Thế thân khí phi

Chương 158 : Đau triền miên

Cố chờ thêm một lúc, Điệp Vũ Dương hít sâu một hơi, thế này mới từ từ chậm rãi đi ra. Khóe mắt nàng liếc sang, vừa vặn nhìn thấy Mộ Ưu Vân đang xoay người chuẩn bị lên lầu. Nàng không muốn bản thân hành động quá lộ liễu cùng hắn chạm mặt, cho nên vô tình cố ý trong lúc xoay người cùng người đang đi đến vừa vặn đụng phải. Nàng nhanh chóng nắm chặt lấy tay mình che lên trên ngực, chiếc khăn tay cũng theo đó mà rơi xuống, có lẽ do va chạm hơi mạnh nên người nàng phút chốc cũng bị chao đảo, phải vội vàng đỡ lấy lan can bên cạnh “Phu nhân người không sao chứ?” Nam nhân trẻ tuổi khẩn trương nhìn đến trán nàng hiện đang đổ đầy mồ hôi, không khỏi có chút lo lắng. Dù là đang đau đến thở hốc, nhưng Điệp Vũ Dương lại không nặng không nhẹ mở miệng :”Không sao!” Nàng mỉm cười nhìn người trước mặt, chân cũng nhanh chóng cất bước lướt qua người hắn. Trên cuối hành lang, thân ảnh nam tử đang gần như sắp biến mất, khi mơ hồ nghe được tiếng nói quen thuộc, tuy chỉ là vân đạm phong thanh nhưng hiển nhiên nó mãi mãi vẫn luôn khắc sâu trong nội tâm hắn, thân mình hắn thoáng cái liền lập tức dừng lại. Hắn chậm rãi xoay người, không ngờ lại nhìn thấy nữ tử trong trang phục màu hồng nhạt đang thất thiểu rời đi:”Vũ Dương….” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, nhưng cả người cũng không tự chủ mà bước nhanh xuống lầu thang. Mộ Ưu Vân gấp rút đuổi theo“thiên hạ” trước mắt, đây cũng chính là người đã nhiều đêm không ngừng quấy nhiễu trong mộng mình:”Vũ Dương, nàng….!” Hắn còn chưa nói dứt lời, vô tình nhìn xuống chỗ bụng nàng thì mâu gian rất nhanh liền đã hiện lên một tia ảm đạm. Điệp Vũ Dương hơi cố ý né tránh bàn tay đang muốn chạm vào vai mình, trốn tránh muốn rời đi. Hắn một phen cố giữ chặt tay nàng, lo lắng hỏi:”Đã xảy ra chuyện gì? Nàng vì sao lại ở trong này?” Điệp Vũ Dương im lặng, thái độ giống như muốn nói lại thôi đưa mắt nhìn hắn, sau đó liền cúi mắt rũ xuống. Tâm hắn kêu lộp độp, giọng nói cũng trở nên run run:”Nàng ở trong này là vì ta…..có phải vậy không?” Hắn cầm lấy tay nàng, bởi vì ý nghĩ vừa rồi của mình mà bàn tay đang nắm chặt nàng cũng không ngừng run rẩy. “Buông tay!” Điệp Vũ Dương cố gắng hít sâu một hơi, nhìn thấy bộ dạng vui sướng của hắn như vậy lòng nàng lại càng thêm áy náy. Đột nhiên nàng cảm thấy hơi không đành lòng, thầm nghĩ hay mình có nên buông tay, cứ bỏ mặc cho những cố gắng trước giờ hay không? “Không được, ta quyết sẽ không buông tay!”Nói xong hắn một tay đem nàng ôm chặt vào lòng, để đầu mình chôn sâu vào nơi hõm cổ, tham lam ở đó hấp thụ hương thơm của nàng:”Vũ Dương, nếu đã tới đây thì nàng đừng đi nữa, không cần phải đi!!” Chính tại giờ này khắc này, hắn đã thật sự hoàn toàn quên mất thân phận của Vũ Dương, cũng quên mất tội danh có thể khiến cả nhà hắn bị tru di cửu tộc, trong lòng chỉ có mong muốn duy nhất là cứ lẳng lặng mà ôm chặt lấy nàng thế này. Vũ Dương cũng tựa vào lòng hắn, cảm nhận hương vị ấm áp từ trên người hắn, loại hương vị ấm áp này trước kia vẫn luôn thản nhiên quanh quẩn trong lòng nàng. Thế nhưng hôm nay, ấm áp kia tựa như vẫn như cũ chưa từng vơi đi nhưng trái tim nàng đã mất không còn chút gì quyến luyến muốn thưởng thức nó nữa. Nhân sinh luân hồi, lòng hắn đối và nàng chưa từng thay đổi, trái lại có vẻ như càng ngày càng thêm kiên định, sâu sắc mà nàng lại dần dần rời xa, tàn nhẫn buông tay từ bỏ những chờ đợi của hắn. Tin tức nàng trở về Mộ vương phủ hẳn nhiên làm cho mọi người đều chấn động không thôi. Mộ Tuyết Lăng không ngờ sớm đã gả đi, còn những thê thiếp trong phủ của Mộ Ưu Vân thì không hiểu sao lại cũng tìm không thấy một bóng dáng nào. Ngồi trên ghế thái y giữa đại sảnh lúc này chính là Mộ lão phu nhân, một khắc kia bà ta nhìn đến Điệp Vũ Dương thì sắc mặt lập tức đại biến:”Ngươi thế nào lại trở lại đây chứ?” Nàng nếu như bây giờ quay trở về đây thì chẳng phải chuyện này đối với Tuyết Lăng chính là uy hiếp rất lớn sao? … “Đại nương, Vũ Dương sống ở biên cương thật sự rất là vất vả!” Mộ Ưu Vân một bên thay Điệp Vũ Dương trả lời, một bên sai người nhanh chóng đi chuẩn bị phòng ở. “Không vui thì cũng là do nàng ta tự tìm mà thôi, nữ nhân không nắm được tâm của trượng phu thì phải chấp nhận như thế, nào trách ai được chứ!” Bà ta nói xong, rất không lưu tình đưa mắt liếc nàng một cái. Trước đây bà ta dù sao cũng thật không thích Vũ Dương, bởi vì nàng ta quá mức thông minh, luôn hiểu rõ chuyện gì nên làm, cho nên làm cho bà ta có cảm giác bản thân mình như bị nhìn thấu, thật rất khó chịu :”Có phải là bởi vì nàng nên ngươi mới đuổi hết thê thiếp trong phủ đi không?” Không dự đoán được bà sẽ hỏi như thế, nét mặt Mộ Ưu Vân thoáng hơi có chút bối rối. Mà Điệp Vũ Dương đang đứng bên cạnh, bất thình lình nghe hỏi câu này liền cả kinh trợn mắt nhìn lên. “Không sai!” Mộ Ưu Vân nhìn thẳng vào mắt Điệp Vũ Dương, nhưng câu trả lời chính là hướng những nghi vấn của Mộ lão phu nhân mà đưa ra đáp án. “Vương gia, ngươi như thế nào lại làm ra chuyện hoang đường như vậy? Nay Điệp Vũ Dương đã mang thai, trong bụng lại hoài đứa nhỏ của kẻ khác, ngươi tại sao giờ này còn cho phép nàng bước vào trong phủ chứ. Sau này ta trăm tuổi về trời làm sao mà có mặt mũi đi gặp……” “Đại nương, đứa nhỏ trong bụng nàng vốn là của ta!” Hắn nắm chặt bàn tay Vũ Dương, kích động nói:”Nay ta làm sao có thể để cho hai mẹ con bọn họ lưu lạc đầu đường kia chứ?” “Cái gì? Nàng có mang tiểu thế tử sao?” Thái độ của bà vừa nghe xong lập tức liền thay đổi. Mộ lão phu nhân thận trọng thăm dò nhìn Điệp Vũ Dương, ý tứ rõ ràng muốn từ trên người nàng tìm kiếm gì đó:”Tại sao ta trước giờ chưa từng nghe vương gia người nhắc qua?” Bà tinh tế nhìn nàng đánh giá, nữ nhân này đã mang thai bảy tháng, mà khoảng thời gian đó bà cũng chưa từng nghe hắn nhắc qua rằng mình đã đến biên cương. “Đại nương, người đừng làm Vũ Dương sợ. Thời gian đó chẳng phải là lúc ta đến thăm dò thám thính Chư Thành hay sao?” Hắn không muốn nói quá tỉ mỉ vì hắn cảm thấy nếu mình càng nói nhiều thì sẽ càng làm cho người ta có cảm giác như họ đang cố tình che giấu gì đó mà thôi; “Hôm nay đủ rồi, đại nương, ta trước dìu nàng đi nghỉ ngơi, ngày khác lại nói tiếp vậy.” Bà không suy nghĩ gì liền gật đầu, tâm trạng dường như vẫn còn chưa định thần lại nói:”Đi thôi!” Đứa nhỏ? Nói cách khác vương phủ đã có hậu nhân sao? Tuy rằng bà ta không phải thật sự thích nữ nhân trước mặt, nhưng cũng cảm thấy cao hứng vì nàng đã rất có tài giúp Vương gia hoài thai hậu nhân, đây coi như cũng là một chuyện rất vui mừng. Vừa từ trong đại sảnh đi ra, nét mặt Mộ Ưu Vân vô cùng áy náy nhìn nàng; “Vũ Dương, thật xin lỗi…. vừa mới….” Vì chuyện đứa nhỏ cho nên hắn liền hướng nàng nhẹ giọng xin lỗi. “Không sao!” Hắn đuổi đi hết cơ thiếp trong phủ là vì chính mình sao? Là vì cố tình muốn tạo dựng nền tảng cho bọn họ sau này hay sao? Hiển nhiên, nàng sẽ không hỏi ra miệng, khiến cho nàng chịu tội danh như thế này cũng tốt lắm, khiến cho nàng coi thường, xem nhẹ sự trả giá của hắn cũng tốt, nếu đã muốn chọn lựa sau này rời xa hắn thì bây giờ cũng không nên nảy sinh quá nhiều do dự làm gì. “Vương gia, người xem ra cũng đã mệt mỏi rồi, nô tỳ xin phép vào trong nghỉ ngơi trước!” Nhìn thấy hắn muốn tiến vào phòng mình, nàng liền nhanh chóng lên tiếng đuổi khách. “Được!” Còn nhiều thời gian, hắn có thể chờ, cho nên cũng không cần nóng lòng gấp gáp làm gì. Nhìn theo bóng lưng hắn đang rời đi, Điệp Vũ Dương âm thầm nhép môi:”Thực xin lỗi!” Vì một nam nhân khác, nàng lại có thể nhẫn tâm đi tổn thương người nam nhân một lòng một dạ yêu mình. Nhân sinh tựa hồ vẫn luôn trêu chọc người ta mà! Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, đem mình cách biệt hoàn toàn với bóng dáng nam nhân đã làm cho lòng nàng chua xót, đồng thời cũng đem không đành lòng của mình ngăn lại. Ở trong Mộ Vương phủ mấy ngày nay, Điệp Vũ Dương phát hiện dường như nơi này phá lệ quá im lặng. Thường ngày vốn luôn có người tới lui náo nhiệt, nhưng trong mấy ngày qua lại cảm giác như có một bức tường kiên cố, đem nơi này hoàn toàn cách biệt với bên ngoài, làm cho nàng thật sự không thể không chú ý. Sống ở vương phủ dù sao cũng gần bốn năm, đương nhiên nàng đối với cảnh trí nơi này rất là quen thuộc, nhất là cảnh vật ở đây khi vào ngày đông phải nói là đẹp vô cùng. Toàn bộ vương phủ đẹp nhất vào những ngày mùa đông thế này đặc biệt chính là vườn mai, nơi này trồng rất nhiều hoa mai với đủ loại màu sắc: có đỏ thẫm, có phấn hồng, có màu trắng, còn có những nụ hoa màu xanh đang chờ đợi đến kỳ thay da đổi sắc. Tất cả những màu sắc này tuy đối lập nhưng được trộn lẫn một cách rất hài hòa, trồng xen kẽ lẫn nhau, làm cho khung cảnh nơi đây càng giống như bồng lai tiên cảnh. Màu trắng của tuyết giờ phút này càng làm tôn thêm sự kiêu hãnh vốn có cho cảnh sắc nơi đây. Bông tuyết đang không ngừng bay lả tả trong không trung, từ xa xa nhìn lại, những đóa mai vốn mang một màu phấn hồng thoáng cái lại như xen lẫn một phần trắng bạch. Giờ đây nàng thật sự phân không ra trước mắt đó là hoa đào hay hoa mai, nhưng vì hai màu đậm nhạt nhất thời trộn lẫn vào nhau không ngờ lại làm cho bầu không khí nơi này có cảm giác càng thêm náo nhiệt. Càng làm cho lòng người say mê hơn đó là những nhánh cây hải đường đang không ngừng tỏa ngát hương thơm, mùi hương dù ngửi vào bao nhiêu lần thì cũng không hề ngấy. Hương thơm của nó tựa như những hơi thở róc rách, không ngừng luồn vào thể xác và tâm hồn, làm cho người nào ngửi thấy cũng đều bị chìm đắm trong đó không cách nào thoát ra được. Nàng nhẹ thở dài, đưa tay hứng lấy một vài bông tuyết đang rơi, rồi từ từ đem nó thả xuống. Không biết từ đâu bỗng có một trận gió mạnh thổi tới, đem những bông tuyết kia từ từ tản mát ra trong không khí, làm nó lượn quanh một vòng rồi lại một vòng, không ngừng nương theo bên người nàng nhảy múa. Phía trước có tiếng nói chuyện truyền tới, Điệp Vũ Dương vốn định đem mình ẩn sâu vào trong rừng mai nhưng bất thình lình giọng nói kia vang lên làm cho bước chân nàng phải khựng lại:” Người nào?” Nghe giọng nói kia nàng liền đoán biết người nọ không phải là người trong phủ. Vốn không muốn để ý đến nhưng từ xa đã thấy một thân long bào đang dần xuất hiện nơi khóe mắt. Tâm nàng cả kinh, đối với người thình lình xuất hiện trước mặt mình là Trục Nguyệt hoàng đế, nàng thế nhưng lại tay chân lúng túng không biết phải làm thế nào? “Hoàng thượng, làm sao vậy?” Nữ tử trong bộ cung trang màu hồng mang theo giọng nói ôn nhu, nhỏ nhẹ cũng chậm rãi xuất hiện. Trục Nguyệt hoàng một thân cẩm bào, khuôn mặt nghiêm nghị, tuấn lãng phi phàm, còn nữ nhân trong trang phục hoàng cung đơn giản đang đứng nép một bên, thái độ dịu dàng đạm mạc, hai hình ảnh đối lập nhưng nhìn vào lại hòa hợp vô cùng. Hình ảnh hai người cùng nhau sóng vai đứng giữa rừng mai, làm cho cảnh trí đẹp đẽ nơi này càng trở nên sinh động, tràn đầy sức sống. Một màn trước mặt này, thật giống như hình ảnh trong mơ nàng từng thấy qua, trong lòng nhất thời dâng lên trăm ngàn xúc cảm rất quen thuộc làm cho nàng không nỡ buông tha, càng không muốn đem tầm mắt dời đi. Không ngờ những người mà chính Thương Duật cho là thật sự đáng ghét kia, trái lại đối với nàng không hiểu sau lại có cảm giác quen thuộc khó tả. Ngược lại chính Hoán Khê là người đầu tiên nhận ra Vũ Dương, nàng mãi mãi không quên nữ tử trước mặt này:”Vũ Dương?” Âm thanh bén nhọn xen lẫn kích động, kinh hỉ nhưng cũng không đánh mất vẻ đoan trang vốn có của Hoán Khê thốt lên. “Dân nữ tham kiến Hoàng Thượng, nương nương.” Khó thấy được Hoán Khê kích động như thế, Trục Nguyệt hoàng cũng hứng trí không thôi:”Bình thân!” Đối với Điệp Vũ Dương, không cần ai phải nhắc nhở, hắn đương nhiên trong lòng cũng rất có ấn tượng:”Ngươi vì sao lại đến Hoàng thành này?” Nàng nhẹ nâng người đứng dậy, nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười nhìn mình một cách tò mò, tựa hồ như có một chút nghi ngại gì đó với mình, nàng nói:”Nô tỳ…” “Hoàng Thượng, nàng vốn là nha đầu trong phủ của hạ thần, bất quá là bị Thương Duật cướp đi.” Đối với chuyện đại gả của Thanh Nhạc quận chúa, mọi người chắc đã không còn chút ấn tượng gì nhiều, mà hắn càng không muốn Điệp Vũ Dương phải tiếp tục trở thành kẻ thế thân cho Tuyết Lăng nữa:”Giờ thần bất quá chỉ là đem nàng trở về mà thôi!” Suy nghĩ thoáng lướt qua, Điệp Vũ Dương cũng nhanh chóng đón ý nói theo:” Bất quá vương gia là cố tình muốn đem nô tỳ sắp xếp bên cạnh Ly Vương mà thôi.” Tàn nhẫn của nàng lúc này dường như đã gần đến mức cực điểm. “A?” Trục Nguyệt hoàng nghe xong tỏ vẻ rất hứng thú, mày hơi nhíu lại, nụ cười đầy ý tứ nói:”Thật không?” Bởi vì nghe thấy Vũ Dương theo ý phụ họa, Mộ Ưu Vân liền mỉm cười đáp tiếp:” Hồi Hoàng Thượng, thật sự chính là như thế không sai. Nay nàng trong người đã có thai cốt nhục của thần, nên thần thế này mới vội đem nàng trở về.” Từ khi bắt đầu, đối với Điệp Vũ Dương, Trục Nguyệt hoàng vốn chưa từng một phút lơi lỏng phòng hờ. Hoán Khê nghe vậy dẫn đầu lên tiếng:”Vũ Dương đang hoài thế tử của Vương gia sao?” Tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng bà rất vừa lòng với đáp án này. Bà thật sự yêu thích Vũ Dương, tự nhiên cũng hy vọng có thể thường xuyên được nhìn thấy nàng. Trục Nguyệt hoàng mày kiếm thoáng nhếch lên, cố tình thử hỏi:” Điệp cô nương ở bên cạnh Ly Vương cũng coi như đã một thời gian, hẳn cũng phải ít nhiều biết chút động tĩnh của hắn chứ?” Nàng cảnh giác cúi mâu suy nghĩ, nếu nay đã muốn tiếp cận Trục Nguyệt hoàng, chỉ đành phải dùng một ít hiểu biết về Thương Duật mà chống đỡ thì mới khiến người trước mắt cảm thấy hứng thú:”Dân nữ thật ra cũng chỉ biết rất ít mà thôi”. Đối với kẻ có tâm tạo phản là Thương Duật, Trục Nguyệt hoàng hiển nhiên rất có hứng thú tìm hiểu. Đây chẳng qua chỉ là một ít lời ngỏ đầu mà thôi. Quả nhiên, nàng phát hiện mâu gian hoàng đế kia lập tức toát lên một tia sáng dị thường; “A, Hoán Khê dù sao thường ngày một mình ở trong cung thật sự cũng rất nhàm chán, Điệp cô nương nếu là rỗi rãnh cũng nên thường vào cung đi dạo một chút.” Nếu có thể biết được dù chỉ là một chút động tĩnh của Thương Duật cũng tốt, còn nếu không thì nhân cơ hội này cũng có thể làm cho Hoán Khê được vui vẻ, coi như nhất cữ lưỡng tiện. “Đúng vậy, Điệp cô nương có rãnh thì vào trong cung chơi, ta mỗi ngày ở đó cũng rất nhàm chán a.” Nhìn đến Hoán Khê trước giờ dịu dàng, lại vẫn là lần đầu tiên nhiệt tình, vội vội vàng vàng hướng người ngoài chủ động lên tiếng, Trục Nguyệt hoàng đứng một bên nhìn xem, khóe môi cũng thoáng đầy ý cười. Điệp Vũ Dương đem mắt rũ xuống, hạ thấp người rồi khéo léo trả lời:” Thiếp đây cũng được rỗi rãnh, tự nhiên sẽ không dám từ chối.” Mộ Ưu Vân mỉm cười nhìn hai người trước mặt trò chuyện vô cùng tự nhiên, trong lòng cảm thấy thật sự không còn có gì tốt hơn. Nàng và Nịnh Phi có cảm tình thân thiết, đối với hắn mà nói cũng là một chuyện rất tốt. “Tốt lắm, hôm nay dù sao cũng muộn, trẫm và Nịnh phi hồi cung trước, ngày sao lại tán gẫu tiếp.” “Thần cung tiễn Hoàng Thượng!” Mộ Ưu Vân hướng Điệp Vũ Dương ra dấu khoát tay, rồi đưa Trục Nguyệt hoàng rời khỏi Mai Lăng viên. Không cần phí một chút sức nào đã có thể chiếm được sự chú ý của Hoàng Thượng, điều này làm cho nàng cảm thấy thật sự kinh ngạc. Tất cả mọi chuyện trước mắt dường như quá mức lý tưởng, ngược lại làm cho lòng nàng cảm thấy có hơi bất an. Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền đến, Điệp Vũ Dương giờ mới nhớ tới ngón tay chạm phải một khối bông tuyết, nay nhìn xuống thấy chúng cũng đã tan ra. Ánh mắt nhìn đến đầu ngón tay đỏ bừng của mình thật lâu, cả người nàng cũng theo đó mà lâm vào trầm tư. Nay có thể nói nàng đã có được tất cả những gì mà trước đây bản thân chính mình từng rất ao ước, mong muốn, nếu hiện tại có thể buông tay cho những tính toán, hiển nhiên hạnh phúc kia chỉ là trong tầm tay, loại hạnh phúc chung thân đến tận đầu bạc, cùng hắn mãi không xa rời. Nhưng nàng chính là Điệp Vũ Dương, cho nên nhất định kiếp này số phận đã định là phải chấp nhận cuộc sống rong ruổi lang bạc, mà một khi đã lựa chọn yêu một ai đó thì cho dù thế nào nàng nhất quyết sẽ không bao giờ buông tay. Nàng tuyệt tình, dứt khoát bỏ qua hạnh phúc có thể nắm bắt trong tầm tay, chấp nhận theo đuổi tình yêu mà không biết tương lai ngày mai sẽ như thế nào. Có lẽ tất cả sẽ hội phi yên diệt, nhưng nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện, không oán không hối. Yêu, có lẽ là như vậy, không có hạnh phúc, liền rơi vào trầm luân…. Tâm, một khi đã phó thác cho hắn, không thể yêu chỉ đành chấp nhận hủy diệt….. Sau khi Trục Nguyệt hoàng hồi cung, đến ngày thứ ba liền có người tiến đến Mộ vương phủ đón Điệp Vũ Dương nhập cung. Tuy mọi chuyện hoàn toàn nằm trong dự liệu, nhưng nàng cũng khó tránh khỏi một chút kinh ngạc vì không ngờ nó lại đến quá nhanh như vậy. Đối với Hoán Khê và Mộ Ưu Vân, nàng vô tình lại thương tổn bọn họ. Hiện giờ nàng đã không thể không tiếp tục, chỉ đành từng chút nhìn họ tổn thương để đổi lại chính mình tốt đẹp mà thôi. Đến trước Ngữ Yên cung, nàng đã nhìn thấy Nịnh Phi sớm đứng tại cửa hậu cung chờ sẵn. Khi nhìn thấy kiệu loan dừng lại phía trước thì trên mặt bà thản nhiên là tràn đầy ý cười. “Vũ Dương, nàng sẽ không trách ta đã quá mức đường đột chứ!” Bà nhanh chóng tiến đến nắm lấy tay nàng, lại giống như cảm thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng đem tay nàng giấu dưới ống tay áo chính mình:”Rất lạnh, cũng là nhanh một chút đi vào bên trong thì hơn!” Vào đến bên trong, trước mặt có rất nhiều bậc thang, không nhiều không ít lại vừa vặn là tám bậc, rõ ràng là biểu lộ ý nghĩa cát tường. Rèm cửa bên trên được thêu hoàn toàn bằng kim tuyến đính vàng, trang sức xa hoa thế này đương nhiên chỉ có bậc đế vương mới có thể dùng đến, nay xuất hiện trong cung của một tần phi có thể thấy được hoàng thượng kia sủng ái Nịnh Phi bao nhiêu. Từ ngoài cửa bước vào đập vào mắt đó là chiếc bình phong màu xanh thật lớn. Toàn bộ ánh sáng trong phòng được chiếu sáng bằng dạ minh châu, vì thế không khí khắp nơi đều được tản mác, bao phủ một màu xanh biếc rất dễ chịu. Tiến gần đến bên trong, Điệp Vũ Dương mới thấy rõ điêu khắc trên tất cả bình phong hóa ra đều hoàn toàn làm từ ngọc bích. Chính giữa đại sảnh còn có một bức tranh điêu khắc long phượng cũng được làm bằng bạch ngọc, rõ ràng nhìn vào có thể thấy được sự tỉ mỉ cùng công sức của người tạo ra, giá trị khỏi nói cũng rất xa xỉ. Lại nói những tia sáng từ nó phát ra quả thật làm cho người ta có cảm giác rất ấm áp, nhu hòa, một khi đã vào liền không muốn rời đi. Vừa bước vào cửa nàng cảm nhận được một cỗ khí thế mạnh mẽ ập đến như muốn cuốn nàng lạc vào trong đó. Hoàng cung quả nhiên hoàn toàn không giống với bên ngoài, không chỉ nói sơ qua cách bài trí trong phòng mà thôi, nơi này còn có một mùi hương rất thản nhiên, không phải là những mùi thơm hoa cỏ nồng đậm thô tục làm người ta có cảm giác khó chịu mà là một loại hương thơm tươi mát của hoa quả mới hái. Nàng từng nghe nói Trục Nguyệt hoàng cực kỳ sủng hạnh Nịnh Phi, bởi vì Nịnh phi không thích những mùi thơm của hoa cỏ, cho nên ông ta bèn đặc biệt sai người không ngừng tìm kiếm trong dân gian đủ loại trái cây dâng lên cho Nịnh phi. Đặc biệt mỗi ngày phải đổi một lần, cho nên mới khiến cho nơi này vô luận là bốn mùa xuân hạ thu đông thay đổi thế nào trong phòng đều tràn ngập hương vị tươi mát. Nay xem ra lời đồn Nịnh phi được sủng ái một chút cũng không phải là giả. Nịnh Phi một bên lo lắng, cho rằng Điệp Vũ Dương có lẽ con chưa thích ứng, có phần không được tự nhiên nên cũng rất nhiệt tình săn sóc:”Không cần quá câu nệ, cứ coi mọi thứ chung quanh bình thường là được.” “Không gì!” “Vũ Dương, nàng thật là đứa nhỏ rất nhu thuận” Nịnh phi cho người hầu đem trà dâng lên, còn tự mình thay Điệp Vũ Dương rót trà:”Không biết nàng có thích cái này hay không, nhưng ta đối với mọi chuyện dường như không rành rọt lắm, duy chỉ có pha trà chính là sở trường duy nhất mà thôi.” Nói rồi bưng lên một chun trà đưa đến trước mặt Vũ Dương. Cả buổi chiều hôm đó, Điệp Vũ Dương và Nịnh phi đều chuyện trò được rất vui vẻ. Trước giờ mâu gian Nịnh phi vẫn thấp thoáng, tản mác một tia sầu khổ, nhưng hôm nay nhờ có Vũ Dương đến đây mà thoáng cái cũng biến mất, thay vào là ý cười tràn ngập. Vẻ tươi cười đầy ấp trên mặt Nịnh phi lúc này có lẽ là đã từ mười mấy năm qua chưa từng xuất hiện cho nên thời điểm khi Trục Nguyệt hoàng tiến đến, nhìn thấy một màn trước mắt, mày rồng cũng liền sáng lạn hẳn lên. Vì muốn chiều lòng ái phi của mình, Trục Nguyệt hoàng lại sai người ở Ngữ Yên cung, âm thầm chuẩn bị một gian tẩm phòng cho Vũ Dương. Ông không biểu hiện hay bày tỏ gì khác lạ, nhưng đương nhiên nhiều lần về sau khi Vũ Dương tiến cung, Nịnh phi sẽ có cớ để lưu nàng ngủ lại hoàng cung. Sau khi an bài Nịnh phi nghĩ ngơi xong, Trục Nguyệt hoàng đế cũng sẽ tự nhiên cùng Điệp Vũ Dương hỏi một ít chuyện, lại cũng ngẫu nhiên đề cập một ít chuyện có liên quan đến Thương Duật. Chỉ cần là những gì có thể biết, thì Điệp Vũ Dương sau khi tinh tế suy nghĩ kỹ càng thì sẽ trả lời. Mỗi lần như vậy nàng cũng không ngừng lặp lại tự hỏi, cho dù nàng có tiết lộ những tin tức này cho Trục Nguyệt hoàng đi nữa thì thời điểm đó Thương Duật cũng đã chuẩn bị đâu vào đó, thế nên đối với Thương Duật mà nói cũng mảy may không có gì là bất lợi. Trục Nguyệt hoàng đế tính tình coi như cũng không tệ, mặc dù không thể tìm hiểu được nhiều tin tức của Thương Duật từ nàng nhưng vì thấy Điệp Vũ Dương chiếm được cảm tình của Nịnh Phi cho nên ông ta cũng liền mặc kệ, không quá cố chấp mà truy cứu. Còn Mộ Ưu Vân thì hiển nhiên đối với mọi chuyện diễn ra thế này cảm thấy vô cùng vui vẻ. Hắn mỗi ngày trước khi lâm triều và sau khi hạ triều đều sẽ ghé qua nơi này một chuyến. Tuy rằng hiện tại muốn gặp được nàng có hơi khó khăn một chút nhưng khi nhìn thấy Nịnh Phi và Vũ Dương hòa hợp như thế hắn đương nhiên trong lòng cảm thấy đặc biệt vui mừng. Tuy ở lại đây ngây người mấy ngày, nhưng Điệp Vũ Dương cũng không quên đi lại chung quanh dò xét một chút tung tích của hàn thiền chi tâm, tiếc thay lại không có kết quả gì. Kể từ đó, nàng ngược lại hoài nghi phải chăng Ngự Mạch kia đã lầm lẫn? Nhưng ngẫm lại cũng không có khả năng, cho nên chỉ có thể kiên trì tiếp tục tìm kiếm mà thôi. Lại nói Thương Duật đuổi tới Hoàng thành, cũng bởi vì dọc theo đường đi hắn không ngừng dừng ở rất nhiều nơi để tìm kiếm tung tích Vũ Dương, cho nên khi hắn đến được Hoàng thành thì nàng đã vào trong Mộ vương phủ được một thời gian. Vừa đến Hoàng thành, Thương Duật đã cho người phóng ngựa khắp nơi tìm hiểu tin tức của nàng. Thật ra hắn hoàn toàn đoán trước được Điệp Vũ Dương tất nhiên sẽ đến ở tại Mộ vương phủ, nhưng lòng vẫn không tránh khỏi cảm thấy hơi lo lắng. Dù sao thì cá tính của Điệp Vũ Dương hắn cũng đã rất rõ ràng, nếu bắt nàng phải gạt người thì nàng sẽ cảm thấy rất khó chịu, huống chi lại còn đến đây để lừa chính đại ca của mình. Càng nghĩ, càng thấy không ổn, hắn âm thầm tính toán, định rằng đêm xuống sẽ lẻn vào Mộ vương phủ một chuyến để thám thính. Đến lúc ăn tối, không ngờ ở ngay đại sảnh của khách điếm, hắn lại đụng phải Trử Văn Quân. Thương Duật không nghĩ muốn đi để ý tới hắn làm gì, ai ngờ lại phát hiện Trử Văn Quân kia mang theo vẻ mặt căm hận xăm xăm nhìn về phía mình. Thương Duật cảm thấy thật không thoải mái, nên hoài nghi hỏi:”Thái tử đối ta tựa hồ có chuyện không hài lòng rất muốn nói đi?” Hai người trước đây vốn không hề có bất kỳ ân oán gì, ngoại trừ lần đó nếu như không phải Trử Văn Quân ra tay cứu Mộ Ưu Vân thì quan hệ bọn họ nếu nói là đồng minh thì cũng không quá đáng chút nào. Trử Văn Quân nghe xong lạnh lùng hừ một tiếng:” Đương nhiên!” “Vì sao?” “Thương Duật ngươi thật sự là một chút khí khái nam tử sao cũng không có vậy? Mặc dù bản thân ngươi không thích nàng, nhưng ngươi cũng không cần quá đáng như vậy, đuổi theo Vũ Dương đơn độc một mình tới tận Hoàng thành này?” “Ngươi nói cái gì? Ngươi đã nhìn thấy nàng sao?” Tròng mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Trử Văn Quân, xem ra hắn không phải là đang nói dối:”Ngươi nhìn thấy nàng ở đâu?” “Chính ta và nàng đã cùng nhau lên đường đến Hoàng thành này. Con người của ngươi quả thật sao một chút hàm dưỡng cũng không có a!” Nhìn hắn bộ dạng cao cao tại thượng, không nghĩ hắn thế nhưng đối với phụ nữ có thai sao không thể tốt một chút chứ:”Cho dù Vũ Dương có thai đứa nhỏ của Mộ Ưu Vân, ngươi cũng……” Nghe ra sơ hở trong lời nói vừa rồi của hắn, Thương Duật lạnh giọng hỏi:”Ai nói nàng đang mang thai đứa nhỏ của Mộ Ưu Vân?” “Chính nàng nói.” Tuy rằng mơ hồ cũng có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhưng Thương Duật rất khó nén tức giận. Hắn híp lại tròng mắt, giấu đi ý nghĩ trong đó, cả người cũng bắt đầu phát ra những tia hàn khí ồ ạc, rất không khách khí lan đi khắp nơi, lan tận đến Trử Văn Quân, làm cho hắn đột nhiên có cảm giác không rét mà run. “Thương Duật, ngươi đừng có mà khi dễ người a!” Nam nhân này khủng bố cỡ nào hắn đương nhiên biết, hắn chính là kẻ điên tiết không sợ trời không sợ đất. Vừa rồi bản thân mình không kiềm chế, nhất thời lời nói thốt ra quá nhanh lại quên mất điểm này. Không muốn tiếp tục để ý đến Trử Văn Quân, Thương Duật xoay người rời đi. Hắn từng bước một đi qua, toàn thân vẫn còn đang ẩn nhẫn lửa giận nhìn vào trông thật thâm trầm đáng sợ “Uy, Thương Duật, ngươi muốn đi đâu?” “Tìm nàng!” Hắn cũng không quay đầu chỉ ném lại hai chữ. “Nàng hiện tại đang ở trong cung nha!” Lại thêm một tin tức nữa, Thương Duật nghe xong cả kinh gần như hồn phi phách tán:”Cái gì?”. Tính tình nàng như vậy, đi hoàng cung chẳng phải là càng khó có thể quay đầu lại sao? “Ta cũng là ngày ấy nghe người trong Mộ vương phủ nói lại mà thôi.” Hắn nhún vai, cũng không phải có ý đồ gì, chỉ là khi đó rất muốn hỏi thăm một ít tin tức nàng mà thôi. Thương Duật thở dài một hơi, hắn chẳng phải sớm biết nữ nhân này sẽ không an phận hay sao, nay quả nhiên không sai. Hoàng cung? Nơi đó hắn không phải là không dám đến, mà bởi vì bản thân chưa có chuẩn bị trước nên hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao Hoàng cung cùng Mộ vương phủ không giống nhau, không phải là nơi cho hắn có thể tùy hứng làm bậy. “Uy, ngươi lại muốn đi đâu?” Trử Văn Quân kinh ngạc nhìn Thương Duật vội vàng bước đi, nam nhân này khí thế quả thật rất bức người, làm cho người ta nhất thời không thể nào xem nhẹ. “Đi ……ngủ…..” Ẩn nhẫn hừng hực lửa giận, “Ba” một tiếng, Thương Duật đem cửa đóng sập lại. Toàn bộ khách điếm phút chốc cũng bị lửa giận của hắn làm cho rung chuyển một phen. Hai chữ thanh thúy vang lên, trong giọng nói còn mang theo khí phách ngang ngược, vừa mới hắn cũng cảm nhận được sự rung chuyển ở đây, có thế thấy được tức giận kia của Thương Duật cũng không hề nhỏ. Thương Duật mang theo cơn tức giận bừng bừng nằm ngửa trên tháp thượng. Nữ nhân này càng ngày quả là càng không biết nặng nhẹ, dám rời khỏi mình một câu cũng không nói. Kể từ khi gặp nhau nàng vốn đã không cho hắn một ngày nào sống yên ổn. Nay trong người đã mang đứa nhỏ chính mình, lại còn ngây ngốc chạy đến hoàng cung tìm chết:”Nữ nhân hư hỏng, nên chết mới tốt, đỡ phải làm cho người ta tức giận a.” Căm giận qua đi hắn xoay người kéo chăn đắp lại, trong lòng bắt đầu tính toán phải làm cách nào mới có thể nhìn thấy nàng đây? Vào khoảng thời gian này hàng năm, khi đông đến Nịnh phi đều sẽ lên bái lạy trên Cầu Phúc tự, đồng thời nán lại ở đây năm ngày vì Trục Nguyệt hoàng ăn chay tụng kinh. Vốn Trục Nguyệt hoàng biết rõ nếu có Điệp Vũ Dương đi theo Hoán Khê sẽ cảm thấy vô cùng cao hứng, bởi vậy sớm đã tiến đến trưng cầu ý kiến của nàng. Hôm nay toàn bộ thị vệ trong cung trước sau cũng phải có hơn hai ngàn người, hộ tống Nịnh Phi và Điệp Vũ Dương hướng Cầu Phúc tự tiến đến. Hàng năm vào ngày này dọc theo con đường đến Cầu Phúc tự hiển nhiên luôn có rất nhiều người. Tất cả bọn họ đều muốn chiêm ngưỡng dung nhan Nịnh phi, rất muốn nhìn thấy bộ dáng “thiên hạ” có thể được Trục nguyệt hoàng đế kia sủng hạnh hơn mười năm đều như một ngày là như thế nào. Sa mạn mỏng manh một tầng rồi lại một tầng, lại cũng vừa vặn đem dung nhan Nịnh phi hoàn toàn chắn lại. Từ bên trong sa mạn, bà chỉ dùng ánh mắt đạm mạc đưa mắt nhìn đến biển người đông kịt ngoài kia. Ở chung một thời gian lâu Điệp Vũ Dương cũng liền biết được tính tình Nịnh phi, bà là người tương đối rất uyển chuyển hàm xúc. Vì được tầng tầng bảo hộ của Trục Nguyệt Hoàng cho nên nữ nhân trước mắt vẫn luôn giữ được vẻ hồn nhiên thanh khiết, không bao giờ để ý màng đến thế sự nhưng nàng nhìn ra được trong mắt Nịnh phi luôn luôn chất chứa một vẻ u sầu không muốn ai biết được. Hai loại tính cách hoàn toàn trái ngược này khiến cho bà nhìn vào càng toát lên vẻ mơ màng mờ mịt, bất cứ người nào nhìn vào cũng không nỡ dời đi tầm mắt. Dọc theo đường đi, Nịnh phi tựa hồ cũng muốn chuẩn bị trạng thái tốt nhất cho việc cầu phúc nên cũng bắt đầu im lặng ngồi đó bế mâu trầm tư. Không biết Nịnh phi cùng Trục Nguyệt hoàng trong lúc kinh thiên động địa ra sao mà bắt đầu nhưng có thể có được sự sủng hạnh của một đế vương trong bấy nhiêu năm đó mà không hề suy giảm thì bà ta coi như cũng là một nữ tử rất tài cáng. Mặc dù bên cạnh có rất nhiều tần phi bao quanh, nhưng Trục Nguyệt hoàng kia cũng chưa từng mảy may che giấu tình yêu sâu đậm của mình dành cho Nịnh phi. Thế nên dù Nịnh phi ở trong cung bấy lâu, dưới sự bảo hộ chu đáo của Trục Nguyệt hoàng, tính cách hồn nhiên chân chất vẫn không hề một chút thay đổi, có thể thấy rõ Trục Nguyệt hoàng kia đối bà là dụng tâm cỡ nào. Mâu gian thoáng cái chuyển dời, nhìn qua sa mạn mỏng manh ngoài kia, Điệp Vũ Dương trong lòng cảm thán thở dài. Tình yêu thế này đối với nàng mà nói đó chính là một gánh nặng, trầm trọng nhưng Nịnh phi trước mặt không ngờ lại có thể đem mọi chuyện xử lý vô cùng thỏa đáng. Tính tình trầm tĩnh của bà trước giờ chưa từng thay đổi, mặt khác lại có thể dùng thái độ uyển chuyển rất thản nhiên đối diện với phi tần bên cạnh hoàng đế không chút sai sót. Nhưng nếu là nàng, nàng thật lo sợ mình làm không được. Nàng không thể ép mình không đi để ý, càng không thể không kiềm chế mà nghĩ sâu xa. Bên ngoài như trước vẫn là một mảnh ồn ào, náo nhiệt. Anh mắt đảo quanh, xuyên thấu qua sa mạn nàng chạm đến một đôi mắt đang phẫn nộ nhưng rất chuẩn xác đang cuốn lấy tầm mắt chính mình, trong đó còn có tương tư triền miên cùng đau đớn….. Một lần rồi lại một lần, lửa giận từ ánh mắt kia cứ không kiêng dè, hiên ngang bắn tới, tựa như muốn đem nàng thiêu đốt. Một thân khí phách cao lớn bức người cũng theo đó, từ từ tiến sát. Trong ngực nhất thời tim đập nhanh một cách dị thường, Điệp Vũ Dương trừng mắt không tin nhìn hắn. Hắn thế nhưng không muốn sống hay sao mà dám chạy đến Hoàng thành này chứ?