Thế thân khí phi

Chương 157 : Hài tử là của mộ ưu vân

Hắn mạnh tay bắt lấy thị nữ, không ngừng lay động thân mình nàng ta, bỗng dưng trong lòng dâng lên một dự cảm xấu:”Không thấy? Đây là ý tứ gì?” “Sáng nay khi nô tỳ tỉnh lại, định đến hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải đầu, không ngờ đã thấy trong phòng bốn bề lạnh ngắt. Tuy rằng trong lòng có hơi nghi hoặc nhưng lại nghĩ rằng có lẽ tiểu thư như thường lệ tới lui đi dạo đâu đó, ra ngoài một chút mà thôi, nên nô tỳ cùng Hinh Nhi chia nhau đi khắp nơi tìm, thậm chí là cả Mưa Bụi lâu cũng đã đến tìm qua một lượt nhưng cũng không thấy bóng dáng tiểu thư ở đâu cả.” Tiểu Hồng sợ hãi khép nép nhìn đến Thương Duật, đầu cúi thấp vẻ như rất hối hận:”Nô tỳ thấy vậy mới…” “Ba” một tiếng, Thương Duật không chút nương tình vung tay giáng mạnh một chưởng xuống mặt Tiểu Hồng:”Đúng là một lũ vô dụng, bổn vương nuôi một đám các ngươi làm cái gì? Chủ tử không thấy mà cũng không hay biết.” Hắn vì tức giận mà trong ngực cũng không ngừng phập phồng lên xuống, phút chốc xoay người nhìn sang Lãnh Mi:”Ngươi chạy mau…..” Thần sắc Lãnh Mi thoáng cái có chút do dự, nhưng cũng bình tĩnh mở miệng:”Không cần tìm trong vương phủ làm chi, nàng ta khẳng định là đã đi rồi!” Thương Duật nghe thế liền quay đầu nhìn lại:”Ngươi làm sao mà biết được?” Thương Duật tiến đến một tay bắt lấy Lãnh Mi, lạnh giọng hỏi:”Các ngươi có chuyện gạt bổn vương?” “Ngự Mạch nói cho nàng biết giải dược có thể chữa khỏi bệnh cho Vương Phi” Lời này vừa nói ra thiếu chút nữa đã làm cho Thương Duật tức giận muốn điên. Hắn không chút do dự tung ra một chưởng, Lãnh Mi bị đánh trúng liền văng lùi lại, sắc mặt cũng theo đó mà trở nên trắng bệch. “Được, giỏi lắm, dám lừa bổn vương, ngược lại nói cho nàng biết, các ngươi đây là cố ý muốn nàng rời đi có phải không?” Hắn không thèm hỏi giải dược kia là gì, chỉ nghe đến lý do làm cho Vũ Dương rời đi, hắn liền giống như là người mất hết lý trí. Thời điểm Thương Duật chuẩn bị xuất chưởng lần nữa, không biết Ngự Mạch từ đâu lại chạy đến, dùng thân thể mình khư khư chắn trước Lãnh Mi:”Thương Duật, ngươi đừng có ở đó mà làm càng, thân thể hắn làm sao có thể chịu đựng được vài chưởng này của ngươi chứ.” Không đợi Thương Duật mở miệng, hắn đã xoay người hướng Lãnh Mi rống lớn:”Ngươi ngốc sao? Không biết né à? Ta như thế nào mà lại dạy ra một đệ tử ngu ngốc như ngươi chứ?” “Ngươi tới đúng lúc lắm!” Thương Duật thu hồi chưởng thế, sát khí đằng đằng nhìn đến bằng hữu của mình:”Ngươi rốt cục cùng nàng nói cái gì?” Mặc dù không biết sự tình từ đầu đến cuối là thế nào, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ như thế của Thương Duật, còn có nha đầu của Quyến Ly hiên vô cùng ủy khuất đang đứng một góc cách đó không xa, hắn cũng sơ sơ đánh giá được chuyện này hẳn có liên quan đến Điệp Vũ Dương. Trên mặt rất nhanh liền mang theo ý cười giả lả, Ngự Mạch hơi lấy lòng nhìn hắn:”Ha ha… chuyện này…. nói dài….. thật ra là có chút…..” Nhìn thái độ Thương Duật lúc này rõ ràng đã không còn chút kiên nhẫn nào, hắn biết chuyện này sẽ không dễ dàng mà cho qua. Tính tình Thương Duật hắn đương nhiên hiểu hơn ai hết, một khi đã nổi giận thì không chỉ là giận bình thường thôi. Ngự Mạch thừa nhận ngay cả bản thân cũng không có cách nào kháng cự, giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước đó mà thôi. Quả nhiên Thương Duật nghe xong lập tức xua tay:”Ai rảnh ở đây nghe ngươi nói dông dài tỉ mỉ? Sau này ta sẽ tìm ngươi tính sổ vậy!” Âm thanh cuối cùng phát ra còn kèm theo một trận gió kéo tới làm tâm Ngự Mạch đang khẩn trương thoáng cũng hạ xuống. Hắn nhìn sắc mặt vô cùng mất mát của Lãnh Mi mở miệng:”Rốt cục là làm sao vậy?” “Nàng mất tích.” “Cái gì?” Phản ứng Ngự Mạch lúc này chẳng khác mấy so với Thương Duật. Hắn thét lên một tiếng chói tai, trong lòng nhất thời cũng không thể nào trầm ổn tiếp tục:”Mất tích?” Ngay sau đó cả người liền đã muốn phi thân rời đi. Lãnh Mi chăm chú nhìn đến dáng vẻ khẩn trương của Ngự Mạch, mãi một hồi lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, mâu gian thoáng cái cũng trở nên ảm đạm. Một làn gió nhẹ không biết từ đâu thổi tới mang theo một tia thương cảm. Cơn gió bất thình lình xuất hiện giữa thời tiết trời đông giá rét thế này tránh không khỏi càng làm cho tâm người ta càng thêm lạnh lẽo. Vốn Ngự Mạch tưởng rằng chỉ cần đuổi theo Thương Duật là có thể giúp hắn nhanh chóng tìm thấy Vũ Dương nhưng cũng vô dụng. Đồng thời trong lúc chạy đi Ngự Mạch cũng đem mọi chuyện giản lượt nói qua một lần với hắn. Sau đó, Thương Duật thống lĩnh một đội quân hướng theo phía Nam mà chạy, còn Ngự Mạch thì dẫn theo một đội quân khác trú tại Trữ thành, bốn phía lùng sục tìm kiếm tung tích Vũ Dương. Tìm kiếm suốt một ngày một đêm nhưng cũng không có lấy một chút tin tức gì, lại bởi vì lo lắng cho bệnh tình Hương Lăng nên Thương Duật không thể không tạm thời dẫn binh hồi phủ. Biết được phía Ngự Mạch cũng không có tin tức, hắn lại càng lo lắng hơn, bởi vì dù sao Vũ Dương trong người còn đang có thai, một khi có chuyện gì bất trắc đối với nàng chẳng phải khó càng thêm khó hay sao? Nghĩ đến như thế hắn tự nhiên đối với chuyện bọn người Ngự Mạch cố tình giấu diếm lại càng thêm phẫn nộ. “Thương Duật, hãy cứ để ta mang quân tiến đến Thương Quốc tìm người đi?” Ánh mắt Ngự Mạch nhìn hắn không khỏi sợ hãi, một bên nhỏ giọng lên tiếng đề nghị. Thương Duật lạnh lùng liếc hắn một cái, vừa nghe đến giọng nói Ngự Mạch trong lòng hắn lại càng thêm phẫn nộ:”Ngươi tốt nhất câm miệng cho ta, bằng không ngươi chết như thế nào cũng không biết đấy.” Chuyện Hương Lăng hôn mê đã làm cho Thương Duật lo đến muốn sức đầu mẻ trán, giờ Vũ Dương cũng bởi vì bệnh tình của Hương Lăng mà rời đi, cho nên Ngự Mạch lại càng cảm thấy có lỗi vô cùng. “Ách….” Ngự Mạch nghe xong cười nhạt hai tiếng, ruột gan giờ cũng rối bời. Hắn không thể không bội phục sự bình tĩnh của Vũ Dương. Không ngờ nàng thế nhưng trong lòng đã âm thầm có sự tính toán rời đi, ngoài mặt lại còn có thể bình tĩnh cùng hắn trò chuyện lại còn đồng ý không nói cho Thương Duật biết. Ngược lại Lãnh Mi một bên không hề sợ chết mà mở miệng: “Sườn phi nay đã có mang được bảy tháng.” “Ngươi…..” Quả nhiên cái tên này không đánh chết không được, giờ phút nào rồi mà còn châm dầu vô lửa a. Thương Duật bật người đứng dậy, cấp tốc hướng chạy ra ngoài:”Không được, ta phải đến Thương Quốc một chuyến” Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên Ngự Mạch phản ứng mạnh mẽ như thế. Hắn “sưu” một tiếng chạy nhanh đến dùng hết can đảm ôm chặt lấy thân mình Thương Duật:”Đừng đi, ta không nói cho ngươi cũng là vì sợ ngươi đến đó!” Haiz, chỉ có thể tự trách mình y thuật đã không cao đi. “Buông tay!” “Không buông!” “Ngươi muốn chết?” “Chết cũng không sợ!” Ách, Thương Duật hẳn sẽ không tuyệt tình đến mức này chứ? Nói như thế nào thì bọn họ cũng là hảo huynh đệ nhiều năm:”Ách,….Ngươi sẽ không giết ta phải không…..” “Ba”một tiếng, Thương Duật không nói nhiều lời, đưa tay điểm vào huyệt ngủ của hắn, rồi sau đó một cước đá hắn văng ra ngoài:”Hãy chiếu cố hắn cho tốt!” Những lời này là hắn nói với Lãnh Mi, muốn nhờ Lãnh Mi chiếu cố Ngự Mạch, nhưng khi nghe ra lại không có một chút hơi ấm gì. Ánh mắt Ngự Mạch mơ hồ nhìn đến thân ảnh Thương Duật rời đi càng lúc càng xa, một bên cố giãy dụa thốt lên:”Đại ca, ngươi thực ngoan độc….” An bài mọi thứ trong phủ đâu vào đó, Thương Duật hướng đám người Nhạn Minh căn dặn một chút, rồi trước chạy đến nhìn Hương Lăng, sau đó mới dẫn theo một ngàn tinh binh chia nhau mà đi. Một đường chạy thẳng về phía nam, hắn cũng không dám đi quá nhanh. Bởi vì biết rõ Vũ Dương sẽ không đi xa, nên mỗi nơi hắn đều cố tình dừng lại, tinh tế tìm kiếm một phen, thẳng đến khi xác định là không thấy nàng, hắn mới tiếp tục chạy đi, càng chạy lại càng xa, trong lòng cảm giác dường như không còn nắm chắc. Cả một lộ trình như thế không ngờ lại không tìm thấy chút dấu vết gì của nàng, như thế này chẳng lẽ đại biểu một điều đó là nàng đang dần dần thoát ly khỏi tầm tay hắn sao? Rời khỏi vương phủ, Vũ Dương biết Thương Duật tất nhiên sẽ phái người đuổi theo, bởi vậy nàng vẫn chưa gấp gáp mà hướng phía nam chạy đi, ngược lại mướn một chiếc xe ngựa đi theo hướng tây nam. Trong lòng nàng chính là hy vọng Thương Duật nếu như trong một thời gian lâu mà còn chưa tìm được nàng thì sẽ từ bỏ. Dù sao đi Thương Quốc đối với người một lòng luôn vì đại nghiệp của mình như Thương Duật mà nói quả thật là chuyện rất không có khả năng. Qua được năm ngày, nàng mới ra lệnh cho xa phu hướng Hoàng thành tiến đến. Xa phu là người không tệ, mặc dù Vũ Dương chưa từng mở miệng nói gì nhiều, nhưng nhìn thấy nàng một thân nữ tử, trong người còn đang có thai thì đối xử nàng vô cùng tốt. Dọc theo đường đi vì xe ngựa có phần xóc nảy quá mức, xa phu đã tốt bụng mua thêm một ít chăn đệm lót vào bên trong để tránh làm nàng và đứa nhỏ bị thương. Vào đông, thời tiết rất lạnh, mặc dù là bên trong đã được đệm thêm một tầng chăn bông rất dày nhưng người sợ lạnh như Điệp Vũ Dương cũng khó mà chống cự được. Nàng gắt gao đem chăn bao lấy người hy vọng có thể dùng nó để làm cơ thể mình ấm lên một chút. Hành trình như thế cũng không biết chừng nào mới đến được Hoàng thành đây? Nàng nhẹ nhàng vén tay kéo lên chiếc rèm cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài đang có rất nhiều bông tuyết tung bay, tán loạn khắp nơi. Mặc dù bông tuyết rất nhỏ nhưng lại rơi rất nhiều, dưới đất giờ cũng bị che phủ một tầng dày đặc. Nhìn đến phía trước, toàn bộ núi non giờ chỉ còn lại một màu trắng xóa, tựa như bị một dãi lụa trắng phủ lấp kín cả thế gian. Ánh mắt ngẫu nhiên nhìn đến bên đường, nàng thấy có một vài con thú đang co ro một khối, nó đang lê từng bước, muốn tìm kiếm một ít thức ăn giữa mùa đông lạnh lẽo này. Những ngày thế này nếu không cần ra ngoài, chỉ ở lại trong phòng, lẳng lặng nằm đọc sách mới là một loại hưởng thụ; còn nếu như phải xuất môn, nàng có thể dến chỗ rừng mai cắt xuống mấy nhánh hoa đào về chưng thì cũng là một thú vui. Điệp Vũ Dương thích nhất hai thời điểm trong năm: một là những ngày thời tiết ấm áp ôn nhu vào tháng bảy, hai là những ngày lạnh đến cực điểm, băng tuyết đầy trời thế này. Tuy là nhìn vào có lẽ quá mức cực đoan nhưng đây lại là những khoảng thời gian mà nàng yêu thích nhất. Trước mặt có một chiếc xe ngựa đang đi thẳng tới, chung quanh bốn phía cỗ xe đều có treo những chuông nhỏ, không ngừng phát ra những tiếng đinh đang rung động. Trần xe màu vàng, nhìn vào tựa như ánh mặt trời sáng lạn, cỗ xe khoa trương như thế lại xuất hiện giữa ngày đông tịch liêu thế này trái lại làm cho không gian ở đây thoáng cái cũng thêm náo nhiệt một chút. Vũ Dương cười khẽ, đem màn buông xuống. Khi hai xe đi ngược qua nhau, trong cổ xe đối diện bên kia, ánh mắt nam tử nãy giờ vẫn theo dõi nhìn ra bên ngoài, một khắc kia khi tấm màn được buông xuống hắn tựa hồ nhìn thấy được ngón tay như ngọc của một nử tử. Đang ngồi trong một chiếc xe ngựa kia, Trử Văn Quân tựa hồ có một cảm giác quen thuộc, khi hai xe đi ngược nhau, hắn cuống quýt kéo màn cao lên, hướng ra ngoài liền phát hiện có một chiếc xe ngựa có hơi cũ đối diện đang chậm rãi đi qua. Nhìn thấy bàn tay nữ tử, hắn thử thăm dò hô lên một tiếng:”Xa phu kia, làm ơn dừng lại một chút.” Vừa nghe đến, Điệp Vũ Dương liền biết đó là người nào. Nàng vội vàng giục xa phu nói:”Đừng có ngừng!” Thấy xe ngựa kia không có ý định dừng lại, Trử Văn Quân lúc này mới chậm rãi nở nụ cười:”Điệp Vũ Dương, nàng đứng lại cho ta!” Lúc trước gặp qua nàng, hắn dã không thể khống chế tình cảm chính mình, nhưng vì hoàn cảnh phải giả vờ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng mà lúc này trời xanh xui khiến cho hắn được may mắn gặp lại nàng lần nữa, hắn cũng chắc chắn người trong đó chính là thiên hạ trong lòng mình, mà ngoài Vũ Dương thì còn là ai đây chứ? Hắn nhanh chóng phi thân ra ngoài, chạy đến chặn ở trước xe ngựa của Điệp Vũ Dương:“Dừng lại!” Trên mặt hắn toát lên vẻ tuấn mỹ phi phàm nhưng cũng không che giấu được nét tinh nghịch của trẻ con. Xa phu bị hắn dọa sợ liền nói:”Công tử, người không muốn sống nữa hay sao?” Không muốn dài dòng cùng xa phu, Trử Văn Quân vội phi thân lên xe ngựa, đưa tay vén rèm, đối với sự thông minh của mình lúc này hắn cảm thấy thập phần hài lòng:”Điệp Vũ Dương, quả nhiên là nàng.” Thiên hạ đang ngồi bên trong quả nhiên như hắn đã dự đoán, nàng ta nửa điểm kinh ngạc cũng không có. “Có việc gì?” Điệp Vũ Dương thản nhiên nhìn hắn, cũng không cảm thấy kinh ngạc vì hắn đã đến, càng không hề có tia ghét bỏ nào, chỉ là bộ dáng đạm mạc phong thanh hỏi hắn. Hắn rất tự nhiên bước đến ngồi xuống bên cạnh Điệp Vũ Dương:”Nàng bây giờ đang muốn bắt chước ai hành tẩu giang hồ thế hử?” Giữa trời đất đầy băng tuyết thế này, nàng một thân một người vì cớ gì mà phải bôn ba hành tẩu chứ. “Đến Hoàng thành!” “A? Thật là khéo, ta đây cũng đang định đến đó.” “Nhưng xe ngựa của ngươi chẳng phải là đang theo hướng bắc mà đi sao?” “Kia thì sao chứ, ta bất quá chỉ là đang tản bộ mà thôi!” Hắn đưa tay đặt trên môi, huýt sáo một tiếng thật dài, chiếc xe ngựa đang còn đi hướng ngược lại lập tức liền quay đầu:”Chúng ta cùng lên đường vậy.” “Là cùng đường, nhưng xe ngựa này là của ta!” Điệp Vũ Dương không phải lãnh khốc, vô tình mà nàng hiểu được lần đi Hoàng thành này lành ít dữ nhiều, tất nhiên còn phải giáp mặt với Mộ Ưu Vân và Trục Nguyệt hoàng đế. Nếu làm cho Trử Văn Quân liên lụy, không thể nghi ngờ sẽ làm cho hắn càng thấy khó xử thêm thôi. Dù sao, đối với Trử Văn Quân, nàng cũng nợ hắn một ân tình, cho nên nàng càng không muốn hắn chuốc thêm phiền phức mới đành lạnh lùng cố ý đuổi khéo. Không như ý nàng mong muốn, Trử Văn Quân đem người dựa sát một bên trong xe ngựa nói:”Buồn ngủ quá đi, trước hết hãy để cho ta nghỉ ngơi chút đã.” Từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã luôn muốn được kề cận gần nàng nhưng hoàn cảnh không cho phép hắn cũng không thể làm gì hơn. Nhưng nay nàng cô độc một mình ở nơi xa lạ thế này, hắn một mặt không chỉ cao hứng được gặp lại nàng mà còn vì lo lắng cho nàng trên đường sẽ xảy ra chuyện gì. Cho nên dù chưa được sự đồng ý của Điệp Vũ Dương, Trử Văn Quân cũng nhất quyết mặt dày cùng nàng làm bạn. Biết rõ hắn nhất định sẽ không rời đi, Điệp Vũ Dương cũng không thèm nói thêm lời nào. Tính tình của nàng chính là như vậy, không muốn mở miệng cự tuyệt, chỉ có thể âm thầm không mặn không nhạt mà chấp nhận. Khi hắn nhìn đến chỗ bụng của nàng, vẻ mặt liền kinh ngạc, nhưng ánh mắt lại không dấu được vài tia lo lắng. Dù sao thân nàng đang có mang như thế lại ở bên ngoài phiêu bạt một mình, khó tránh khỏi hắn nghĩ lung tung cho rằng nàng đã không có những ngày tháng hạnh phúc. Đến nơi hắn dìu nàng hướng vào trong một quán trọ để dùng bữa, mặt khác một mình yên lặng ra ngoài đem chăn đệm trong xe mình đặt vào xe ngựa của Vũ Dương, muốn tự tay vì nàng mà chăm lo chu toàn mọi thứ. Lúc Vũ Dương quay trở lại xe ngựa, nhìn đến mọi thứ bên trong gần như đổi mới hoàn toàn, định rằng mở miệng cự tuyệt nhưng cuối cùng khi nhìn đến vẻ mặt khẩn trương của hắn thì nàng đã không đành lòng lên tiếng từ chối. Mỗi ngày, lúc trời mới sáng Trử Văn Quân đều vì nàng chuẩn bị đủ các món ngon, sơn trân hải vị. Thế nhưng Điệp Vũ Dương chỉ ngồi một bên thưởng thức chén cháo đạm bạc của mình, dù cho Trử Văn Quân đã kiếm đủ mọi cách cố làm cho nàng ăn thêm một ít nhưng nàng cũng không mảy may màng đến. Trải qua gần một tháng, bọn họ cũng tới được Hoàng Thành. Không giống như thời tiết rét lạnh của biên cương, nơi đây dường như ấm áp hơn nhiều. Mới vừa đến ngã tư đường đã không ngừng nghe được rất nhiều tiếng bước chân, rất nhiều tiếng rao hàng dồn dập truyền đến. Tại nơi này nàng đã từng có ba năm bình yên cùng thanh tĩnh, từng có một cuộc sống thoải mái, và cũng chính nơi này nàng đã từng có được tình cảm ấm áp của một cô gái thanh xuân bình thường như bao người khác. Những ký ức đẹp đó sẽ mãi như bài thơ mà nàng vĩnh viễn luôn ghi nhớ mãi. Thời gian gần hai mươi năm, nàng nghĩ bản thân chỉ là một kẻ trắng tay. Vốn cho rằng cả đời luôn luôn cô độc, nhưng không ngờ tất cả mọi suy nghĩ kia đều dừng lại từ khi gặp gỡ người nam nhân kia. Oái ăm thay trái tim hắn lại phải chia sẻ cho tận hai người con gái trong cùng một lúc. Kết quả như vậy hoàn toàn trái ngược với ý nguyện ban đầu của nàng, nhưng nàng cũng không oán không hối mà theo đuổi, muốn có được nó. Điệp Vũ Dương thở một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn hướng xe đang chạy tới. Trở lại nơi này, không hiểu sao nàng đã không còn cảm giác khát khao, nhộn nhạo như trước kia nữa. Tuy cảm thấy hơi mất mát nhưng tâm nàng lại tĩnh lặng như nước, không hề có chút vướng bận nào. Trử Văn Quân nhìn thấy nàng trầm tư vội lên tiếng hỏi:”Làm sao vậy? Nàng không thoải mái à?” “Không có việc gì, chúng ta đi kiếm cái gì dùng tạm đi!” Nói xong nàng dẫn đầu hướng một tửu lâu gần nhất bước vào. Hai người bước vào khách điếm, Vũ Dương rất không khách khí liền tiến tới chiếc bàn trống dành cho một người đang đặt trong một góc khuất mà ngồi xuống, rõ ràng không có ý cùng dùng bữa với Trử Văn Quân. “Đây là nàng muốn đuổi khéo ta đi hay sao?” Nàng đã chủ động thể hiện thế này tất nhiên là có chuyện. Vũ Dương hơi hơi mỉm cười, nàng rất thưởng thức sự thẳng thắn của Trử Văn Quân bởi vậy nàng không cần giả bộ liền trả lời hắn:”Đúng vậy!” Nàng từ từ gắp lên một ít thức ăn bỏ vào miệng, đây là món ăn mà trước đây hắn ưa thích nhất, tuy mùi vị này nàng không phải thực thích nhưng lại có cảm giác như nghiện, không thể nào bỏ được. Trử Văn Quân nhất thời vô cùng kích động, cảm giác tức giận vì nàng chưa gì mà đã vội vàng muốn xóa sạch quan hệ giữa bọn họ, tính tình nhất thời bạo phát nổi lên:”Vì sao? Nàng ở Hoàng thành này chỉ có một thân một mình, có ta làm bạn theo nàng chẳng phải là tốt hơn sao?” Tách trà trên bàn bị hắn tức giận đập mạnh một cái, nước trà không ngừng bắn ra tung tóe khắp nơi, từng giọt từng giọt rơi xuống tạo thành một bước tranh hoa mai không theo trình tự. Vũ Dương cảm thấy có chút nản lòng, nàng mỉm cười ngẩng đầu:”Bởi vì ta muốn tìm Mộ Ưu Vân.” Nàng cố bày ra vẻ mặt sáng lạn, mỉm cười cũng có phần cứng ngắt, nhưng dù vậy nàng cũng hoàn thành một cách vô cùng hoàn mĩ. Mâu gian thoáng trở nên ảm đạm, hắn hơi cười khổ nhìn về phía Điệp Vũ Dương, trong lòng thầm nghĩ nữ nhân này quả thật là đủ tàn nhẫn, đối với một nam tử như hắn lại có thể không hề do dự, nháy mắt, thẳng thắn nói ra những lời tổn thương kia. “Nàng không phải là nữ nhân của Thương Duật hay sao? Với Mộ Ưu Vân kia lại có quan hệ gì chứ?” “Ngươi lầm rồi, ta không phải nữ nhân của bất kỳ người nào cả, ta chỉ là một quân kỷ!” Tươi cười trên mặt trước giờ vẫn chưa từng tháo xuống, nhưng tận trong tâm khảm nàng cũng bắt đầu ẩn nhẫn đau đớn, đau vì mình đã đối hắn quá tàn nhẫn:” Cho nên cũng không có gì là kỳ quái cả!” Mâu gian thoáng cái tối lại, nảng hơi quay mặt đi, cố tình né tránh ánh mắt thăm dò của hắn. Hắn cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vì cố ý muốn lưu lại cạnh nàng nên hắn không ngại lấy cớ:”Nhưng hài tử của nàng…” Quân kỷ, hai từ kia không biết vì cớ gì khi nghe nó phát ra từ trong miệng nàng lại phá lệ làm cho hắn vô cùng thương tâm. “Đó là chuyện của Vĩnh Lạc vương gia.” Có lẽ chỉ có thế này mới có thể khiến hắn thôi không kiên trì muốn mượn danh nghĩa ở lại chăm sóc cho nàng mà chịu buông tay hay sao? ”Lần trước, thật sự rất cám ơn ngươi đã cứu hắn!” “Không có việc gì, chỉ cần nàng vui vẻ là tốt rồi.” Nhìn nàng một mình một đường tới đây, hắn biết nàng không phải là loại nữ nhân ngả ngớn, thích câu dẫn người khác:”Vậy nàng còn không mau đi tìm hắn đi!” Vũ Dương nghe xong liền buông đũa trong tay ra, đứng dậy:”Cáo từ.” Hắn cũng không dùng bất cứ hành động nào để giữ nàng lại, chỉ đành đứng đó nhìn nàng từng bước một rời đi. Lúc đi ngang qua chưởng quầy nàng cũng không quên đem tiền cơm khi nãy mà thanh toán. Sau khi tách ra cùng Trử Văn Quân, Điệp Vũ Dương vẫn không gấp gáp đi gặp Mộ Ưu Vân ngay, bởi vì nàng không muốn làm cho mình nhìn vào quá mức chủ động. Bản thân nàng nay lại có mang trong người, tìm đến tận cửa rõ ràng không phải tính cách của nàng. Cho nên giờ đây nàng phải nghĩ đến một biện pháp vẹn toàn nhất, có thể đường đường chính chính xuất hiện trước mặt Mộ Ưu Vân, đồng thời cũng không làm mất đi phong cách hành sự của mình trước giờ, và nhất là phải biểu hiện bộ dạng đáng thương đến cực điểm. Mỗi ngày nàng không ở lại khách điếm dùng bữa mà là không ngừng đến những trà lâu nổi danh trong thành. Trà lâu này chính là nơi nổi tiếng nhất trong Hoàng thành này, lầu cao bốn tầng, là nơi mà nàng trước giờ chưa bao giờ ghé qua bởi vậy có hơi lúng túng một chút, không biết phải đứng chờ nơi nào. Nhưng được cái cách bày biện ở lầu hai trà lâu này không quá khích nhau, mà cách nhau một khoảng cố định nên cũng dễ dàng quan sát. Trong tửu lâu còn có đặt một ngọn núi giả, chung quanh thì được bao bọc bởi vô số chiếc bàn khác. Tao Nhã lâu rất nổi tiếng bởi có nhiều món ăn phong phú, cho nên trang trí nơi này hiển nhiên cũng rất cao quý xa hoa. Từ những món ăn lớn trong hoàng cung, đến món ăn bình thường như đậu phộng đều được đầu bếp nơi này tỉ mỉ chế biến, người tầm thường không phải ai cũng có khả năng mà bước vào trong này dùng bữa. Mỗi lần nàng đến đây đều không nhất định phải gọi nhiều đồ ăn, dù sao trên người ngân lượng cũng có hạn nên nàng chỉ gọi vài món bình thường, rồi sau đó một mình yên lặng ngắm cảnh vật chung quanh. Nàng thường cố tình chọn vị trí gần nơi cửa sổ để tiện nhìn người tới lui đi lại trên đường, nhìn đủ loại xe ngựa lưu thông, đôi khi nàng ngồi như thế cả một buổi chiều. Mỗi lần như vậy nàng đều là thất vọng mà quay trở về, nhưng hôm sau lại tiếp tục mang theo hy vọng đến đó. Nàng đang ngồi bất ngờ nhìn đến nơi cửa lớn của Tao Nhã lâu, liền có một chút phát hiện. Hít vào một hơi thật sâu cố trấn tĩnh lại mình trong lòng thầm nghĩ xem ra hôm nay nàng không phải thất vọng mà trở về đi. Vũ Dương đứng lên, bộ dạng gấp rút định rời khỏi, nhưng ánh mắt vẫn chung quy chưa từng rời khỏi một màn trước cửa lớn, nhìn ra bên ngoài đã thấy có một cỗ xe ngựa đứng đó. Tâm nàng lúc này càng thêm khẩn trương khi nhìn thấy nam tử kia đang từ trong xe ngựa đi ra. Hắn trong trang phục màu trắng, khuôn mặt luôn là vẻ ấm áp tươi cười, phong thái nhìn vào vô cùng tuấn lãng. Thân ảnh trước mặt này nàng hiển nhiên rất quen thuộc. Tất cả những cử chỉ cùng thái độ này nàng hiển nhiên đều biết rất rõ. Tất cả trước mắt chỉ là vừa mới bắt đầu…..