Thế thân khí phi
Chương 156 : Hương lăng lâm bồn….quyết tuyệt đau đớn.
Thương Duật không chút do dự, dùng hết khí lực tung ra một chưởng đánh thẳng vào người Thương Thanh, làm hắn không thể không văng ra xa:”Ngự Mạch, ngươi giải quyết mau thì lại đây theo ta, còn những người khác cứ giết hết không tha cho ta!” Thốt ra lời này xong, đám người trung thành đang đứng cách đó không xa liền cùng Ngự Mạch xông vào chém giết càng điên cuồng hơn, dù sao bọn họ cũng là những cao thủ, giờ có được lệnh này nên cũng không cần phải nương tay làm gì.
“Tuân lệnh!” Không rãnh bận tâm hắn, Ngự Mạch càng thêm hưng phấn cùng đám người kia xông vào chém giết.
Thương Thanh biết rõ thân thể Hương Lăng vốn quan trọng hơn nên cũng không cố chấp đuổi theo, chính là lo lắng nhìn theo bóng dáng Thương Duật ôm nàng rời đi. Chính lúc hắn tưởng muốn đuổi theo lại không ngờ phát hiện khoảnh khắc Thương Duật vừa rời khỏi, toàn bộ vương phủ lại có rất nhiều binh lính kéo đến bao vây.
Nhìn thấy tình huống như thế mặt Thương Thanh nhất thời xám như tro tàn. Xem ra vừa rồi Thương Duật tỏ ra lo lắng chẳng qua chỉ là cố tình đùa giỡn với hắn mà thôi. Nghĩ đến đây hắn chỉ có thể trong lòng cảm thán, vô luận chính mình từ một nơi bí mật nào đó tu dưỡng chuẩn bị bao nhiêu năm đi nữa thì mãi mãi vẫn là đánh không lại ngạo khí ngút trời của Thương Duật.
Thương Duật ôm Hương Lăng vội vàng chạy đi, một bên khẩn trương an ủi nói:”Hương Lăng, ráng kiên trì một chút! Không sợ! Có bổn vương đang ở ngay tại bên cạnh nàng đây, mọi chuyện sẽ tốt thôi, nàng đừng sợ….” Tuy rằng chính mình đang an ủi nàng nhưng nhìn đến máu bên dưới đang chảy ra càng lúc càng nhiều thì sắc mặt hắn cũng trắng bệch theo.
Vừa vào đến Thanh Trúc viên liền gặp phải Điệp Vũ Dương sớm đã đứng đợi ở đó. Khi Điệp Vũ Dương nhìn đến chỗ máu kia, còn không kịp nhìn lên sắc mặt Hương Lăng, nàng cũng rơi vào tình trạng khẩn trương đến chấn kinh.
Ánh mắt Thương Duật lướt nhanh qua nàng, cũng không dừng lại lâu hơn, chỉ là hấp tấp tiến thẳng vào trong phòng.
Chân trước Thương Duật mới vừa bước vào đại sảnh, bên này đã thấy Ngự Mạch rất nhanh đang đến đứng trước mặt mình:”Thế nào?”
Bàn tay nắm hắn hơi run lên, Điệp Vũ Dương thoáng cái từ trong thất thần vừa rồi mà thức tỉnh:”Ngự Mạch, nhanh vào trong mau…!” Lúc nói chuyện tay nàng đã vô thức kéo cánh tay hắn vội vội vàng vàng đẩy hắn chạy vào.
“Ngự Mạch, mau mau đến xem!”
Giọng hắn rống lớn như thế làm cho mọi người nhất thời không thể nào không ý thức tình thế cấp bách hiện tại. Trong phòng nô tài cùng thị nữ nãy giờ vẫn còn chưa hết kinh hồn vì thấy Thương Duật bỗng nhiên sống lại, một lần nữa lại bị lửa giận của hắn làm cho hoảng sợ gần như muốn té ngã xuống đất.
Ngự Mạch lập tức nuốt vào mấy ngụm nước miếng:”Ôi cha mẹ của ta ơi, thật đúng là đáng sợ mà!” Hắn liếm liếm môi, sau khi bày ra vẻ mặt có chết cũng không sợ rồi mới gấp rút đi vào.
Điệp Vũ Dương không có vào theo, bởi vì nàng biết giờ khắc này sự xuất hiện của mình không thể nghi ngờ sẽ càng làm cho tâm tình đang bị kích động của Hương Lăng ít nhiều cũng ảnh hưởng. Bởi vậy mặc dù là trong lòng không yên nhưng nàng vẫn kiên nhẫn bên ngoài lo lắng chờ đợi.
“Thương Duật, ta e rằng Vương phi đã sắp lâm bồn.”
“A? Nhanh như vậy à?”
“Chuyện này e rằng ta muốn cũng giúp không được.” Nữ nhân sinh sản, nam nhân vốn không thích hợp ở lại đây chút nào. Đây là quy luật từ thời thâm căn cố đế rất lâu, huống chi Ngự Mạch hắn cũng không phải là thành thạo loại y thuật này.
“Vậy còn không mau chạy nhanh gọi bà đỡ tới đây.” Hắn dõng dạc hét lớn, tựa hồ giờ đã không còn chút lý trí nào.
“Không còn kịp rồi, không mấy ngươi nhờ đại một người nào đó làm đi, ta có thể ở bên ngoài hướng dẫn cũng được.”
Thương Duật bị lời hắn nói làm cho do dự, nhưng rất nhanh liền lớn tiếng gọi Vũ Dương giờ đang đứng ở bên ngoài:”Vũ Dương, nàng mau vào trong này!” Tuy trong lòng bọn họ vẫn còn rối rắm nhiều chuyện, nhưng hắn hiển nhiên là người biết phân biệt rõ ràng lợi hại. Giờ phút này trong phòng trừ bỏ người bình tĩnh nhất là Vũ Dương thì tuyệt đối không còn có người thứ hai.
Nghe được toàn bộ những lời vừa rồi, Vũ Dương liền nhanh chóng tiến vào, càng không cần hỏi dài dòng:”Được rồi!” Không hề có chút do dự vì nàng không thấy có gì là không ổn. Nàng cứ thế mà hiển nhiên nhận lãnh sứ mệnh. Nhưng dù là người luôn rất bình tĩnh đối mặt hết thảy, giờ phút này nhìn đến cả ngươi Hương Lăng đầy máu, thân mình nàng cũng tránh không khỏi khiếp sợ đến chao đảo.
Thương Duật nhìn thấy thân thể Vũ Dương như vậy có hơi suy tư, lo lắng một chút nhưng cuối cùng cũng quyết định giao trách nhiệm trọng đại này lên vai nàng.
Sau khi Ngự Mạch và Thương Duật ra ngoài, Điệp vũ Dương nhìn đến vẻ mặt đang đau đớn tới trắng bệch kia của Hương Lăng, tay cũng đi theo mà run rẩy không thôi.
“Chuẩn bị tốt cả chứ?”
Điệp Vũ Dương gắt gao nắm chặt quyền đầu, hít sâu một hơi:”Tốt lắm!” Rồi sau đó nhấc từng bước đi tới, tiến gần đến bên giường Hương Lăng:”Vương Phi, thỉnh người hãy cùng nô tỳ cố gắng, đừng nên bỏ cuộc!”
Hương Lăng nhíu mày, đạm mạc nở nụ cười:” Được!…A……!” Cơn đau bụng bất ngờ đánh úp, ngay cả tươi cười vừa mới hiện lên trên mặt thoáng cũng bị xé nát.
Vừa nghe Hương Lăng la lớn, Ngự Mạch gấp giọng nói:”Vũ Dương, ngươi mau dùng tay trái đặt lên bụng Vương Phi, tay phải thì chuyển tới….”
“Được!” Ngón tay nhẹ nhàng thâm nhập hạ thể của Hương Lăng, động tác từng chút y theo lời chỉ dẫn của Ngự Mạch:”Vương Phi, cố gắng nhịn một chút, hiện tại mới chỉ nở có ba phần…”
“Vũ Dương, làm tốt lắm, không sao, kế tiếp….”
Lại là một tràng dài chỉ thị, Điệp Vũ Dương bên trong hết sức chăm chú lắng nghe chỉ sợ bỏ sót. Ngẫu nhiên Hương Lăng vì quá đau đớn hét lên một tiếng, cả người nàng đều bị dọa đến khiếp đảm, hồn phi phách tán, nhưng dù vậy trên mặt nàng vẫn phải cố gắng bày ra vẻ bình tĩnh. Khi nhìn đến hạ thân ngày càng chảy ra nhiều máu, nàng bắt buộc chính mình không được choáng váng, ánh mắt cố trừng thật lớn, không ngừng tự nói với chính mình không được khẩn trương, không được choáng váng ngất xỉu, bằng không tính mạng của tiểu thế từ và Hương Lăng sẽ càng nguy hiểm hơn.
Hương Lăng cắn môi, thật sự khó khống chế cơn đau đang hoành hành.
”A…” Lại là một tràng âm thanh chói tai vang lên.
Tiếng hét càng thêm tê tái, giọng nàng giờ cũng trở nên khàn khàn nghe vào lại càng cảm thấy thê lương, làm cho tâm người cũng bị treo ngược cả lên.
Thương Duật khẩn trương không ngừng lấp ló hướng nhìn chung quanh, nhất thời cảm thấy thật bất đắc dĩ vì hắn cũng không thể nhìn thấy cái gì, chỉ có thể thoáng thấy trong phòng đang có rất nhiều thị nữ bận rộn chạy qua chạy lại, mà bên tai lại không ngừng truyền đến tiếng kêu đau đớn của Hương Lăng:”Ngự Mạch, có thể không có sao không?” Hương Lăng trong tình trạng như thế làm cho hắn không thể nào không khẩn trương.
“Ngươi kiên nhẫn đợi một chút.” Ngự Mạch vỗ vỗ lên vai hắn, rồi sau đó hướng bên trong hô lớn:”Vũ Dương, thế nào rồi?”
“Đã nhìn thấy đầu đứa bé”
“Tốt lắm, vậy nàng nhanh chóng tiếp tục làm theo những lời ta đã dạy vừa rồi, bảo Vương Phi phải tiếp tục cố gắng hít thở sâu vào.”
Nhớ tới lời chỉ dẫn khi nãy, Điệp Vũ Dương cuống quýt làm theo. Giờ nàng cúi xuống nhìn, đã thấy được đầu đứa nhỏ đang ló ra, còn có thể nhìn thấy cả tóc của nó.
Một sinh mệnh nhỏ bé thì ra khi chào đời lại vất vả như vậy!
Nét mặt Điệp Vũ Dương tràn ngập ý cười, nàng ôn nhu lên tiếng an ủi Hương Lăng. Lúc này khắp nơi trong toàn bộ gian phòng chỉ còn duy nhất giọng nói của nàng đang vang lên, bên cạnh là tiếng hít thở dồn dập của Hương Lăng.
Nàng một bên nghe theo lời chỉ dẫn của Ngự Mạch, tay cũng từng bước một tiến hành, tuy rằng động tác nhìn vào rõ ràng là không thành thục cho lắm.
Đứa nhỏ đã ra được đến một nửa, nhưng Hương Lăng giờ lại rơi vào hôn mê, bất tỉnh. Điệp Vũ Dương nhìn thấy liền hoảng sợ tới mức hét lên:”Ngự Mạch, Ngự Mạch, Vương Phi ngất rồi, nhưng đứa nhỏ còn chưa ra khỏi.”
“Không có sao. Vũ Dương không cần hoảng sợ, nàng hãy nhẹ nhàng lấy tay đỡ đầu đứa bé, rồi theo một tư thế thích hợp, cố kéo đứa bé ra khỏi cơ thể Hương Lăng là được.” Biện pháp này thật sự là quá mức nguy hiểm, nhưng hắn lại không thể nói ra khó khăn trong đó là thế nào.
Điệp Vũ Dương hít sâu một hơi vươn hai tay đến chậm rãi từ từ đỡ lấy đầu đứa nhỏ, nàng cắn thật chặt môi dưới, lựa một vị trí thích hợp, rồi tay chậm rãi dùng sức:”Đứa nhỏ, làm ơn phối hợp với di nương, đừng có bỏ cuộc. Mẫu thân giờ đã cố hết sức, phụ thân còn đang bên ngoài chờ con ra đời, tất cả mọi người đang hoan nghênh chào đón con, con không được bỏ cuộc, không được, có biết không…” Nàng không ngừng lặp lại những lời vừa rồi, cho đến một phút cuối cùng, Điệp Vũ Dương gần như nín thở, động tác bên tay tiến hành lưu loát rành mạch đem đứa nhỏ kéo ra.
“Oa!” một tiếng, đó chính là tiếng khóc của đứa nhỏ, bởi vì sinh hơi sớm nên nhìn nó có hơi gầy yếu một chút:”Mau nhanh đem thế tử đi tẩy trừ sạch sẽ.….” Ánh mắt chuyển qua nhìn thấy hạ thể Hương Lăng chảy máu càng nhiều, nàng sợ tới mức tâm một lần nữa lại bị treo ngược lên cao:”Ngự Mạch, Vương phi chảy máu, chảy máu….”
Mới vừa nghe được tiếng khóc của đứa nhỏ, đang muốn thở dài một hơi nhưng động tác còn chưa kịp đã bị câu nói kế tiếp của Vũ Dương làm cho khiếp sợ tới mức tâm liền thu lại:”Đừng hoảng hốt, Vũ Dương! Nàng xem xem vừa rồi ta có bảo người đưa vào một cái hòm thuốc, giờ hãy mở nó ra…”
Lại là một quá trình phức tạp dài dòng, sau khi Điệp Vũ Dương làm xong thỏa đáng hết thảy thì nàng mới phát hiện quần áo trên người nàng giờ đã ướt sũng.
Suốt sáu canh giờ giúp nàng sinh nở, cảm giác tựa như là kéo dài lâu cả một đời. Đến khi bước ra đến cửa nàng cảm thấy như bản thân mới vừa luân hồi hết một kiếp.
Nàng từng bước nhấc chân ra khỏi tẩm phòng, bình tỉnh nhìn đến Thương Duật đang đứng đó:”Gia, bây giờ người có thể đi vào được rồi!”
Thương Duật cảm kích nhìn nàng một cái, thân thể rất nhanh đã muốn vọt vào bên trong, cước bộ bên dưới vội vội vàng vàng rất muốn nhìn đến tình trạng lúc này của Hương Lăng.
Trái lại chỉ có Ngự Mạch trong lòng lại vô cùng bất an nhìn sang Vũ Dương. Sau khi nhìn thấy Thương Duật đã vọt vào bên trong thì đầu mày liền nhanh chóng chau lại, lo lắng nhìn sang nàng hỏi:”Nàng cảm thấy sao rồi?”
Thân mình hơi hơi chao đảo, từng bước chệnh choạng đi về phía trước, cũng may có Ngự Mạch một bên dìu đỡ, giúp nàng ổn định lại thân mình. Nàng nhìn hắn thản nhiên nói:”Ngự Mạch, mau đưa ta rời khỏi nơi đây, bụng ta giờ đau quá!” Đây rõ ràng là vì nàng đã quá mức khẩn trương nên mới gây ra tình trạng này, tâm vì cả một ngày luôn trong tình trạng quá căng thẳng nên làm cho đứa nhỏ trong bụng cũng bắt đầu rục rịch, kiếm chuyện.
Hắn đau lòng một tay ôm lấy nàng, một bên còn không ngừng chửi ầm lên trách nàng sao lại còn ở đó mà cố bày ra vẻ kiên cường:”Điệp Vũ Dương, nàng thật là một đứa rất ngốc!” Muốn tới khi nào thì nữ nhân này mới có thể học được cách bày ra bộ dạng nhu nhược, yếu đuối, đến khi nào mới học được cách không cần quá mức lo lắng cho Thương Duật đến nỗi ngây ngốc mà đi tổn thương chính mình đây?
Khi Điệp Vũ Dương rơi vào hôn mê, thế nhưng trên khóe môi nàng lại thản nhiên mà nở nụ cười. Đơn giản chỉ vì nàng đã bảo vệ được đứa nhỏ của Hương Lăng, mà tính mệnh của Hương Lăng giờ đây cũng có thể bảo toàn.
Trong lúc Hương Lăng đang trong tình thế nguy cấp, Thương Duật một khắc cũng chưa từng rời khỏi nàng ta; mà ngay thời điểm Điệp Vũ Dương rơi vào hôn mê bất tỉnh thì cũng chỉ có Ngự Mạch cùng Lãnh Mi, cả hai lẳng lặng canh gác một bên, mọi người đều trắng đêm không ngủ.
Không phải Thương Duật không muốn đem cho nàng ấm áp, mà là Vũ Dương thật sự không thể nhận lấy những ấm áp này, bởi vì trong đó còn mang theo cả thương tâm, tình yêu và hy sinh của nữ nhân khác. Nàng luôn cho rằng chỉ cần không nhìn thấy, không hưởng thụ sự ôn nhu của hắn thì bản thân sẽ không sao, lại bất ngờ phát hiện thật ra thừa nhận lại khó khăn đến như vậy.
Từ khi Hương Lăng sinh hạ thế tử sang ngày thứ hai, Ngự Mạch liền tiến đem xem xét tình trạng của nàng một lượt. Từ đầu đến cuối hắn đều mang bộ mặt nhăn nhó, cau mày nhưng Thương Duật dù ở một bên lại cũng chưa từng để ý mà phát hiện ra.
Ngày thứ ba Ngự Mạch lại đến bắt mạch cho nàng, lúc này hắn thấy bản thân mình không thể nào mà không mở miệng:”Thương Duật, nguơi phải chuẩn bị tâm lý một chút.”
Nghe vậy Thương Duật liền vội vàng hỏi:” Cái gì mà chuẩn bị tâm lý?”
“Vương phi trong thời gian trước khi sanh, tâm tình phiền muộn, rối rắm nhiều thứ, mà nay nàng ta lại còn mất máu quá nhiều làm cho máu trong người thật sự đã không còn đủ. Hiện tại nàng chỉ là đang duy trì hô hấp mà thôi.” Khi nói những lời này xong, Ngự Mạch cảm thấy cả người hoàn toàn thoải mái, thái độ giống như là đang nói một chuyện gì đó rất bình thường. Dù sao chuyện này đối với hắn cũng không có chút quan hệ gì:”Nếu như Vương Phi bất tỉnh sau năm ngày mà còn không tỉnh lại, chỉ sợ kiếp này nàng ta sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.”
Thương Duật lạnh lùng liếc hắn một cái:”Ngươi nói bậy!”
“Tin hay không tùy ngươi!” Ngự Mạch nói xong nhún nhún vai rồi đi ra ngoài, dù sao những gì hắn muốn nói cũng đã nói hết, không cần phải lo nhiều nữa.
Thấy thái độ của Ngự Mạch không đứng đắn như thế, Thương Duật cũng không để ý nên xem nhẹ những lời vừa rồi, chỉ là một mực chú tâm bắt đầu xử lý chuyện Ngọc Tố phu nhân và Thương Thanh. Hắn làm việc quả thật rất tuyệt tình, dứt khoát, cho bọn họ được tự tại hai ngày qua đã là quá mức nhượng bộ của hắn rồi.
Trải qua trận giao tranh trong đại sảnh lần đó, hắn không cần phải nhiều lời giải thích, tính mệnh của Thương Thanh coi như đã giờ gắn chặt với tội phản nghịch, bị xử ngũ mã phanh thây; còn Ngọc Tố phu nhân, bởi vì Thương Duật đã bắt được người nhà Lý Cường, nên hắn không thể không khai, còn có Ngự Mạch điều tra ra được chứng cứ xác minh từ trong những đơn thuốc, đã vậy họ còn thừa dịp hắn đang còn hôn mê, hướng bên ngoài tuyên bố Ly Vương qua đời, đây hiển nhiên chính là tử tội, phạt xử chưng hình ( đây là đem người sống bỏ trong một cái nồi thật lớn, bỏ người sống vô chưng đến chết). Còn những hạ nhân và thê thiếp đã có phần tiếp tay thông đồng làm bậy thì đều bị trừng phạt bằng cách chôn sống.
Một đám người phản nghịch từ trên xuống dưới bị Thương Duật phán xử tử có hơn hai trăm người. Cực hình như thế chỉ trong một ngày sau khi được tuyên bố thì toàn bộ vương phủ đều bị bao phủ bởi hàng loạt tiếng rên oán thán làm rung động cả trời xanh.
Đối với Thương Duật hoàn cảnh thê lương của bọn họ hắn nửa phần thương hại cũng không có. Đáng lẽ chuyện hắn vừa có con nối dõi là chuyện vui mừng, nên là ân xá cho những kẻ có tội mới đúng, nhưng hắn trái ngược lại thẳng tay đại khai sát giới. Tuy vậy lại không có người nào dám có nửa phần bất mãn, dù sao Ly Vương chính là người như vậy, hắn sẽ không chủ động mà đi kiếm chuyện, trừng phạt bất luận kẻ nào, nhưng một khi đã làm lỗi thì hắn nhất định sẽ không cho bất kỳ ai có một cơ hội nào sống sót.
Hắn dụng hình tàn bạo, làm cho tất cả thị nữ cùng hạ nhân trong phủ hoảng sợ tới mức đêm không dám ngủ, chỉ sợ người kế tiếp đó chính là mình.
Cho đến khi tất cả mọi chuyện dần dần dịu xuống, hạ nhân trong phủ mới cảm thấy được yên lòng, cũng hiểu được một đạo lý chỉ cần họ không đắc tội Vương gia thì tính mạng bọn họ hiển nhiên an toàn.
Bận rộn đủ chuyện đã thế mỗi ngày hắn còn muốn chiếu cố Hương Lăng thật tốt, cho nên Thương Duật bất giác liền xem nhẹ Vũ Dương. Đợi cho đến khi nhớ tới nhưng cũng bởi vì tình trạng Hương Lăng trước mắt vẫn còn đang hôn mê, và hắn cảm thấy thật mệt mỏi nên chỉ đành thở dài một hơi, tâm lại một lần nữa bị treo ngược lên cao.
Năm ngày, sáu ngày, bảy ngày…..
Lúc trước Ngự Mạch đã từng tiên đoán, hắn khi đó còn hơi nửa tin nửa ngờ. Cho đến khi một ngày rồi một ngày qua đi, mà Hương Lăng hình như cũng không có một dấu hiệu nào tỉnh lại, thì hắn không thể không bắt đầu coi trọng lời nói của Ngự Mạch.
Mười ngày trôi qua, Hương Lăng như trước vẫn không tỉnh lại. Thương Duật không thể không tìm tới Ngự Mạch:”Ngươi nói sao lại thế này? Nàng như thế nào mà còn không tỉnh?”
Ngự Mạch một bên ung dung, chậm rãi nói:”Thương Duật, ta chẳng phải sớm đã nói qua rồi sao? Nếu như trong vòng năm ngày nàng vẫn không tỉnh thì kiếp này Vương phi sẽ không thể tỉnh lại nữa.” Thì ra là hắn không tin những lời mình nói ngày ấy đi.
Nhân mấy ngày liền chiếu cố, hắn cũng không từng để ý đến những lời nói trước kia của Ngự Mạch, cứ nghĩ hắn ta bất quá chỉ là nói giỡn, nhưng hôm nay xem ra những dầu hiệu này của Hương Lăng thật sự làm cho hắn chỉ nghĩ lại thôi mà trong lòng cũng bắt đầu hoảng sợ:”Không có khả năng, ngươi nhất định là có biện pháp.” Y thuật của Ngự Mạch hắn so với bất kỳ ai đương nhiên là hiểu rõ nhất.
Nghĩ đến biện pháp kia, nói ra chi bằng không nên nói thì hơn:”Không có!”
“Ngự Mạch, ngươi là tên lang băm.” Thương Duật hung hăn vung tay chưởng mạnh xuống ngực Ngự Mạch. Nghĩ đến chuyện Hương Lăng không bao giờ tỉnh lại thì trong lòng hắn liền cảm thấy vạn phần khó chịu. Vốn những thứ mà hắn có thể cho nàng đã không nhiều lắm mà nay lại còn làm cho nàng thành ra bộ dạng thế này.
Hiểu được nỗi khó chịu trong lòng hắn, Ngự Mạch bình tỉnh mở miệng:”Thương Duật, ta vốn không phải là đại phu.” Trừ bỏ người hắn để ý, thì bất luận đó là sinh mệnh của kẻ nào đi nữa thì đối hắn mà nói tựa hồ đều không phải là việc trọng yếu.
Không muốn tiếp tục nhìn đến Ngự Mạch, Thương Duật nghiêng mặt, yên lặng xoay người từng bước đi vào trong phòng.
Nhìn thấy giờ phút này Hương Lăng đang nằm an ổn trên giường, sắc mặt nàng đã không còn vẻ tái nhợt như lúc mới bắt đầu mà đã có thêm mấy phần hồng nhuận. Nếu không phải nghe đến những lời Ngự Mạch từng nói, thì người thường nhìn vào nàng lúc này bất quá chỉ nghĩ rằng nàng đang nằm yên ngủ mà thôi.
Ngủ? Từ trước tới nay hắn lần đầu tiên hy vọng nàng chính là đang ngủ, chỉ như vậy lẳng lặng ngủ. Hắn nhẹ nhàng tiến gần cầm lấy bàn tay nàng:”Hương Lăng, nàng đang oán ta đã bạc tình phụ ý đó sao? Nàng như vậy là muốn ta phải xin lỗi nàng à?” Đúng vậy, là chính hắn lúc trước đã phụ nàng, sảng khoái rủ bỏ tất cả hứa hẹn với nàng, nay nàng bất tỉnh cũng là chính hắn gây ra:”Nếu như nàng thật sự muốn oán, muốn giận thì cứ trút nó lên người ta là được rồi, không cần trừng phạt chính mình làm gì.”
Ánh mắt nhìn đến đứa nhỏ đang nằm cách đó không xa, Thương Duật ôn nhu nói:”Hương Lăng, nàng biết không hài nhi bộ dạng nhìn rất giống nàng, khuôn mặt nho nhỏ, đôi mắt trong suốt mang đầy ý cười, ngẫu nhiên nó đang ngủ nhưng vẫn có thể tùy thời mà nhoẻn miệng mỉm cười.” Nói đến đây, hắn cảm thấy chính mình hiểu biết Hương Lăng thật sự là quá ít:”Hài nhi đáng yêu như thế, nàng có thể nhẫn tâm mà rời bỏ nó sao? Hương Lăng…”
Thương Duật không phải chỉ là nói cho có, mà sâu trong nội tâm là sự cảm động rất sâu sắc, tuy những lời này khi nghe vào tai cảm thấy cứng ngắc nhưng đây cũng cách mà hắn quan tâm người khác.
Đi đến Quyến Ly hiên, Ngự Mạch mặt mày băng bó, đầu mày nhíu chặt mày. Hắn vì Vũ Dương xem xét mạch tượng cẩn thận một phen xong, không giống như ngày thường hay nói giỡn, nói chuyện này nọ cố chọc Vũ Dương vui vẻ, ngược lại vẻ mặt lại rất trầm tư.
“Ngự Mạch, ngươi làm sao vậy?” Trực giác cho nàng biết chuyện này hẳn là có liên quan với Thương Duật.
“Không có việc gì” Hắn lắc lắc đầu, tuy rằng trong lòng nói ra những lời này thật sự là rất khó chịu nhưng hắn vẫn nhịn không muốn nói ra hết.
Mấy ngày ở chung, nàng đối với Ngự Mạch ít nhiều cũng hiểu biết không ít:”Vậy là tốt rồi!” Hắn không phải một người có thể giữ kín miệng, nếu có chuyện mà không nói ra, phỏng chừng đêm đến cũng khó mà ngủ được.
“Ách….” Ánh mắt tỏ vẻ hờn giận, oán thán nhìn nữ nhân đối diện thế nhưng giờ còn đạm mạc mỉm cười làm hắn thật sự rất phản cảm:”Điệp Vũ Dương, nàng thật sự rất vô tình a!”
Lãnh Mi giờ cũng đang đứng gác một bên, từ khi vương phủ gặp chuyện về sau, thời điểm hắn không có việc gì làm liền theo thói quen chạy đến Quyến Ly hiên. Lúc nghe được Ngự Mạch nói những lời này, đầu mày bất giác cũng hơi nhíu lại, nam nhân này quả thật là một chút khí khái cũng không mà.
“Ngươi đã không muốn nói, mà ta cũng vừa vặn không muốn nghe.” Nàng đưa tay cầm đến một quyển sách bên cạnh, vờ như đang muốn xem.
Hắn thấy vậy hấp tấp tiến đến đoạt nó từ trong tay nàng:”Vậy ta càng muốn nói cho nàng nghe.” Nàng chẳng lẽ còn có thể xem sách sao, không đời nào, hắn nếu như không nói một lời nào cả ngày hôm nay thì mới là lạ:”Vương Phi vẫn chưa tỉnh lại!”
“Có ý tứ gì?” Nàng mờ mịt nhìn hắn, cảm giác hắn như ngày thường, đang cố nói giỡn với mình:”Ngự Mạch, ngươi đừng có hù ta sợ!”
“Ta nói thật, nàng ta vẫn chưa tỉnh lại.”
Tâm một trận chấn động, Vũ Dương nhất thời bật người đứng dậy:”Không có khả năng, để ta chạy nhanh đến đó xem.”
“Vô dụng thôi, Thương Duật đã canh giữ bên giường nàng ta hơn mười ngày nhưng cũng không làm nàng ta tỉnh lại được!” Lời nói vừa thốt lên thành công làm cho bước chân nàng dừng lại hẳn. Nay nàng đến đó chẳng khác nào làm cho bầu không khí kia càng thêm ngột ngạc mà thôi:”Huống hồ chuyện này ta đã sớm dự đoán được, không sai vào đâu.”
Nàng ngồi bệch xuống ghế, ngây ngốc nhìn phía trước, ánh mắt không chút tiêu cự, chỉ là ngơ ngác nhìn, cảm giác tin tức này chẳng khác nào như ngũ lôi oanh đỉnh:”Tại sao lại như vậy?” Nếu là như thế Thương Duật sợ rằng giờ phút này là người cảm thấy khổ sở, càng khó lòng mà chấp nhận sự thật này nhất sao? Còn có Hương Diệp, hắn nếu như biết tình trạng Hương Lăng như thế, còn không nổi điên à?
“Đứa ngốc, nàng ta bất tỉnh, chuyện này đối với nàng chẳng phải là tốt lắm sao?.” Đây là hắn có lòng riêng, tuy rằng Vương Phi cũng khổ nhưng hắn lại luôn cảm thấy Vũ Dương đáng thương hơn. Tuy rằng nàng chưa bao giờ từng mở miệng nói qua cái gì, trái lại còn an ủi Vương phi nhưng hắn biết, đau đớn của nàng tuyệt đối là loại thấu tận tâm can.
Một câu này của hắn làm cho Điệp Vũ Dương giật mình, cuống quýt quay đầu nhìn hắn:”Ngự Mạch, ngươi có biện pháp đúng không? Ngươi có cách cứu tỉnh Vương Phi đúng không?”Nàng gắt gao nắm chặt lấy ống tay áo hắn, khẩn trương thở mạnh.
“Không có cách nào, thật sự là không có!” Hắn nhún vai đáp lại nàng.
Chỉ có Lãnh Mi đang đứng nơi đó, ánh mắt hắn nhìn đến Vũ Dương thoáng cái có chút không đành lòng nói:”Hắn có biện pháp!” Ngự Mạch hắn hiển nhiên biết rõ, bất quá tính tình hắn lại quá mức trẻ con, lại còn vì quá chấp nhất, để ý chuyện trọng yếu lúc này, mà xem nhẹ hậu quả của việc Hương Lăng bất tỉnh.
“Lãnh Mi, ngươi muốn làm gì? Ai mới chính là sư phụ của ngươi? Ngươi chắc không có nhìn lầm chứ?” Hắn bất mãn trừng mắt nhìn Lãnh Mi.
Còn Vũ Dương sau khi nghe được những lời này, tựa như bắt được ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng không khác:”Ngự Mạch, nói mau!”
“Ách…. Ta là thật sự không có….” Lời nói cự tuyệt vừa thốt ra phân nửa nhưng khi nhìn đền mâu gian kiên định của nàng hắn lại bị bại trận lần nữa. Hắn hung hăn trừng mắt sang liếc Lãnh Mi một cái, rồi mới mở miệng:”Nói thì nói nhưng bất quá cũng chỉ là vô dụng mà thôi.”
Nàng không lên tiếng, chỉ là khẩn trương nhìn đến miệng hắn, tập trung chú ý từng lời từng chữ hắn sắp thốt ra.
“Nàng nhìn ta như vậy nếu không biết rõ người nàng để ý là Thương Duật thì ta còn thực cho rằng nàng đang mê luyến dung mạo này của ta nha!” Vừa lòng nghe được một tiếng nhạo báng của Lãnh Mi vang lên từ đằng kia, hắn mới mở miệng nói tiếp:”Cách cứu tỉnh Vương phi không phải là không có, chính là hàn thiền chi tâm ở Thương Quốc hoàng thành. Nếu như có nó não của Vương phi…. Ta sao nói chuyện này với nàng chứ, thật đúng là lãng phí thời gian, dù sao hàn thiền chi tâm….”
Hơi cúi đầu than nhẹ, nhưng Điệp Vũ Dương cũng chưa từng mở miệng nói lời nào.
“Cái kia nếu như nàng không hỏi thì ta cũng không định nói, ta cũng không có nói cho Thương Duật biết là vì nay hắn đang muốn tấn công Thương Quốc, nếu muốn hàn thiền chi tâm không thể không nghi ngờ chuyện hắn sẽ tìm tới Trục Nguyệt hoàng đế. Nàng cũng biết Trục Nguyệt hoàng đế kia đã hận hắn cỡ nào, chỉ ước gì có thể uống được máu hắn. Đến lúc đó quả quyết tất cả những gì mà Thương Duật hắn đang có nhất định sẽ bị tiêu hủy hết trong phút chốc.” Hắn chứng kiến Thương Duật từng bước một đi được đến ngày hôm nay, chuyện này là không dễ dàng cỡ nào, đương nhiên không muốn đem chuyện này nói cho hắn biết. Hắn không muốn nhìn thấy Thương Duật tự hủy tiền đồ chính mình như thế:”Huống chi ta nói ra, Thương Duật hắn nếu là nóng nảy tiến đến đó, không cần nói cũng biết e rằng đến ngay cả cái mạng hắn cũng sợ không còn.” Mặt khác nếu Hương Lăng cứ như thế mà bất tỉnh mãi mãi, Vũ Dương có thể danh chính ngôn thuận mà trở thành Vương phi, đây mới chính là tư tâm của hắn.
“Chỉ có mỗi biện pháp này sao?”
“Đương nhiên, nếu còn có cái khác ta tất nhiên sẽ nói cho Thương Duật biết rồi, còn gạt hắn làm gì?’
“Ừ, ngươi làm rất đúng!” Điệp Vũ Dương rất nhanh liền khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, nàng đạm mạc mỉm cười:” Vẫn là đừng nói cho Vương Gia nghe thì hơn, bằng không thật đúng là không biết phải thu xếp làm sao mới tốt.”
Hắn kinh ngạc nhìn nàng:”Ha! Nàng quả nhiên thông minh, nói một chút liền đã thông suốt!” Nói ra hết thảy, hắn cảm thấy thoải mái rất nhiều:”Tốt lắm, ta đi uống rượu ngắm hoa đây!” Hắn nói xong, mị nhãn phóng đến Lãnh Mi, rồi sau đó xoay người rời đi.
Ngự Mạch rời đi không lâu, Lãnh Mi liền cẩn thận quan sát nàng:”Tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều quá!” Hắn tựa hồ có chút hối hận vì vừa rồi chính mình đã quá kích động, nói xong những lời này cũng liền lui ra ngoài.
Điệp Vũ Dương thủy chung không nói gì, chính là ngồi đó tinh tế suy nghĩ một phen. Đêm đến nàng cũng liền an phận nằm xuống nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Thương Duật xử lý xong xuôi một đống văn kiện chồng chất mấy ngày qua. Khi trở lại Thanh Trúc viên nhìn thấy Lãnh Mi đang đứng canh giữ ở cửa thế này hắn mới nhớ tới Vũ Dương:”Nàng ta trong khoảng thời gian này đều hoàn hảo chứ?” Quả nhiên như Vũ Dương đã dự đoán, hắn thầm nghĩ nàng như thế đạm mạc cũng phải.
“Hoàn hảo!”
Không hỏi thêm câu nào, Thương Duật đang định cất bước vào trong phòng, lại nghe phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân hỗn độn. Không biết là kẻ nào mà không biết phân biệt cấp bậc lễ nghĩa như thế, hắn hơi hơi nghiêng một bên sườn mặt qua đã nhanh chóng nhìn thấy Tiểu Hồng của Quyến Ly hiên, liền hối hả phi thân tiến đến:”Chuyện gì?”
“Vương….. Vương gia, không thấy tiểu thư!”
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
109 chương
102 chương
11 chương