Thế thân khí phi

Chương 57 : Vĩnh lạc tiến đến

“Gia, ngươi nói Vĩnh Lạc… ca ca của nô tỳ lại đây?” Tâm nàng, quả nhiên vì nghe đến tên hắn mà kinh hoàng. Không hiểu sao khi thấy Vũ Dương trong bộ dáng kích động thế kia, lòng hắn rất không thoải mái:” Ân, thì thế nào?” “Vương Gia vì sao lúc trước không nói nô tỳ biết chứ?” Vì quá kích động nàng đã quên mất cả tôn ti. Hắn hừ lạnh, cảm thấy bộ dáng kích động kia rất chói mắt:”Điệp Vũ Dương ngươi có phải đã quá tự cao không? Bổn Vương muốn làm gì cũng phải nói trước với ngươi hay sao?” Trước mặt hắn, nàng thủy chung luôn là người rất rõ ràng nặng nhẹ, nhưng tin Mộ Ưu Vân tiến đến, đó chỉ là một đả kích nhỏ của hắn mà thôi, lại có thể làm nàng đứng ngồi không yên. Điệp Vũ Dương xoay người, đem mảnh vụn của chai rượu thuốc bị nàng run rẩy làm bể khi nãy nhặt lên, nhưng lại không cẩn thận bị cắt trúng, máu bắt đầu tuôn ra, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện bởi tay nàng cũng đang dính máu của hắn. Thì ra dưới khí thế hiên ngang của hắn, Điệp Vũ Dương nàng luôn chỉ là một kẻ hèn mọn mà thôi. Cả một ngày Điệp Vũ Dương đều trong trạng thái lo lắng bất an. Nàng tin tưởng nếu Mộ Ưu Vân đến Kiền Thành đương nhiên sẽ ghé thăm Thương Duật. Nàng khó thể tưởng tượng đến khi bọn họ gặp mặt sẽ thành ra cái bộ dạng nào đây? Thật sự là điên rồ mà, nàng khi ở Vũ Thành không phải từng chứng kiến qua những chuyện điên rồ thế này, không hiểu tại sao lần này lòng nàng lại lo sợ như thế. Đang nghĩ ngợi thì bên ngoài có tiếng truyền vào:”Vĩnh Lạc Vương gia cầu kiến!” Thanh âm kia đem Điệp Vũ Dương đang ngồi dán mắt vào quyển sách trên tay suy tư, nghĩ ngợi mông lung quay trở về. Nàng nhìn thấy Thương Duật trầm giọng nói:”Cho mời!” Nháy mắt một cái đã thấy nam tử trong bộ quần áo màu trắng như tuyết chậm rãi tiến vào, mâu quang tràn ngập ý cười, thẳng cho đến khi phát hiện ra Điệp Vũ Dương đang ngồi cạnh đó thì cả người hắn đột nhiên cứng đờ, đôi mắt xếch kia như đang trào dâng thật nhiều tưởng niệm. Bốn mắt chạm nhau, thản nhiên sâu trong đó là thật nhiều mong nhớ cùng yêu thương, tựa như đã trải qua yêu hận triền miên mấy kiếp. Môt cái thoáng qua chạm vào mắt nàng kia đã rất nhanh phục hồi lại tinh thần. Nét mặt Mộ Ưu Vân khôi phục sự bình tĩnh ban đầu:”Vương Lạc chậm trễ diện kiến, thỉnh Vương Gia đừng trách .” Lần trước bị Thương Duật nhục nhã, nhưng lần này vẫn tiến đến phù trợ Thương Duật. Mộ Ưu Vân lại không phải là người khoan dung, nhưng qua thái độ này ai cũng thấy được hắn dĩ nhiên không phải là người có lòng dạ hẹp hòi. Thương Duật khinh thường nhìn hắn một cái, ánh mắt có hơi lạnh lùng quét qua:”Hoàng thành phái người đến đây cứu binh viện trợ làm sao mà đến giờ này mới đến, cũng may là mạng bổn vương được cứng, nếu không cố gắng chống đỡ chắc giờ cũng đã mất mạng sớm rồi?” “Ly Vương xin đừng nói quá lời,, bọn ta một đường đến đây không hề nghỉ ngơi, dù sao chỉ trễ hai ngày mà thôi.” Sau đó vẫy tay một cái ra hiệu, đoàn người đi theo lập tức tay bưng đủ thứ từ từ tiến vào:”Nghe Ly Vương lần này bị thương, Hoàng Thương phá lệ đặc ân, truyền Vĩnh Lạc đem rất nhiều trân quý cùng thảo dược đến đây.” Thương Duật cũng không thèm mở miệng, vẻ kiêu căng nhìn hắn. Nở nụ cười đạm mạc:”Lý Vương trong người có thương tích, Vĩnh Lạc cũng không tiện quấy rầy, ngày khác sẽ lại đến thăm.” Rồi sau đó xoay người hướng nhìn Điệp Vũ Dương, mới quay lại lần nữa trưng cầu ý kiến Thương Duật:” Vĩnh Lạc đã nhiều ngày không gặp tiểu muội, mong rằng Ly Vương có thể cho phép huynh muội ta cùng nhau tâm sự một chút.” Đang định cự tuyệt nhưng khi chạm đến ánh mắt đang ngập tràn hy vọng của Điệp Vũ Dương, hắn mới xua tay :”Đi mau đi, khỏi phải để ta chướng mắt!” “Vĩnh Lạc đa tạ Ly Vương” Giọng nói cao hơn so với thái độ bình tĩnh khi nảy quả nhiên nhìn thấy hắn có phần hưng phấn Thương Duật ánh mắt không chút hờn giận nhìn Điệp Vũ Dương đi theo bên cạnh Mộ Ưu Vân, chậm rãi tiêu soái ra ngoài.