Thế thân khí phi
Chương 83 : Tàn bạo (1)
Nàng càng tỏ ra không sao thì Tiểu Hồng và Hình Nhi lại càng thêm thương tâm.
Hinh Nhi gắt gao cắn chặt tay mình, không cho mình khóc lên thành tiếng,vội chạy đi lấy thuốc:”Tiểu Hồng, mau lên… nhanh tay mau giúp tiểu thư bôi thuốc.!”
Hai người nô tỳ một bận rộn giúp nàng bôi thuốc, động tác lại rất nhẹ nhàng ôn nhu, từng chút từng chút như lông vũ chạm nhẹ lên chỗ vết thương kia.
Sau khi thoa thuốc xong xuôi, Tiểu Hồng bảo Hinh Nhi đến Bích Vân Hiên nghe ngóng một chút, còn chính mình thì canh giữ cạnh giường cho Điệp Vũ Dương nghỉ ngơi.
Trong phòng đang đốt than sưởi ấm, tiếng củi nổ kèm theo có một vài tia lửa bắn ra, ánh lửa tựa như đang nhảy múa, đem nhiệt tình của chính minh suởi ấm khắp phòng. Ấm áp, chính lúc con người đang trong lạnh lẽo thì mới rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của nó, mà nó cũng tuyệt không để ý, một chút hỉ nộ ái ố cũng không kèm lẫn vào.
Từ khi trở lại Mặc Chí Hiên, Điệp Vũ Dương không hề nói gì, chỉ là lẳng lặng vuốt ve quần áo trên tay. Bộ quần áo này chính là ngày trước Hương Lăng đã đích thân đem tới, dù nàng ta vẫn chưa mặc qua, nhưng dường như được truyền qua từ tay nàng nên cũng lưu lại đó một ít mùi thơm của Hương Lăng, rất ấm áp nhưng lần nữa làm cho cõi lòng Vũ Dương càng thêm tan nát.
“Tiểu thư… Tiểu thư…” Hinh Nhi từ bên ngoài vội vàng chạy vào, khuôn mặt bị gió lạnh thổi đến cũng trở nên đỏ bừng.
Khẩn trương ngẩng mắt nhìnlên, đây là lần đầu tiên Tiểu Hồng nhìn thấy nàng xúc động như thế:”Thế nào? Vương Phi ra sao rồi?” vừa nói nàng vừa đặt quần áo trên tay xuống, dường như rất sốt ruột lo lắng.
Nhìn đến nàng như thế, Hinh Nhi do dự không biết phải nên nói thế nào.
“Nói mau!”
Hinh Nhi cố nuốt xuống một ngụm, lúc này mới nhỏ giọng lên tiếng:”Vương Phi không sao rồi, nhưng còn đứa nhỏ lại vì chưa đủ tháng nên đã không còn…”
Vừa nghe tin đứa nhỏ của Hương Lăng bị mất, cả người Điệp Vũ Dương mềm nhũn ngồi sụp xuống. Nàng không phải đang sợ hãi sẽ bị Thương Duật trừng phạt, lại càng không phải sợ Hương Lăng sẽ trách cứ mình, mà chính vì nàng đã đích tay làm tổn thương đến Hương Lăng, làm cho đứa nhỏ mà Hương Lăn đang ngày đêm chờ đợi không còn nữa.
Hương Lăng đối với nàng thật sự rất tốt nàng không phải là không biết, nhưng nàng không phải là người nhiều lời, chỉ im lặng đem tất cả mọi chuyện mà ghi nhớ, khắc sâu vào trong lòng.
Nhưng không ai hiểu được nàng, lại cho nàng là người cố ý xem thường người khác. Khi thấy người nọ đang bưng đồ nóng bước loang choạng tiến vô, tay nàng đã nâng sẵn chuẩn bị đỡ nếu như Hương Lăng bị ngã, nhưng đến khi nàng giơ tay lại vướng phải tay áo rộng bên dưới; lại càng không ai nhìn thấy người kia ngã trước về phía Hương Lăng, nếu như ngã về phía nàng đương nhiên không nghi ngờ gì Hương Lăng có thể an toàn mà tránh được, nhưng vì lúc ấy nàng vừa mới giơ tay ra chỉ e rằng trong mắt người khác là đang cố ý vô lễ đây.
Giờ đây Hương Lăng lại bị chính nàng đụng ngã, làm hại đứa nhỏ bị mất nên lòng nàng đang rất khó chịu.
Không cần Tiểu Hồng nâng dậy, Điệp Vũ Dương chỉ là một mình cố gượng hướng cửa ngoài đi tới, lại vừa vặn đụng phải một người đang giận đùng đùng tiến vào, ngước mắt lên nhìn đã thấy ánh mắt Thương Duật đang hừng hực lửa giận:”Vương Gia…”
“Làm cái gì hả? Có thể nhẫn tâm đẫy ngã Hương Lăng vậy mà lại đẩy không nổi bổn vương sao” giọng điệu châm chọc so với bề ngoài lạnh lùng càng làm cho người ta thêm rét lạnh.
Điệp Vũ Dương kinh ngạc đứng yên tại chỗ, bất an nói:”Vương phi, nô tỳ nghĩ…”
“Thế nào, ngươi lại muốn đi xem nàng ta sao? Chẳng lẽ e ngại nàng ta chưa đủ thống khổ sao?” Thương Duật hung hăn bắt lấy tay nàng mang trở vô phòng:”Các ngươi mau ra ngoài hết cho ta!”
“Nhưng mà, Tiểu thư trên người còn đang bị thương, không…”
Lời nói còn chưa dứt đã bị Thương Duật một chưởng đánh vào trong ngực:”Cút!”Lửa giận hắn cố nén xuống đã lâu giờ đã muốn lan tràn, hừng hực thiêu cháy, khắp nơi cũng không ngại làm liên lụy đến những người vô tội khác.
Tiểu Hồng nhất thời không thể gượng dậy được, phun ra một ngụm máu tươi. Nhìn lấy hắn dáng vẻ thâm trầm, e rằng ở lại đây sẽ cản trở thêm thôi, cũng không làm được gì, bèn quỳ lạy rồi cùng Hinh Nhi vẫn đang đứng chờ ở đấy mà lui ra ngoài.
Hai người vừa ra khỏi cửa, ở đây Thương Duật liền cầm lấy tay Điệp Vũ Dương, kéo nàng vào vách tường, thân mình hắn hung hăn ép sát vào nàng, mang theo khí lực rất lớn, nàng cảm thấy trước ngực mình một mảnh ướt át. Giận dữ giờ đã lên tới cực điểm, khó mà có thể chịu đựng:”Nói, ngươi là cố ý làm cho Hương Lăng mất đứa nhỏ phải không?”
Một tiếng “Phanh” đó là những bọc nước trước ngực nàng đang vỡ ra, nàng tựa như nghe được chúng nó đang gào thét, vui sướng vì được phóng thích, làm ẩm ướt cả một mảng trước ngực nàng.
Mâu gian của hắn giờ đây tràn ngập lửa giận, giống như bị kiềm chế không thể bộc phát, nội tâm cũng đang bị thiêu đốt đến đau đớn. Hắn đang đau lòng sao? Cũng đúng thôi, Hương Lăng đau đớn dĩ nhiên hắn cũng sẽ thương tâm mà đau đớn theo.
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, miệng lạnh lùng thốt lên:”Đúng, là nô tỳ cố ý.” Dù ta không cố ý hại người, nhưng người lại vì ta mà chết.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
19 chương
40 chương
14 chương