Thế thân khí phi
Chương 6 : Chương 4.3
Từ đó về sau, tiếng sáo của Vĩnh lạc vương gia cùng kỷ thuật múa điêu luyện của quận chúa thanh nhạc trở thành đề tài trung tâm được mọi người trong Vô Thương quốc truyền tụng, cũng là ca vũ được mọi người bắt chước và lưu truyền trong dân gian.
Nhất vũ mê người như vậy làm Trục hoàng đế nhớ tới nơi kia biên cương Khiết Đan, đến nay vẫn chưa tìm người thích hợp hòa thân. Chỉ một điệu múa tiêu hồn, liền sau đó một đạo thánh chỉ truyền xuống, quận chúa thanh nhạc lập tức bị tứ hôn cùng Ly Vương Khiết Đan Thương Dật.
Nhận được tin, Mộ Tuyết Lăng nhỏng nhẽo năn nỉ Mộ Ưu Vân:”Ca ca , ta không đi. Khiết đan Thương Dật kia giết người không chớp mắt, muội đi lần này khác nào nộp mạng cho hổ a “ nàng hoảng sợ túm lấy quần áo Mộ Ưu Vân.
Người luôn đoan trang điềm tĩnh như Mộ lão phu nhân thấy ái nữ như thế cũng lên tiếng giúp nàng :”Ưu Vân, dù sao đây cũng là muội muội của ngươi, ngươi cũng nên đến cầu xin Hoàng Thượng xem sao.” Tuyết Lăng là ruột thịt của bà, nếu phải đi Khiết Đan xa xôi nghèo khổ kia, nàng làm sao có thể chịu khổ được đây.
Mộ Ưu Vân khó xử liếc mắt nhìn Mộ lão phu nhân:”Đại nương, người cũng biết nói đây là thánh chỉ, miệng vàng lời ngọc đã thoát ra sao có thể thu hồi?”. Đối với đại nương, hắn rất là kính trọng vì nàng một khắc kia xả thân cứu hắn, ngoài việc ngày thường là quá mức dung túng cho Tuyết Lăng, nhưng thật ra chính là một chủ mẫu rất tốt.
“Cả đời này điều ta tiếc nuối duy nhất đó là chỉ sinh được một nử tử, ta trước giờ đối ngươi như cốt nhục, nay Tuyết Lăng bị tứ hôn biên cương, ngươi cũng nên hiểu tâm trang khó chịu của kẻ làm mẹ như ta” nói xong Mộ lão phu nhân đã lệ nóng quanh tròng:” Ưu Vân, trước giờ đại nương chưa hề cầu xin ngươi chuyện gì quá đáng, nay vì Tuyết Lăng đại nương cầu xin ngươi”
“Đại nương, người đừng như vậy, hãy cho con chút thời gian để ngẫm nghĩ lại đã” Mộ Ưu Vân khó xử quay người rời khỏi đại sảnh.
Mộ Ưu Vân vừa rời khỏi, Mộ Tuyết Lăng liền làm nũng tiến đến ôm cổ Mộ lão phu nhân:” Đại nương, vẫn là người hiểu Tuyết Lăng nhất” (aiya con mụ này … ta ghét…. tội Vũ Dương …..) nói xong liền hôn bà đi ra.
Mộ lão phu nhân trìu mến dõi theo thân ảnh Mộ Tuyết Lăng rời đi, sau đó nhìn sang phía Điệp Vũ Dương đang đứng hầu một bên, mày hơi cau lại, vần đề nhỏ trước mắt còn chưa giải quyết nay lại thêm chuyện của Mộ Tuyết Lăng.
Trong phòng thoang thoảng hương thơm nhẹ, Điệp Vũ Dương hai mắt vẫn dán chặt xuống đất, nàng biết lúc này đây Mộ lão phu nhân đang nhìn nàng.
Mỗi khi Mộ Ưu Vân lại đây, Mộ lão phu nhân luôn tìm đủ mọi cách để cách ly nàng khỏi hắn, hơi cười khổ trong lòng một chút, nàng đã làm gì đâu? Chẳng lẽ nàng không rõ thân phận thấp hèn của mình sao? Huống hồ đây lại hào môn gia thế, nàng kiếp này cũng không dám trèo cao?
Trong phòng im ắng, Mộ lão phu nhân nhìn khắp nơi một lượt, Mộ gia sở dĩ có được cơ ngơi hiện nay, đương nhiên ngoài chuyện Vĩnh Lạc Vương gia bên ngoài bôn ba kinh doanh gầy cơ dựng thế, nhưng cũng không thiếu công của Mộ lão phu nhân coi quản trong phủ.
Tao nhã bưng lên một tách trà nóng, Mộ lão phu nhân hớp một ngụm:”Vũ Dương, ta hỏi ngươi, nếu tiểu thư không đi Khiết Đan, thì là tội gì?” tay bưng chén trà chưa hề ngưng nhịp, như là không chút để ý mà tán gẫu.
Thế nhưng lại là cố ý hỏi, nàng không thể lãng tránh :”kháng chỉ không tuân, là tử tội”
Gật đầu ;” Ân, nếu là, muốn tiểu thư không phải đi Khiết Đan, lại không phải bị tội kháng chỉ, ngươi nói nên làm thế nào mới tốt?”
Trong lòng nàng cũng biết lão phu nhân đã tính kế :”Thỉnh lão phu nhân dạy bảo”
“Ngươi đúng là một nha đầu thông minh” mĩm cười gật đầu nói tiếp :”Nếu Tuyết Lăng không đi, cũng không thể kháng chỉ, chỉ có cách là tìm một người thay thế nàng đi Khiết Đan. Vũ Dương, nếu cho ngươi đi, ngươi có ý kiến gì?”
Tuy rằng sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe qua cơ thể vẫn không tránh khỏi hơi co rút, một cỗ đau đớn quấn lấy nội tâm, nàng nhẹ gật đầu :”Nô tỳ nguyện ý!”. Sinh mệnh của nàng, ngay từ thời khắc đầu tiên, đã định là phải sống trong địa ngục, dù sao cũng được 4 năm bình yên, cũng không quên cảm tạ thiên ân a.
“Ân, đi xuống đi!” nói xong liền lệnh cho người hầu đỡ vào nghỉ ngơi.
Như thế một cái hứa hẹn bâng quơ cho chung thân của chính mình, vân đạm phong tình đem bản thân mình vứt bỏ, có lẽ trên thế gian này chỉ có nàng thôi?
Hít nhẹ một hơi, mưa rơi không ngừng suốt mấy ngày qua cũng như tâm tình nàng trong hoàn cảnh hiện nay.
Trong Vương phủ, nước hồ lênh láng, một trận gió thổi đẩy từng làn nước nhẹ thấm vào giày thêu dưới chân, cảm giác lạnh lạnh cũng theo đó mà lan ra.
Đã qua bao nhiêu năm, nàng chưa từng có cảm giác rơi lệ, nay làm sao vậy? Chẳng lẽ sống trên thiên đường quá lâu, nên lại bắt đầu cự tuyệt với số mệnh của chính mình sao?
Đỉnh đầu chốc được che dù, thân mình được phủ thêm ngoại sam hãy còn mang theo hơi ấm dần dần bao bọc lấy người nàng.
Thiệt là làm cho người ta quyến luyến hơi ấm! Cũng không muốn buông tha hương vị này! Nhưng nàng không xứng có được.
Nhẹ nhàng nghiêng người, ngoại sam lập tức rơi xuống, một dòng nước nhỏ không biết từ đâu luồn tới, đem theo ấm áp kia cuốn vào hồ nước, phiêu phiêu đãng đãng.
Nếu đã định ở điạ ngục, ấm áp kia mãi mãi nàng không có cơ hội tận hưởng được, vậy không nên làm cho mình thêm tâm phiền ý loạn.
Nhìn nàng vẻ mặt bất đắc dĩ, Mộ Ưu Vân đau đớn hỏi :”Vũ Dương, nàng thật sự nguyện ý thay Tuyết Lăng đi sao?”
Không nói trực tiếp chuyện phản đối nàng thay thế gả đi, mà là để tâm chuyện nàng có ý định muốn đi, đây chính là Mộ Ưu Vân, cho nên hai người kiếp này rõ định là vô duyên. Cho dù nàng có tâm, hắn có ý cuối cùng cũng như trăng trong nước, thấy được nhưng mãi không nắm được.
Mắt hơi nhắm, rồi mở ra, đáy mắt giờ chỉ còn lại hờ hững:”Không sai! Vương phủ này ta với không tới nữa” không để hắn trong mắt, nàng xoay người mang theo lạnh lẽo, rời khỏi bờ hồ.
Truyện khác cùng thể loại
148 chương
81 chương
49 chương
10 chương
19 chương
1157 chương
333 chương