Thế thân khí phi
Chương 82 : Thương thế của vũ dương.
Mãi một lúc sau bọn họ mới phục hồi lại tinh thần, nhìn lại thì thấy bên dưới bụng của Hương Lăng máu đã chậm rãi nhiễm một màu đỏ tươi, cũng nhuộm đỏ luôn bộ y phục trắng toát kia của Điệp Vũ Dương, trông như những đóa hoa đào đang lốm đốm hiện trên nền tuyết trắng trông thật yêu mị nhưng cũng rất thê lương.
“A…” Hương Lăng đau đến nhíu mày, cảm giác được máu đang chảy ra từ hạ thể, nàng hoảng hốt kinh hô:”Con thiếp, con của thiếp, Vương gia, hài tử…”
Thương Duật chỉ vào người hầu mới bưng đồ ăn vào khi nãy phẫn nộ quát:”Vô lễ! mau đem tên hạ nhân này xuống chém chết cho ta.” Hắn đẩy Điệp Vũ Dương đang từ từ ngốc nghếch bò dậy khỏi người Hương Lăng, rồi ôm Hương Lăng hướng bên ngoài chạy đi. Trước khi đi còn không quên nói lại:”Đứa nhỏ nếu có chuyện gì, Điệp Vũ Dương ngươi không xong với ta đâu!”
Thị thiếp trong phòng nhìn thấy một màn này hết thảy, có chút bực mình vì không ngờ mọi chuyện lại rơi vào tình trạng thế này nhưng lại không thấy ở họ một chút thương tâm hay đau lòng nào ngược lại còn có vẻ như đang mừng thầm.
Mặc Vận tiến đến nâng Điệp Vũ Dương dậy, vừa rồi ả nhìn thấy nàng bị đụng vào e rằng bị thương cũng không nhẹ đi, nhìn nàng cả người quần áo dính đầy canh, thật dơ bẩn:”Muội muội, ngươi không sao chứ?”
“Còn lo là nàng có chuyện gì sao? Chúng ta mau nhanh chút đi xem Vương Phi thế nào rồi!” Lục Phù một bên nhắc nhở.
“Không sai, mau đi nhanh lên!” Chỉ Trà một bên cũng thúc giục, lôi kéo Mặc Vận đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát căn phòng náo nhiệt khi nãy giờ chỉ còn lại mỗi Điệp Vũ Dương cùng nô tỳ Tiểu Hồng. Tiếng ồn ào khi nãy giờ cũng đối lập hoàn toàn với sự yên tĩnh hiện tại, làm cho mọi thứ nơi đây cũng trở nên nhợt nhạt không sức sống.
Nàng nhắm mắt rồi lại mở mắt, nhìn hoa đào bên ngoài cửa sổ kia, vốn là bộ dáng rất kiên cường nhưng hiện nay lại muốn buông xuôi, phó mặc đón nhận từng trận tuyết đang không ngừng rơi xuống, từ từ dìm mình trong mảnh mông lung ngoài kia.
Đêm nay gió thật lạnh, ngông cuồng kéo đến, cuốn theo mọi thứ, như đang thỏa mãn cuồng vọng chính mình? Nhưng còn nàng thì sao? Vì sao mới qua được có vài ngày bình yên, chuyện không may lại cứ dồn dập đổ xuống, một lần nữa không chút thương tình đem nàng đánh xuống hàn băng sâu thẳm vạn trượng? Chắc có lẽ do nàng kiếp trước đã làm rất nhiều điều bậy nên kiếp này nàng phải sống mà trả giá đi.
Mọi người đều nói phù dung sớm nở tối tàn, hoa phù dung nở rất đẹp nhưng thật ngắn ngủi, còn nàng thì từ nhỏ đến giờ tựa hồ như một lần nở rộ cũng chưa từng có. Nàng hâm mộ! Nàng thật hâm mộ hoa quỳnh, vì khi nó xuất hiện thì không ai mà không tranh nhau muốn thưởng thức vẻ đẹp của nó, nhưng nàng xuất hiện lại chỉ có thể vào lúc đêm tối không một bóng người.
“Trời ạ, tiểu thư, người bị thương!” Tiểu Hồng vội vàng lấy khăn ra lau vết thương cho nàng.
Thật không? Nàng là bị thương sao? Một từ này rất quen thuộc đi, hình như nàng nghe được thân thể của hắn cũng thường hay bị thương?”Cất lại đi, đừng để nó bẩn, chắc cũng không có gì nghiêm trọng đâu.” Nàng cố cắn chặt răng, bày ra bộ dáng kiên cường, khó khăn cất từng bước đi ra bên ngoài, trên người cảm giác đau nhức không ngừng đánh tới.
Nàng không đi sang Bích Vân hiên xem Hương Lăng thế nào? Cho dù đi qua bên đó thì sao, nàng cũng không làm được chuyện gì cả, ngược lại sợ làm cho người khác phiền lòng hơn.
Trở lại Mặc Chí Hiên, Hinh Nhi nhìn thấy nàng cả người nhem nhuốc la lên:”Tiểu thư, người là bị sao vậy?”. Nhưng nàng biết mình có hỏi cũng không tra ra được gì liền chuyển hướng đến Tiểu Hồng :”Tiểu Hồng, các người xảy ra chuyện gì? Cũng không phải….”
Tiểu Hồng lắc đầu ý bảo nàng không nên hỏi tiếp, tiến nhanh đến giúp đỡ dìu Vũ Dương ngồi xuống:”Tiểu thư, để nô tỳ giúp người thay một bồ đồ khác.” Tiểu thư không nói lời nào, nàng cũng không lên tiếng kêu đau, chỉ là khi nhìn đến Vũ Dương toàn thân bị đổ đầy canh nên trong lòng suy nghĩ thay giúp nàng.
Hinh Nhi nhanh tay lẹ chân mang tới bộ quần áo khác, Tiểu Hồng cầm lấy giúp Điệp Vũ Dương thay ra. Các nàng nhìn Vũ Dương ngồi đó, không biết hồn phách đang phiêu du nơi nào, lại càng không biết nàng đang suy nghĩ gì.
Cởi quần áo ra, Tiểu Hồng không tự chủ mà hét lớn lên:”A…Tiểu thư…” nhìn thấy trước ngục nàng giờ đã nổi lên không ít bọc nước do bị canh nóng khi nãy đổ vào làm phỏng. Lòng Tiểu Hồng đau đớn mà khóc lớn lên, tiểu thư của nàng không ngờ đã bị thương nặng thế kia nhưng một chữ cũng không hé môi. Nàng dùng miệng nhẹ thổi vào vết thương kia:”Tiểu thư không sao, không sao, để nô tỳ thổi giúp người…phù …phù….” Nói xong nước mắt nàng đã không kiềm chế được, cứ thế mà không ngừng giọt ngắn giọt dài rơi xuống.
Vũ Dương dường như cũng phục hồi lại, cúi đầu nhìn trước ngực những bọc nước nổi lên, dưới ngọn nến lại tỏa ra ánh sáng trong suốt trông thật đáng yêu. Đau sao? Tựa hồ nàng không cảm giác được, có lẽ là đã quá đau lòng, cho nên đối với thương thế bên ngoài kia nàng mới không có chút cảm giác gì.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
19 chương
40 chương
14 chương