Thế thân khí phi
Chương 7 : Không trong sạch
Thu hồi suy nghĩ, nàng thở dài một hơi, còn có chút cười khổ, Mộ Ưu Vân, nam tử kiêu ngạo nhưng hai người thủy chung vẫn không cùng chung vận mệnh.
Bóng đêm càng thêm thâm trầm, có chút hơi lạnh, cảm thấy thân mình hơi khó chịu, nàng chậm rãi đứng dậy hướng doanh trại mà đi.
Trong lều xuân sắc dào dạt, hai người thân mình đầy mồ hôi, tiếng rên rỉ ái muội vẫn như nước không ngừng truyền đến.
Mắt thoáng nhìn qua, không sao cả, vốn không chính là nàng (ý nói nàng không phải là quận chúa thật sự mà chỉ là thế thân) nên cũng không cần gì để ý. Nghĩ lại liền đến một ải tháp thượng (giường nhỏ) nhẹ nhàng nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.(tên này quá đáng đêm tân hôn mà ân ái với người khác ngay trên giường nàng…ta chém…..)
Cứ như vậy, đêm tân hôn phu quân nàng cùng nử tử của hắn dây dưa cho đến khi nàng ngủ thiếp đi, một chút đau lòng cũng không, ngược lại vì đường dài mệt mỏi nàng đã có một đêm thật ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, trong lúc còn đang mê mang, nàng bị người đá thức tỉnh.
Mở mắt ra đã thấy Thương Dật, cả người lõa thể đang dứng trước giường:”Còn không mau đứng lên hầu bổn vương thay đồ?”
Nhìn thấy hắn một thân trần truội đang đứng, Điệp Vũ Dương thoáng hơi nheo mắt lại, nhưng lập tức thay vào bình tĩnh rời giường, cầm lấy y phục của hắn, từng cái từng cái hầu hắn mặc vào.
Thương Dật ngược lại thấy hơi bất ngờ, một tân hôn nữ tử, nhìn thấy thân thể lõa lồ của phu quân mình, nàng thế lại không hề có lấy một cảm giác thẹn thùng, còn dửng dưng như thế giúp hắn thay đồ, rửa mặt, chải đầu.
Nhìn sắc trời bên ngoài hãy là còn sớm, không biết hành động kế tiếp đây của hắn có thể nào làm nàng biến sắc không?
Vừa nghĩ, tay liền vươn ra lập tức đem thân thể nàng ôm vào lòng .
Hành động này làm Vũ Dương có hơi bối rối, những hình ảnh quá khứ của những năm sống trong địa ngục lập tức hiện ra, nàng khẩn trương bất giác đẩy hai tay chắn trước ngực hắn:”Vương gia, không cần.” Đầu không ngừng lay động, sợ hãi kia một khắc liền ùn ùn kéo tới.
Rốt cuộc nhìn thấy một tia biểu tình:“bổn vương không tin ngươi có thể cứng rắn được bao lâu nữa?” nàng càng không cần, ngược lại hắn càng muốn xem phản ứng của nàng.
Môi hắn bất chấp sự phản kháng của nàng, hung hăn phủ lên đôi môi tái nhợt đang run rầy kia, hơi thở bá đạo nháy mắt đã lấp đầy trong yết hầu của nàng, bao bọc nàng, mùi vị nam nhân làm nàng cực kỳ cảm thấy không khỏe.
Tayvẫn chắn trước ngực hắn, thân mình đã bị hắn ép chặt đến nóng lên, chiếc lưỡi mềm bị hắn bá đạo hút lấy, muốn thoát đi, tránh né, bất đắc dĩ vẫn chỉ có phí công.
Một khắc kia nàng cảm thấy bất lực, trước giờ chưa từng có cảm giác sợ hãi, tương giao đau khổ tràn ra trong nội tâm cô đơn, toàn thân run rẩy làm cho nàng biết giờ đây đối với nam nhân này, nàng không sức chống cự.
Quần áo như tơ theo da thịt rời đi, mang theo sự tàn bạo, nàng để mặc hắn, cảm giác toàn thân một mảng lạnh lẽo cô đơn. Cơ thể hắn chậm rãi bao phủ lấy nàng, cùng nàng dây dưa không rời, thêm một chút náo nhiệt.
Thoắt cái xoay người, không chỉnh lại vài sợi tóc đen hỗn độn đang phủ đầy trước mặt, nàng cùng hắn tiếp tục dây dưa kích tình, cơ thể trong không gian vẻ lên một đường cong ái muội mà hạnh phúc, qua nhiều năm cô tịch giờ đây lại một bó hỗn độn.
Nhẹ nhắm hai mắt lại, tiếp nhận cơ thể hắn; nàng tấm thân dơ bẩn phủ bụi nhiều năm nay lại bị hắn thô bạo mà cuồn cuộn dâng lên.
Dù sao thế gian này chỉ có một Mộ Ưu Vân là tôn trọng và quan tâm đến cảm nhận của nàng. Rốt cuộc, một giọt lệ chảy xuống, rơi xuống gối liền nhanh chóng biến mất, chỉ có khí trời một mảng âm u chứng minh là nó từng tồn tại.
Hắn vừa đem mình tiến nhập cơ thể nàng một khắc, hứng thú đáy mắt âm trầm hạ xuống lập tức xoay người ngồi thẳng lên.
“Ba!” một tiếng, hắn vung tay từ trên hướng xuống má nàng, cảm giác nóng rát đau đớn ập tới, máu tươi theo khóe miệng tràn ra, nhục nhã từ nãy giờ như một lần nữa xuyên thấu qua linh hồn nàng.
Hắn tức giận chỉ vào nàng đang nằm trên giường “Tiện nhân, thật ra đã không còn là một tấm thân xử nữ, bày đặt giả bộ trinh tiết?”
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
51 chương
138 chương
62 chương
38 chương