như các nàng cũng vừa ghé thăm Hương Lăng xong. Khi nhìn thấy Điệp Vũ Dương, các nàng có hơi ngẩn ra. “A! Kẻ đầu sỏ gây chuyện trái lại chờ đến hôm nay mới đại giá ghé sang a.”Chỉ Trà bản tính nhỏ mọn, không ngại thốt lên những lời nói đầy ác độc, chỉ trích Điệp Vũ Dương:”Chính là không biết hôm nay ngươi đến đây muốn gì nữa a?” Mặc Vận thấy vậy kéo nhẹ ống tay áo của nàng ta, ánh mắt thân thiết nhìn thẳng vào Điệp Vũ Dương:”Muội muội, thân thể muội có khỏe không? Chỉ Trà nói chuyện rất là….” “Không sao!” Hai chữ ngắn gọn không chỉ nói đến thương thế của mình, cũng là ý nói nàng thật không chút để ý đến lời nói khó nghe kia của Chỉ Trà. “Nhìn một cái rõ ràng đã biết nàng ta là không còn gì để chối cãi, còn bày đặt làm như rất hào phóng, ta biết ngươi rất khinh thường đến tình cảm của người khác!.” Nàng lòng dạ tiểu nhân nên tự nhiên cho rằng Điệp Vũ Dương đã khinh thường nàng ta. “Thôi đừng nhiều lời nữa chúng ta nên đi thôi!” Mặc Vận lôi kéo Chỉ Trà hướng ra ngoài mà đi, trước khi đi cũng không quên nhỏ giọng hướng Vũ Duong nói vài lời:”Vương Gia còn ở bên trong, muội muội nên cẩn thận một chút.” Cẩn thận ư? Nàng cũng không biết mình nên phải cẩn thận gì đây? Tuy rằng nàng sợ Thương Duật, nhưng đã đến nông nỗi này, có sợ hay không cũng đâu còn quan trọng gì nữa. “Muội muội có phải đang ở bên ngoài không, sao nàng không mau vào đây đi?”Thanh âm nhu nhược truyền đến, nghe vào trong tai tựa như còn có tiếng hơi thở khó khăn của Hương Lăng. Điệp Vũ Dương chân hơi bước nhanh, cứ thế mà tiến vào. Đây là lần thứ hai nàng đến Bích Vân hiên, cả hai lần nàng đều trong tình trạng sinh tử đều mờ mịt. Lần đầu tiên chính là lúc nàng được vớt lên dưới hồ nước sống chết cũng không rõ, còn lần thứ hai chính là lúc này. Vừa bước vào, căn phòng này thật ra ấm áp hơn nhiều so với Mặc Chí hiên, lòng bàn tay nàng lại bất giác đổ đầy mồ hôi. Trong đại sảnh, vẫn như ngày trước trên bàn là một tấm trải bàn trên có thêu đầy hoa cúc, bên trên là bình hoa đang cắm đầy hoa đào, nhìn gần một chút có thể thấy được những cánh hoa đào kia còn đọng lại một ít sương mai trên đó, trông chúng càng thêm tươi mát, thuần khiết. Trên bàn còn có đủ loại hoa quả rất tươi, hòa vào cùng hương thơm của hoa đào tỏa ra, khắp gian phòng đều tràn ngập hương vị thơm ngát cũng rất nhu hòa, bên trong nó còn có vị rất ngọt, nhưng một chút cũng không ngấy, rất dễ làm người mê muội khi bị rơi vào trong đó. Trong phòng còn có vài thị nữ, đang yên lặng đứng canh ở cửa tẩm phòng, sẵn sàng chờ chủ tử sai khiến. Thấy nàng bước vào cũng không hành lễ, ngược lại còn còn bày ra vẻ mặt chán ghét. Vũ Dương một chút cũng không ngại, bình tĩnh tiêu sái tiến vào tẩm phòng. Nàng bước vào, còn chưa có ngẩng đầu, liền nhận ra được hơi thở đầy nam tính của Thương Duật, hương vị rất bá đạo đặc trưng riêng của hắn. Nàng hơi hơi cúi người hành lễ:”Nô tỳ tham kiến Vương Gia, Vương Phi!”